Mỹ mãn ăn hết bữa ăn ngon lành nhất từ khi bước vào thế giới này, Quý Hòa đi lại vài vòng, chờ đến khi bụng không quá no nữa thì nằm ở trên giường ngái ngủ, mùa xuân giữa trưa là lúc người ta biếng nhác mệt mỏi nhất, Quý Hòa lại mới vừa ăn no, nằm trên giường lập tức liền ngủ.
Chờ tỉnh lại nhìn ra ngoài sân, Quý Hòa nghĩ hay là đợi lúc sắp tối trời thì đi lên núi đặt mồi vào bẫy cho mau, ngày mai sáng sớm lại lên xem có con mồi hay không, hiện tại thừa dịp trời còn sáng thì qua núi Bắc đi dạo, hắn cũng không vào sâu, chỉ loanh quanh dưới chân núi.
Khoá kỹ cửa, Quý Hòa cầm dây thừng, búa đi lên núi.
Vị trí địa lý của thôn Thanh Sơn cũng tốt, gần núi dựa sông, mặt nam là sông, phía Tây là núi không cao, núi phía Bắc thì cao hơn một ít, núi Tây núi Bắc vừa lúc giao nhau tại thôn Thanh Sơn, mà núi Bắc đến thôn Thanh Sơn cũng thoải xuống, quá nữa về phương Bắc chính là đất bằng, có thành trấn toạ lạc. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Phía tây núi Bắc rất cao, nơi đó là đất lành cho các loài động vật hoang dã, nghe người am hiểu săn thú trong thôn nói nơi đó có sói hổ gấu còn có lợn rừng, đều không xuống núi hại người. Chúng nó luôn lánh trong núi sâu, nhưng thú hoang trên núi Bắc nhiều hơn núi Tây, đây là sự thật, Điền Tiến Đa nói gã cùng với Giản Hổ còn săn được lợn rừng với hươu.
Quý Hòa không có vũ khí thuận tay, cũng không định đi đối mặt với mấy thứ thú hoang to lớn đó, hắn chỉ muốn quan sát địa hình một chút.
Đến dưới chân núi Bắc, Quý Hòa ngẩng đầu nhìn xung quanh, phát hiện núi Bắc thoạt nhìn quả thật cao hơn núi Tây, hơn nữa cây cối càng rậm rạp, chân núi có cả búi cỏ dại và những bụi cây lùn, dẫm vào chân mềm mềm, cỏ rất dày, thỉnh thoảng có mấy con chim sẻ hoặc mấy loài chim khác xoạch một tiếng bay lên trời, mất hút về phía ngọn núi.
Quý Hòa nhìn núi trước mặt, dưới bầu trời xanh lam làm cho người ta có xúc động muốn đi tìm tòi khám phá. <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Cẩn thận quan sát một chút, Quý Hòa tìm một đường dễ đi lên núi, hắn cũng không định vào sâu, thăm thú ngay phụ cận thôi.
Núi Bắc rõ ràng mọc nhiều cỏ dại hơn núi Tây, nhưng không phải không có đường để đi, cũng có lẽ là do Quý Hòa may mắn, hắn đi về phía trước một đoạn, sau đó liền an ổn, không đầy một lúc đã phát hiện một con đường nhỏ hướng từ chân núi vào núi. Nhưng lại để cho hắn phát hiện ra mấy cây tre rất thô, Quý Hòa liền chém một cây, chuẩn bị tha xuống núi.
“A”
Lúc xuống núi Quý Hòa cảm thấy trên đùi đau nhói một cái, cúi đầu vừa thấy một con rắn màu sắc và hoa văn sắc sỡ đang cắn bắp chân mình, lập tức nắm lấy chỗ bảy thốn của nó, hung hăng vứt lên cao rồi dùng búa đập chết nó. Hắn cảm thấy bắp chân vừa tê vừa đau, ngồi dưới đất vén ống quần lên, chỉ thấy xung quanh bốn dấu răng nho nhỏ đã bắt đầu biến thành màu đen, biết ngay là rắn độc. Hơn nữa còn là rất độc.
Quý Hòa cũng không sợ, hắn đầu tiên đã nghĩ đến linh tuyền, linh tuyền tuy rằng không thể làm cho hắn bách bệnh không sinh bách độc bất xâm, nhưng có thể trị bệnh cường thân, hẳn là cũng có thể giải độc, Quý Hòa đang chuẩn bị thả ra chút linh tuyền để tẩy trừ miệng vết thương rồi uống một ít, chợt nghe thấy đằng sau có động tĩnh, hắn quay ngoắt nhìn ra sau, liền nhìn thấy Trương Tiểu Dư.
Trương Tiểu Dư đã chạy đến trước mặt, khiến cho hắn phải dừng lại việc thả ra linh tuyền. Linh tuyền là bí mật lớn nhất của hắn, không thể để cho người khác phát hiện ra.
Trương Tiểu Dư vốn không muốn để Quý Hòa phát hiện mình, nhưng nghe được giọng của Quý Hòa, lại nhìn đến hắn đập rắn, vẫn chạy xuống dưới.
Trương Tiểu Dư nhìn thấy bắp chân Quý Hòa, lại nhìn con rắn chết rụng bên kia, vẻ mặt hoảng sợ, nói: “Đây là rắn Mười Bước Ngã Độc tính rất mạnh, anh không được lộn xộn”
Trương Tiểu Dư vốn sắc mặt đã trắng bệch, giờ thì mặt cắt không còn hột máu, rắn độc bình thường sẽ không khiến cậu sợ đến nhường này, nhưng này rắn này thật sự là rất độc, cậu đã tận mắt thấy một người đàn ông đầu Đông thôn bị loại rắn này cắn chết, thật sự chỉ trong chốc lát đã mất mạng
Quý Hòa nghe Trương Tiểu Dư kêu tên lại rắn này là Mười Bước Ngã cũng giật mình, hắn cũng nhớ ra loại rắn này đáng sợ bao nhiêu, lại càng không dám chậm trễ.
“Tôi biết là rắn độc, làm độc ra ngoài là được. Cậu có dây thừng không cho tôi mượn, tôi buộc chân lại” Quý Hòa muốn dời đi lực chú ý của Trương Tiểu Dư, định nhân cơ hội thả linh tuyền ra, còn không uống thì hắn sẽ gặp nguy, hắn cũng không muốn chết thêm một hồi.
Trương Tiểu Dư nhìn Quý Hòa, cắn môi, bước nhanh tới tới ngồi xổm xuống, rút dây thừng hung hăng buộc chặt bắp chân Quý Hòa, sau đó cúi đầu kè miệng bên cạnh vết thương, dùng sức mút
Quý Hòa trừng lớn ánh mắt, động tác của Trương Tiểu Dư quá nhanh, hắn cũng không nghĩ tới Trương Tiểu Dư muốn làm như vậy, ngơ ngẩn chưa kịp ngăn cản, nhìn Trương Tiểu Dư một ngụm máu độc hút ra rồi nhổ đi, lại cúi đầu tiếp tục, hắn không biết nói cái gì cho phải. Loại chuyện này hắn chỉ thấy trong TV tiểu thuyết, lúc ấy chỉ nghĩ người có thể hút độc giúp người khác như thế hoặc là là rất lương thiện, hoặc là rất coi trọng cái người bị rắn cắn, dù là loại nào thì cái kẻ bị rắn cắn vẫn là một người vừa xui xẻo vừa may mắn. Không nghĩ tới có một ngày chính mình cũng sẽ trở thành người như vậy.
Quý Hòa cảm thấy mình thật là lớn gan quá, đến lúc này rồi mà cón có sức nghĩ nhiều như vậy.
“Trương Tiểu Dư, tôi không sao, cậu mau súc miệng đi, đừng để bị trúng độc theo”
Quý Hòa vội vàng đem hồ lô nước mình mang theo đưa cho Trương Tiểu Dư.
Sắc mặt Trương Tiểu Dư có chút trắng bệch, lắc đầu nói: “Tôi không sao, anh đỡ hơn chút nào chưa? Tôi cõng anh xuống núi tìm thầy thuốc, nếu độc chưa hết còn phải nhờ thầy thuốc.”
Quý Hòa nói: “Tôi tốt hơn nhiều, cậu giúp tôi cầm sọt rồi tôi tự đi.”
Trương Tiểu Dư lắc đầu nói: “Vẫn là tôi cõng anh thì hơn, tôi nghe người ta nói càng hoạt động nhiều thì độc càng lan nhanh Tôi cõng anh, anh không cần lộn xộn. Lưng tôi rộng, sức cũng lớn nữa.”
Quý Hòa đang gấp muốn chết, hắn thấy sắc mặt Trương Tiểu Dư là biết ngay vừa rồi cậu cũng không cẩn thận nuốt vào một ít máu độc, hắn chết thì thôi, không thể kéo theo người vô tội, thế thì hắn chó chết cũng không an lòng Hắn lập tức để Trương Tiểu Dư giúp hắn đeo giỏ lên lưng.
Trương Tiểu Dư đi lấy giỏ cho Quý Hòa, Quý Hòa mượn cơ hội lập tức thả linh tuyền lên miệng vết thương, sau đó lại phóng thả một ít vào trong hồ lô. Chờ Trương Tiểu Dư đeo giỏ qua, hắn lập tức đưa hồ lô cho Trương Tiểu Dư súc miệng, hắn nghĩ Trương Tiểu Dư cho dù có trúng độc cũng sẽ không nhiều, uống xong nước bỏ thêm linh tuyền hẳn là sẽ không có việc gì nữa. Trương Tiểu Dư cầm hồ lô súc miệng, cảm thấy súc sạch rồi mới uống một ngụm, lập tức cảm thấy nước này còn ngon hơn nước suối cậu từng uống, mát lành ngon ngọt.
Quý Hòa lặng lẽ để ngón tay kề miệng tự uống linh tuyền, giờ mới yên tâm.
“Trương Tiểu Dư, cám ơn cậu.”
Quý Hòa ghé lên lưng Trương Tiểu Dư, nghe tiếng thở nặng nề của cậu, nghiêm túc nói lời cảm ơn với cậu, tuy rằng không có Trương Tiểu Dư hắn cũng sẽ không sao, nhưng hắn thừa nhận bởi vì có Trương Tiểu Dư cứu trợ, trong lòng hắn rất vui sướng. Không ai lại không cảm kích người tới cứu mình ngay lúc mình gặp nguy hiểm nhất.
Trương Tiểu Dư nghe Quý Hòa nói lời cảm tạ, cảm giác được bên cạnh lỗ tai là sự ấm áp nhẹ nhàng, mặt hơi hơi phiếm hồng, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Không cần cảm ơn, ai nhìn thấy cũng sẽ làm như vậy.”
“Thế thì không nhất định, không phải ai cũng đồng ý mạo hiểm như vậy. Cám ơn cậu cứu tôi.” Quý Hòa nhìn lỗ tai Trương Tiểu Dư, vành tai nho nhỏ thật đáng yêu, còn hơi phiếm hồng, Quý Hòa đột nhiên thấy ngứa tay, muốn xoa xoa lỗ tai hồng hồng kia. Nhưng hắn nhịn không động, nghĩ cái tật xấu thích mấy đứa nhỏ đáng yêu của mình lại tái phát, nhưng mà Trương Tiểu Dư tuổi cũng không nhỏ, lại là một song nhi, không thể đùa người ta được. Trong lòng hắn hơi tiếc nuối. Ngược lại thầm nghĩ mình đúng là thiếu bị rắn cắn (thiếu trong từ thiếu đánh, đã đến lúc này rồi mà còn nghĩ mấy thứ này được, chỉ khổ Trương Tiểu Dư bị liên luỵ.
Trương Tiểu Dư ừ một tiếng, qua một hồi lâu mới nói: “Anh đừng nói với người khác là tôi cứu anh, nếu không người nhà tôi lại tìm anh sinh sự, cứ bảo là anh vì không để cho rắn cắn tôi nên mới bị nó cắn.”
Quý Hòa nghĩ đúng là như vậy, hắn nói với Trương Tiểu Dư: “Được, tôi không nói, nói ra thì chỗ tốt cũng không rơi lên đầu cậu. Về sau tôi muốn cảm ơn cũng là cảm ơn cậu. Cậu biết nhà tôi ở chỗ nào đúng không? Về sau cậu cứ đến nhà tôi, tôi làm món ngon thì cùng ăn. Cậu cũng gầy quá, ăn nhiều món ngon bồi bổ thân thể.”
Trương Tiểu Dư nghe xong Quý Hòa nói, trong lòng hơi vui vẻ, không phải bởi vì có đồ ăn ngon, mà bởi vì Quý Hòa nói muốn làm bạn với cậu.
Chỗ Quý Hòa bị rắn cắn cách chân núi cũng không xa, Trương Tiểu Dư lại lo lắng Quý Hòa, cho dù là xuống núi cũng đi nhanh, chưa đầy một lúc đã xuống chân núi. Cậu an ủi Quý Hòa nói: “Đừng lo lắng, rất nhanh là vào thôn rồi, anh không có việc gì đâu”
Quý Hòa sờ trán Trương Tiểu Dư một chút, đụng đến toàn mồ hôi, lần đầu tiên cảm thấy kỳ thật mình gầy cũng rất tốt, hận không thể làm cho mình gầy hơn một chút.
Mặt Trương Tiểu Dư bị Quý Hòa sờ vốn đã hồng hồng vì mệt giờ thì cả mặt đều đỏ ửng. Lớn như vậy, đây là lần đầu tiên dán cùng một người đàn ông gần đến vậy, cõng hắn còn không để ý, nhưng bị Quý Hòa chủ động sờ trán của mình, cậu lại cảm thấy thẹn thùng.
Quý Hòa không nghĩ nhiều, hắn chỉ ngóng trông nhanh đến nơi, đừng làm Trương Tiểu Dư mệt chết.
Trương Tiểu Dư thẹn thùng, cũng không để ý mệt, đi càng nhanh, rất nhanh đã cõng Quý Hòa vào thôn, bởi vì cách nhà Điền Tiến Đa gần, Quý Hòa không muốn làm cho Trương Tiểu Dư mệt nên cậu cậu vào nhà Điền Tiến Đa.
“Dời ơi Đây là làm sao?” Thím Điền vừa lúc ở trước cửa, vừa nhìn thấy Quý Hòa bị Trương Tiểu Dư cõng tới, hoảng sợ.
“Thím Điền, Quý Hòa bị rắn Mười Bước Ngã cắn. Có thể vào nhà thím ngồi trước không, cháu đi gọi thầy thuốc.” Trương Tiểu Dư nói.
Thím Điền vừa nghe mặt mũi trắng bệch, lập tức nói: “Mau mang người vào nhà Thím nhìn, cháu đi gọi thầy thuốc tới Tai bay vạ gió ở đâu thế này Rắn Mười Bước Ngã đó Muốn mạng người mất thôi” Thím Điền cũng không để ý chân đau, bước nhanh dẫn Trương Tiểu Dư thả người lên kháng (giường đắp bằng đất, mùa đông đốt bếp thì sẽ ấm trong nhà, vừa thấy Quý Hòa, phát hiện mắt Quý Hòa vẫn mở, nhìn coi như có *** thần. Bà giật mình, nghĩ rắn này rất độc, bà biết người bị cắn chưa ai sống, sau Quý Hòa bị cắn lâu như vậy mà trông cứ như không có chuyện gì?
Trương Tiểu Dư đã chạy đi.
Quý Hòa nghe được thím Điền hỏi han, nhìn bà khẩn trương cũng ngại khiến cho bà lo lắng, nói mình không có chuyện gì, nhờ Trương Tiểu Dư đã hút máu độc ra cho hắn nên hắn hiện tại thấy còn tốt lắm.
Thím Điền vừa nghe nói thẳng: “Đứa nhỏ Tiểu Dư này thật tốt tính Thím biết ngay nó là người tốt mà, cháu nên cảm ơn người ta, nếu không có nó thì cháu đã sớm đi mất cái mạng nhỏ”
Quý Hòa gật gật đầu, hắn đúng là muốn cảm ơn Trương Tiểu Dư, cậu ấy thật giống như khi mình nghĩ về ánh mắt trong suốt mình nhìn thấy ngày trước, là một người lương thiện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT