Hung thủ sau màn kia đã bị tìm được, là bị bắt được. Nhưng lại bị người của quan phủ giải đi, Tiểu Ngũ Tiểu Lục rất tức giận mà nói là bọn nó tìm được người trước tiên.
Quý Hòa cau mày hỏi: “Hai đứa nói người nọ tình nguyện đi với quan sai cũng không muốn bị hai đứa bắt đi?”
Tiểu Ngũ gật đầu, nói: “Là như thế đó, thật không biết người nọ có phải coi bọn con là người xấu không, cho nên liền đi theo đám quan sai, hừ, thật sự là tự chui đầu vô lưới”
Tiểu Lục nói: “Nhưng người nọ đã biết vì sao bọn con tới bắt hắn ta, nếu không sao lại đi theo quan sai? Quý gia, cậu nói xem, người nọ liệu có nghĩ rằng quan sai dễ nói chuyện chúng ta không? Hắn ta muốn đút lót?” <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Tiểu Lục tuy rằng ít nói hơn Tiểu Ngũ, nhưng là đầu óc cũng rất thông minh, lập tức nghĩ đến điểm mấu chốt. Giống như Quý Hòa đã nghĩ, hắn cũng hơi lo người kia nhiều tiền sẽ thu mua được người của quan phủ, cho nên mới luôn muốn bắt được người này trước tiên. Không nghĩ tới cuối cùng lại vẫn kém một bước. Hắn có thể trông cậy vào quan phủ sao? Loại cảm giác nươc chảy béo trôi này thật khó chịu, đương nhiên, nếu quan phủ thật sự bị người nọ dùng tiền thu mua, hắn cũng có thể bỏ tiền, nhưng thấy thế nào cũng nghẹn khuất sao đó.
Quý Hòa đã tính toán đủ đường tồi tệ nhất, nhưng lại không nghĩ tới kết quả còn tệ hơn.
Người kia cư nhiên chết ở trong lao
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” sắc mặt Quý Hòa bình tĩnh, nhưng giọng nói lại lạnh lẽo, “Vì sao người này lại chết? Mới vào ngục chưa được hai ngày đã chết là sao?” <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Quý Hòa sao lại thấy chuyện này rất kỳ quái, hắn vừa nghe tin người kia bị tống vào ngục đã lập tức đuổi tới huyện nha, muốn gặp người kia, đích thân thẩm vấn cho ra lẽ. Vì dù là kẻ đứng sau mua kẻ sát nhân, nhưng Quý Hòa khẳng định hắn ta không phải kẻ chủ mưu sau cùng, người đó vừa có tiền lại có thế, sao lại đích thân đi ra tay cho được? Kẻ bị bắt cũng chỉ là người bị sai khiến, hắn muốn hỏi cho ra kẻ chủ mưu. Nhưng Quý Hòa bị ngăn cản, lý do là phạm nhân không phải ai cũng có thể thẩm vấn, đây là chuyện của quan phủ, bảo Quý Hòa chờ kết quả.
Kết quả người vừa mới vào lao chưa đến hai ngày đã chết
Một chút manh mối hữu dụng cũng không hỏi được, đừng nói gì tới kẻ chủ mưu sau màn, điều này có nghĩa là Tiểu Dư về sau còn phải tiếp tục sống trong nguy hiểm, sao có thể không khiến Quý Hòa tức giận cho được.
Chu bộ đầu nói: “Cậu em Quý, đừng gấp, việc này không liên quan tới bọn tôi đâu. Người nọ là tự sát, cũng đủ thấy kẻ chủ mưu sai khiến rất lợi hại, nói không chừng đã bắt sẵn người thân của kẻ kia, cho nên vừa bị bắt thì kẻ kia mới tự biết thân phận đi tìm chết, để đổi lấy bình an cho người nhà. Cũng không phải không có khả năng này. Chúng ta cũng không nghĩ tới kẻ kia lại không tiếc mệnh như thế, nhanh chóng tự vẫn. Cậu em Quý, cậu cũng phải thông cảm cho bọn tôi.”
Quý Hòa nhìn thoáng qua Giản Hổ.
Giản Hổ xoay đầu ra hướng khác.
Chu Bộ đầu nói: “Cậu em Quý, cậu cứ giao việc này cho tôi, là tôi có lỗi với cậu. Cũng đã đến giữa trưa rồi, tôi mời cậu đi uống rượu, xem như tạ lỗi. Giản bộ khoái, cậu có muốn đi chung hay không? Lại nói tiếp hai người cũng là người cùng thôn, đều là thanh niên tuấn kiệt, hẳn là có nhiều đề tài chung, cùng đi chứ hả?”
Giản Hổ cự tuyệt, gã ta tự nhiên sẽ không đi uống rượu cùng Quý Hòa. Nếu như không có chuyện của Trương Tiểu Dư, có lẽ gã sẽ làm quen với Quý Hòa, nhưng cứ nghĩ tới chuyện Quý Hòa là chồng Trương Tiểu Dư là gã ta lại hận không thể cách Quý Hòa thật xa. Quý Hòa khiến gã ta cảm thấy mất mặt, chột dạ.
Quý Hòa trong lòng đang giận, vốn không muốn đi cùng Chu Bộ, giờ này hắn hận tất cả người của quan phủ. Tuy rằng Chu Bộ đầu người này coi như không tồi, nhưng cũng không muốn đối mặt. Nhưng hắn thấy được Chu bộ đầu lặng lẽ nháy mắt với mình, giật mình, liền không nói lời cự tuyệt nữa.
Chu bộ đầu lại bảo vài bộ khoái cùng đi, cả đám kéo nhau đi.
Tìm một cửa hàng, gọi một bàn đồ ăn, mọi người cùng nhau vui chơi giải trí. Chu bộ đầu tìm cơ hội liền lặng lẽ nói cho Quý Hòa một chuyện.
Chu bộ đầu nói cho Quý Hòa rằng người nọ có thể là từ phía kinh thành tới, nói giọng điệu đã cố ý thay đổi những vẫn nghe ra được.
Quý Hòa cảm tạ Chu bộ đầu.
“Người phía kinh thành? Cách xa như vậy, vsao lại có người muốn hại em đây? Em đâu thể nào trêu chọc gì tới những người ở tận đó?” Trương Tiểu Dư nhíu mày.
Bởi vì sự tình liên quan đến tính mạng của Trương Tiểu Dư, cho nên Quý Hòa cũng không dối gạt cậu, trở về liền nói lại chuyện này.
Trương Tiểu Dư thấy rất khó hiểu.
Quý Hòa trầm ngâm một khắc nói: “Em nói xem, liệu có liên quan tới cô em gái của Trương Đại Ngưu rời nhà đã nhiều năm không?”
Em gái Trương Đại Ngưu, cũng chính người có thể là mẹ ruột của Trương Tiểu Dư. Sở dĩ nói có khả năng, là bởi vì Quý Hòa cảm thấy lúc trước người kia ôm Trương Tiểu Dư trở về, cũng không nhất định là mẹ của Trương Tiểu Dư. Hơn nữa lại xảy ra chuyện ôm nhầm, bộ óc xem qua đủ loại tiểu thuyết của Quý Hòa bắt đầu nảy ra những ý tưởng, khiến hắn cảm thấy, không chừng thân thế của Tiểu Dư có chút phức tạp.
Quý Hòa thật sự không tin một người mẹ lại nhận nhầm con mình, cho nên tám chín phần mười là cố ý ôm nhầm con, về phần lí do là muốn tốt cho Trương Tiểu Dư hay còn có mục đích khác, hiện tại không tiện suy đoán.
Trương Tiểu Dư nghe Quý Hòa nói xong, nghĩ nghĩ nói: “Nếu bà ấy thật không phải mẹ em, là muốn ôm con cháu Trương gia đi hưởng phúc, vậy cũng nên nói cho người Trương gia chứ? Nhưng rõ ràng là người Trương gia có biết gì đâu. Cho nên có lẽ bà ấy ôm đứa trẻ kia đi không vì chuyện tốt gì. Nếu là như vậy, bà ấy muốn tốt cho em, cũng có thể là mẹ em đó.”
Trương Tiểu Dư cũng không để ý mẹ ruột của mình có tiền hay không, cậu chỉ hy vọng người mẹ này là một người tốt, chỉ hy vọng biết thân thế của mình.
“Nếu chuyện lần này thật sự có liên quan tới bà ấy, nếu lúc trước bà ấy vì tốt cho em mà ôm sai con, liệu có phải là hiện giờ bà ấy có khả năng gặp nguy hiểm?” Trương Tiểu Dư nhíu mày, “Nếu không phải như vậy, làm sao sau bao nhiêu năm lại đột nhiên có người muốn giết em? Bà ấy đã xảy ra chuện gì chăng”
Quý Hòa ôm lấy Trương Tiểu Dư, trong lòng càng thêm hy vọng những tình tiết cẩu huyết mình tưởng tượng ra kia có thể trở thành sự thật. Không phải nói hắn muốn thân thế của Tiểu Dư phức tạp, giống mấy nhân vật chính trong tiểu thuyết đột nhiên từ bình thường biến cao quý, mà là bởi vì như thế Tiểu Dư sẽ không lo lắng thương tâm nữa.
Tại huyện nha, huyện lệnh đang cùng Vương chủ bạc nói chuyện.
Vương chủ bạc nói: “Đại nhân, đã phái người truyền tin tới kinh thành, ngài có thể yên tâm.”
Huyện lệnh gật gật đầu, vuốt ve chòm râu nói: “Cũng không biết phu nhân định xử trí chuyện này ra sao, trước đó còn cho ăn uống tử tế, ngoại trừ không thả tự do thì không làm khó gì. Có thể làm ra chuyện như vậy, cũng là một thủ hạ đắc dụng, tuy rằng phẩm chất không ra gì cho lắm, nhưng biết đâu lại có tiền đồ hơn cả chúng ta”
Vương chủ bạc cười nói: “Đại nhân cũng không nên nói như vậy, ngài đã vì vị kia làm không ít chuyện, nếu chuyện thành, công lao của ngài rất lớn Một bước lên mây đó Đến lúc đó đại nhân ngài chớ quên tôi nha”
“Sao có thể Công lao của ông cũng lớn lắm, đến lúc dó ít nhất cũng ngồi được vào vị trí của ta, con cháu ông sẽ còn tiến xa hơn Đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau một bước lên mây.”
Huyện lệnh ha ha mà cười, mặt mày lộ vẻ đắc ý, tưởng tượng thấy về sau mình có tiền đồ rộng mở, cảm thấy mấy năm làm huyện lệnh coi như đã chấm dứt
Vương chủ bạc cũng cùng cười, trong lòng vui mừng.
“Con trông coi kẻ kia cho tốt, cho ăn cho uống, chỉ cần đừng để hắn chạy mất là được. Chuyện này mà làm tốt, về sau ngày lành còn dài. Con rể à, vì Kiều Nhi, con phải làm việc cho tốt, cũng không uổng công lúc trước ta đồng ý hứa gả Kiều nhi cho con, không uổng công Kiều Nhi làm ầm ĩ chỉ muốn gả cho con”
Trên đường trở về, Vương chủ bạc nói với Giản Hổ, đối với người con rể này, Vương chủ bạc trước kia không hài lòng, nhưng hiện tại chậm rãi cũng tiếp nhận, bắt đầu cho gã ta tiếp xúc một ít bí mật của mình, muốn kéo gã ta lên cùng một thuyền, như thế thì gã ta cũng sẽ đối xử tốt với con gái lão, đừng hòng coi con lão là thang bắc lên trời, dùng xong thì đá, nghĩ cũng đừng nghĩ
Giản Hổ cung kính mà đáp ứng, trong lòng vừa vì tiền đồ ngày càng sáng sủa của mình mà vui vẻ, lại có chút không thoải mái. Cả cái nhà họ Vương này đều khiến gã ta thấy ghét Nhưng đã đến nước này, không còn đường quay lại, chỉ có thể đâm lao theo lao
Tách khỏi Vương chủ bạc, Giản Hổ mới về nhà, Vương Kiều Nhi liền nhào lên.
“A Hổ Anh xem quần áo hôm nay của em có đẹp không? Còn có cái trâm trên đầu em nữa, từ màu sắc đến kiểu dáng đều rất tốt. Anh có thích không?”
Giản Hổ nhìn Vương Kiều Nhi trước mặt trang điểm lòe loẹt, đầu tóc sáng chói, quần áo đỏ thẫm, trong lòng cảm thấy giống như đàn bà ở những nơi không đứng đắn nhưng ngoài miệng lại cười nói xinh đẹp, chọc Vương Kiều Nhi cười không ngừng. Nhìn Vương Kiều Nhi cười khanh khách, Giản Hổ nghĩ tới thiếu niên có ánh mắt ôn nhuận kia, trong lòng hơi thở dài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT