Miêu: beta-ed

Lại là một năm nho gặt hái tốt đẹp, năm nay nhân công tới Thủy trang mặc dù ít đi nhiều, nhưng Quý Hòa vẫn mời những người thành thật chịu khó trong thôn tới hái nho cùng làm ít công đoạn sơ chế nho, những chuyện cần giữ kín đằng sau đều dùng người trong thôn trang của mình.

Ngày đang bề bộn, chỉ thấy Trương Mễ chạy tới, vừa chạy vừa không ngừng lớn tiếng mà kêu “Quý gia”.

Trương Sơn quay đầu nhìn thằng con nhỏ đang chạy băng băng, lớn tiếng nói: “Có chuyện gì thì chạy tới hãy nói, vừa chạy vừa hô ầm lên thế ra thể thống gì hả?”

Điền Tiến Đa cười nói: “Thôi, Tiểu Mễ mà không như thế thì không còn là TIểu Mễ. Trông nó vội vã như vậy chắc là có chuyện. Tiểu Mễ, là có người đánh tới cửa hay là có người đưa núi vàng núi bạc tới cửa hả Nào ăn chùm nho giải khát đi.” <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Điền Tiến Đa nói xong liền ném cho Trương Mê mới dừng bước đang há miệng thở dốc một chùm nho. Đó là một chùm nho mới hái, quả nào quả nấy căng tròn sáng bóng, dưới ánh mặt trời trong suốt như đá quý chọc người yêu thích, bình thường Trương Mễ thích ăn cái này nhất, nhưng nó biết nho có tác dụng khác quan trọng hơn nên không dám hái ăn. Điền Tiến Đa biết nó thích ăn, có đôi khi sẽ hái cho nó một chùm.

Nếu là bình thường Trương Mễ đã vui sướng bứt hai quả cho vào miệng, nhưng hôm nay nó mặc kệ, tiếp tục nhìn Quý Hòa, dùng sức nuốt nước miếng hai cái nhuận cổ họng, lớn tiếng nói: “Quý gia, bên ngoài có người đến Cậu mau ra xem đi Huyện thái gia cũng đến đó”

Giọng Trương mễ không nhỏ, thốt ra lời này có rất nhiều người làm chung quanh nghe được, đều ngừng việc trong tay nhìn qua, bọn họ nghe có người nói huyện thái gia đến, không nghe lầm chứ?

Trương Sơn vừa nghe lập tức nói: “Nhóc con không nhìn lầm đấy chứ? Huyện thái gia đến thôn trang chúng ta làm gì?” <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Trương mễ lập tức không vui lòng, nói: “Cha, việc này sao con có thể nói lung tung? Thật sự là huyện thái gia đến, ông ấy còn mặc quan phục mà Bên người có rất nhiều người theo, còn có nhiều nha địch đeo đao. Đúng rồi, còn có một vị công tử tuấn tú ăn mặc rất quý phái. Ngài ấy còn cười với con nữa, nói bảo con báo cho Quý gia, bảo ngài ấy là Trịnh Nguyên, đến thăm Quý gia Còn mang cho Quý gia lễ vật lớn, bảo Quý gia đi nhận đó”

Quý Hòa vừa nghe là Trịnh Nguyên đến, cười lắc lắc đầu, nghĩ người này cũng thật là, đến thì cũng đến rồi, còn mang theo cả huyện thái gia cùng một đám nha dịch tới làm gì? Thật sự là công tử tới từ kinh thành, lúc nào cũng chê mọi chuyện chưa đủ long trọng.

Quý Hòa bảo Trương Sơn đi trước tiếp đón, Trương Sơn được lệnh lập tức chạy đi như bay.

Quý Hòa về chỗ ở của mình, thấy Trương Tiểu Dư đang ở trong phòng dỗ con trai. Thấy hắn tiến vào ngẩng đầu mỉm cười, mà Bé Nho cũng xoay mặt qua, đôi mắt to nhìn Quý Hòa, a a mà kêu, tay nhỏ bé quơ quơ, tựa như đang chào hỏi với Quý Hòa vậy.

Quý Hòa đã rửa mặt mũi chân tay, đi qua nhẹ nhàng điểm điểm mũi nhỏ của con, nhìn đôi mắt to đen bóng như trái nho của con mình nhìn tay hắn, độ dáng kia lại vui mắt lại đáng yêu, không khỏi cười ra tiếng.

Trương Tiểu Dư cũng cười, nhìn bé Nho bắt ngón tay Quý Hòa lại bắt không được, gấp gáp mà a a gọi, lập tức kéo tay Quý Hòa ra, nói: “Nghe nói huyện thái gia đến, xảy ra chuyện gì?”

Trương Tiểu Dư vừa rồi đang dỗ con, chợt nghe người báo Huyện thái gia đến thôn trang, cậu biết đã có người đi gọi Quý Hòa, liền dỗ con không đi qua nữa, chỉ gọi thím Điền đi trước tiếp đãi. Không nghĩ tới Quý Hòa lại về phòng trước. Cậu cũng không rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy Quý Hòa không chút hoang mang, không hề thấy bất an trong lòng.

Quý Hòa nói: “Trịnh Nguyên đến, ai biết sao y lại kéo cả huyện thái gia tới nữa, nhưng nếu là y đến thì không có chuyện gì phải lo lắng đâu. Em cứ dỗ con đi, anh thay quần áo đón bọn họ.”

Trương Tiểu Dư nghe được tên Trịnh Nguyên, nhớ tới thanh niên anh tuấn năm trước gặp qua, trên mặt không khỏi lộ nụ cười. Quý Hòa đã hơn một năm giao lưu thư từ với y, cho nên cũng coi như bạn bè, biết y đến chơi, Trương Tiểu Dư an tâm.

“Em thấy là y không kịp đợi anh gửi rượu nho nên tự mình chạy tới rồi. Nếu không đến lúc đó anh mang rượu nho ngon nhất nhà mình ra cho y uống.”

“Đến lúc đó lại nói, rượu nho của anh cũng không dễ uống vậy đâu.”

Quý Hòa cười nói, thay quần áo, lại hôn nắm tay mập mạp của con trai, rồi hôn lên mặt Trương Tiểu Dư một cái mới đi ra ngoài.

Trịnh Nguyên chờ người ở phòng khách, phòng đãi khách là một tòa nhà Quy Hòa chọn ra sau khi dọn vào, ở gần cửa chính, chỉ có một gian nhà lớn, hai bên trái phải có một gian nhà nhỏ, gian nhà lớn dùng để đãi khách, gian nhà nhỏ một bên dùng để nghỉ ngơi, một bên để tạp vật. Bởi vì Quý Hòa trồng hoa tốt, nơi này lại trồng không ít hoa cỏ, hiện tại đang là giữa hè, hoa cỏ xanh um, trong không khí có mùi hoa nhẹ nhàng phiêu đãng, khiến người ta sản khoái *** thần.

Thím Điền nhìn thấy Quý Hòa đến, lập tức nói: “Con ra rồi đấy à, bên trong có một công tử rất quý khí, ngay cả huyện lệnh cũng cung kính với y, còn hỏi thăm mẹ về con, nói là bạn của con, đó chính là người bạn ở kinh thành của con phải không? Lớn lên rất tuấn tú.”

Quý Hòa cười nói: “Chính là người bạn đó, đến cũng không báo trước một tiếng, còn mang theo nhiều người như vậy, xon sẽ không đãi cơm đâu. Mẹ nuôi đừng vội đi nấu cơm.”

“Đứa nhỏ này Đã là người làm cha, còn thích nói đùa như vậy” Thím Điền cười vỗ Quý Hòa một cái, thấy Quý Hòa nhẹ nhàng như vậy, chỉ biết hắn có quan hệ tốt với vị công tử mà ngay cả huyện lệnh cũng phải khách khí, trên mặt cười tươi như hoa, nghĩ có một núi dựa lớn như vậy, về sau không sợ mấy đứa trẻ bị người ta bắt nạt.

Điền Tiến Đa ở một bên nói: “Mẹ, Hòa Tử nào có nói giỡn đâu, người đến vốn có nhiều mà, sợ hết cả hồn ấy chứ.”

Thím Điền trừng Điền Tiến Đa một cái, vỗ cho cậu ta một cái thật mạnh, khác hẳn với khi đánh Quý Hòa, làm Điền Tiến Đa đau thiếu chút nữa kêu ầm lên, nghĩ thầm rốt cuộc ai mới là con đẻ đây trời Con trai con rể đãi ngộ khác nhau quá đi mất

Điền Đại Cường lúc Quý Hòa đi thay quần áo có tới giúp đãi khách, vừa thấy Quý Hòa tiến vào, liền đi ra ngoài, tuy rằng ông cũng có chút kiến thức, nhưng bảo ông tiếp đãi quý công tử đến ngay cả huyện lệnh còn phải cung kính, thì vẫn có hơi miễn cưỡng, ông lo mình chiêu đãi không chu toàn sẽ khiến Quý Hòa mất mặt. Ông thấy Quý Hòa mang theo Điền Tiến Đa tiến vào, ngược lại không kéo Điền Tiến Đa bắt đi, nghĩ cho thằng nhãi này làm quen dần đi cho chững chạc con người, nó cũng sắp phải làm cha rồi.

Quý Hòa nhìn Trịnh Nguyên, phát hiện y vẫn giống như năm ngoái, không thay đổi gì nhiều.

Trịnh Nguyên đánh giá Quý Hòa, cũng thật giật mình, Quý Hòa thay đổi cũng lớn quá, cao hơn năm ngoái, tuy vẫn là con mắt cái miệng kia, nhưng lại đẹp trai hơn nhiều, nếu coi lúc đầu chỉ là một tảng đá coi như thuận mắt, thì giờ giống như tảng đá kia đã rơi lớp vỏ sần sùi bên ngoài, lộ ra ngọc đẹp trong suốt. Nhưng ánh mắt cùng nụ cười vẫn khiến người ta thấy thuận mắt y như trước.

Quý Hòa trước hành lễ với huyện lệnh, dù sao thì đây cũng là quan phụ mẫu.

Huyện lệnh lập tức cười nói: “Không cần đa lễ, hôm nay bản quan tới cửa là muốn nói tiếng chúc mừng.”

Quý Hòa vừa nghe lời này liền thầm nghĩ, có gì hay mà chúc mừng, chẳng lẽ là Trịnh Nguyên mang đến việc gì vui? Hắn nhìn về phía Trịnh Nguyên.

Trịnh Nguyên nói: “Cậu còn chưa chào hỏi đã nhìn ta như vậy làm gì?”

Quý Hòa cười nói: “Hoan nghênh anh tới Thủy trang, được rồi chứ? Anh đến rồi còn chưa chào hỏi gì, còn kéo cả huyện lệnh đại nhân tới? Huyện lệnh đại nhân công vụ bận rộn, còn đến nơi hẻo lánh này của tôi, không có cơm ngon canh ngọt chiêu đãi. Khiến tôi phải mất mặt, đến lúc đó anh giúp tôi bồi tội.”

Huyện lệnh lập tức cười nói: “Không sao, không sao, hạ quan nào dám để Trịnh công tử bồi tội chứ, hạ quan được cùng Trịnh công tử tới Thủy trang thật sự là vinh hạnh lớn lao. Quý công tử không cần khách khí, chúng ta không ở trong này dùng cơm đâu.”

Trịnh Nguyên nói: “Các ông không ở trong này dùng cơm, nhưng ta phải ở lại chỗ này.”

Huyện lệnh lập tức nói: “Trịnh công tử nếu muốn ở lại, hạ quan sẽ sai người chuẩn bị mọi thứ chu toàn.”

Trịnh Nguyên nói: “Không cần, đến lúc đó bọn họ ăn cái gì ta ăn cái đó, ông chiêu đãi những người theo ta tới đây là được, cho đến khi họ hồi kinh thì thôi.”

Huyện lệnh lập tức gật đầu đáp ứng.

Quý Hòa nghĩ thầm rằng Huyện lệnh này cứ mở mồm ra là xưng hạ quan, Trịnh Nguyên này thân phận chắc không thấp, nhưng hắn sẽ không hỏi Trịnh Nguyên, chỉ hỏi chuyện của mình, hỏi chuyện vui đến từ đâu thế.

Trịnh Nguyên vừa nghe, cười nói: “Ta lần này tới là có chính sự, tới tuyên chỉ. Không phải cậu đã nói cho ta biết làm sao để cây bông mọc tốt thu hoạch cao sao? Chuyện này bẩm báo lên Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cho người trồng thử, kết quả năm nay bội thu. Hoàng Thượng hết sức vừa lòng, lại nghe nói năm trước mẫu đơn chúng ta mang về cũng là cậu trồng ra, lại càng vừa ý, hạ ý chỉ ngợi khen. Ta liền nhận ý chỉ này mang tới đây. Nào, cậu mau bày bàn hương ra tiếp chỉ đi, nếu không ta không dám đi uống trà nhà cậu đâu. Trà kia ngửi mùi rất thơm, so với trà cậu tặng cho ta còn ngon hơn, lại dám giữ đồ tốt lại cho chính mình dùng, thật sự là không ngoài dự liệu của ta”

Quý Hòa khóe miệng giật giật, nghĩ cái tên Trịnh Nguyên này, thật sự là cạn lời với y luôn, đến tuyên chỉ mà lại nhẹ nhàng tự tại như vậy, một chút cũng không giống bộ dáng đến nhà người ta tuyên chỉ

Điền Tiến Đa nghe mà ngây cả người, cậu ta nghĩ mình không nghe lầm chứ, Hoàng Thượng cũng biết Hòa Tử Hoàng Thượng còn hạ thánh chỉ cho Hòa Tử Hoàng Thượng muốn ngợi khen Hòa Tử

Quý Hòa nhờ Trương Sơn đi bày bàn hương, mời luôn cả Trương Tiểu Dư đến, lúc tiếp chỉ sao có thể không có phu lang ở cùng cho được? Trương Sơn lập tức chạy ra bên ngoài gọi người nâng bàn hương ở phòng gần đó ra, lại sai người đi gọi Tiểu Dư, nhanh chóng chuẩn bị xong tất cả.

Trương Tiểu Dư đi qua, cậu đưa Bé Nho cho Mộc Mộc, những lúc như thế này không nên cho trẻ con qua. Cậu không cho Mộc Mộc đến, Mộc Mộc đang có thai, cậu sợ Mộc Mộc mệt.

Trịnh Nguyên lại cười hào hỏi với Trương Tiểu Dư.

Huyện lệnh đứng một bên nhìn, nghĩ thầm Trịnh công tử này chẳng những quan hệ tốt với Quý Hòa, với phu lang của Quý Hòa cũng khá quen thuộc, nghĩ tới người trong đại lao, lão nhíu mày.

Điền Đại Cường thím Điền cùng Điền Tiến Đa cũng quỳ xuống tiếp chỉ, cả nhà ngơ ngơ ngác ngác, thật không nghĩ tới bọn họ nông dân tầm thường cũng có thể tiếp thánh chỉ, tuy rằng thánh chỉ không phải cho bọn họ, nhưng bọn họ cũng đang có mặt ở đây mà Trương Sơn cũng đứng sau quỳ xuống, kích động vô cùng, nghĩ đi theo một cậu chủ như vậy thật là có mặt mũi, ngay cả Hoàng Thượng cũng biết cậu chủ nhà họ đấy

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play