Trong Trúc Phong quốc các môn phái lớn nhỏ không dưới một ngàn, nhưng sở dĩ ngũ đại tu chân môn phái có thể hô mưa gọi gió, có tiếng nói có sức nặng, nguyên nhân trong đó, chính là vì trong môn phái có trưởng lão nguyên anh tọa trấn. Trưởng lão nguyên anh bình thường cũng không cần chịu khổ chịu phiền, muốn bế quan thì bế quan, muốn ra can dự sự vụ môn phái cũng tùy ý mình, chỉ có một điểm, khi môn phái gặp phải đại kiếp, trưởng lão nguyên anh không thể phất tay bàng quan, nhất định phải dốc sức tương cứu.

Bình thường, công việc họ làm thật ra là người rơm, an tĩnh ngồi hù dọa người ta là được.

Vân Khê trưởng lão, chính là người rơm của Thanh Hư kiếm tông.

Lý Thanh Vận của Vọng Nguyệt phong là ái đồ của Vân Khê trưởng lão, cung kính nói: “Sư phụ bế quan tu luyện hơn trăm năm, đệ tử rất mong nhớ, hôm nay xuất quan, phải chuẩn bị rượu chúc mừng sư phụ một phen.”

Vân Khê trưởng lão vuốt chòm râu bạc: “Chúc mừng cái gì? Ta vốn chỉ bế quan tu luyện thôi, vừa rồi đột nhiên núi dao động, sát khí bùng phát. Ta nghĩ là kiếm tông gặp chuyện, nên mới đạp mở cửa động phủ, lại thấy một đệ tử trúc cơ dẫn vài đệ tử luyện khí, đang thi triển thuật pháp ở trước động của ta, những động tĩnh đó là do bọn chúng làm ra. Chúng vừa thấy ta xuất hiện, thì đã thi nhau khóc nói các đệ tử đang tàn sát lẫn nhau tại Ngọc Dung phong, cầu ta tới xem. Hai tên trong đó khóc quá giả, bị ta bắt nhốt lại rồi.”

Đám người Lý Thanh Vận quay nhìn Văn Kinh một cái.

Không cần nói cũng biết là thủ đoạn do họ làm.

Vân Khê trưởng lão nói với Văn Kinh: “Bộ [Ngũ Hành Quy Nguyên Kiếm Pháp] đó, ngươi luyện một lần cho ta xem.”

Văn Kinh không dám không theo, cậu bái lễ nói: “Đệ tử chỉ luyện được tầng thứ nhất ‘Dục hỏa trùng sinh’ của [Ngũ Hành Quy Nguyên Kiếm Pháp].”

Sắc mặt Vân Khê trưởng lão khẽ biến: “Ừm.”

Văn Kinh ngưng thần đề khí, chân khí lập tức trào vào Túc Tâm kiếm, hỏa quang nhanh chóng lưu động, keng keng không ngừng. Cậu phi thân lên, tuốt trường kiếm ra, kiếm khí vạch ra vòng sáng mười mấy trượng trên không, ngọn lửa lập tức lan tràn điên cuồng!

Con ngươi Vân Khê trưởng lão lộ ra vẻ kích động, lập tức bảo: “Dừng!”

Thế lửa chảy lan xung quanh một lát, rồi thuận thế thu lại, lần này mọi người sớm đã có phòng bị, các phong chủ tu vi thấp vẫn như cũ tránh không kịp, bị phỏng rộp vài chỗ, da khét thịt rữa. Đưa mắt nhìn, mặt đất, vách tường, đến cả tượng đồng của Thanh Hư Tử cũng bị đốt vài chỗ đen.

Vân Khê trưởng lão nghiêm sắc nhìn Văn Kinh vài cái, ẩn nhẫn nói: “[Ngũ Hành Quy Nguyên Kiếm Pháp] này tại sao lại ở trên người ngươi?”

Ông đã hơn trăm năm không xuất quan, không hỏi thế sự, ngay cả thảm án diệt môn của Hằng Dương Cung cũng không biết. Văn Kinh thầm nghĩ nhất định phải giành được lão đầu này tới tay, không đợi người khác nói gì, đã giành trước trả lời: “Khởi bẩm trưởng lão, đây là truyền thừa tuyệt mật mấy ngàn năm nay của Hằng Dương Cung, chỉ truyền con cháu, không truyền người ngoài, đệ tử tình cờ mới luyện tập được!”

Vân Khê trưởng lão hơi sầm mặt: “Hằng Dương Cung chẳng qua là môn phái nhỏ mấy trăm người, làm sao có…” Sắc mặt ông lại biến đổi: “Tổ tiên của Hằng Dương Cung là…”

Quân Diễn Chi đáp: “Đệ tử là huyết mạch duy nhất của Hằng Dương Cung, vốn họ là Trường Tôn.”

Vân Khê trưởng lão vội hỏi: “Trường Tôn Lục Tần?”

“Trưởng lão nói không sai, tổ tiên của Quân sư huynh chính là phong chủ Hồng Tú phong hơn ba ngàn năm trước đã mang theo hai bộ cổ quyển rời khỏi kiếm tông, Trường Tôn Lục Tần!” Văn Kinh căn bản không cho phép người khác nói gì, lập tức la lớn.

Tất cả mọi người đều bắt đầu dao động, năm đó kiếm tông chia năm sẻ bảy, là đoạn lịch sử thảm liệt nhất. Tiếc rằng đã qua rất lâu, bọn họ cũng chỉ được nghe kể lại, làm sao ngờ được lại có bắt nguồn thế này?

Ngón tay siết chặt Tru Tiên tháp của Vân Khê trưởng lão tái đi, ngẩng đầu nhìn Quân Diễn Chi: “Ngươi nói ngươi là huyết mạch duy nhất của Hằng Dương Cung, chuyện này là sao?”

Triệu Ninh Thiên của Hồng Tú phong nói: “Khởi bẩm trưởng lão, Quân Diễn Chi trời sinh đã có ma…”

Văn Kinh làm sao có thể cho y chen mồm, lập tức ngắt lời: “Khởi bẩm trưởng lão, mười tám năm trước có người muốn giành được [Ngũ Hành Quy Nguyên Kiếm Pháp], lập mưu hại chết hơn bốn trăm người trong nhà Quân sư huynh, còn giá họa chuyện này lên người huynh ấy.”

Lý Thanh Vận nhịn không được nổi giận nói: “Các phong chủ và trưởng lão nói chuyện, sao cho phép ngươi chen vào.”

Văn Kinh cười lạnh: “Ngươi có ngon thì giết ta đi, rõ ràng là ngươi có tật giật mình! Ta thấy chuyện năm đó chắc có phần của ngươi!”

Lý Thanh Vận tức bốc khói, trường kiếm màu xanh nhạt lập tức bay lên, một đạo kiếm quang thủy sắc lao thẳng tới! Nàng oán hận nói: “Ngươi nói bậy nói bạ gì hả? Chuyện Hằng Dương Cung liên quan gì tới ta?”

Quân Diễn Chi bảo vệ Văn Kinh sau lưng: “Trưởng lão có điều không biết, Kinh sư đệ chỉ tiếp nhận nửa đầu bộ truyền thừa [Ngũ Hành Quy Nguyên Kiếm Pháp], mấy hôm trước vì dụ người hãm hại ta ra, ta dùng nửa bộ kiếm pháp còn lại để lập cạm bẫy. hiện tại kẻ nào có [Ngũ Hành Quy Nguyên Kiếm Pháp] trên người, lúc trộm kiếm pháp bị một đạo cấm chế khống chế, hiện tại chắc đã không cách nào vận chuyển linh khí quanh người.”

Văn Kinh thầm nghĩ, Quân Diễn Chi làm việc ắt có hậu chiêu!

Tư thái thì nho nhã, âm thanh thì dễ nghe, nghe thế nào cũng là nhân phẩm thanh cao, không có nửa bóng dáng hư ảo nào. Người đứng ở nơi này khó thể nảy sinh ác cảm, không ai không trầm tĩnh lại.

Văn Kinh nhìn hắn, rồi cúi đầu sờ mặt trái của mình, không hiểu sao lại thấy tâm loạn.

Phong thái như Quân Diễn Chi, nếu đợi tất cả mọi chuyện được tẩy sạch, lúc đó người xếp hàng muốn nói chuyện với hắn sẽ không đếm xuể, chỉ sợ không để ý đến cậu nữa…

Ánh mắt Vân Khê trưởng lão đảo qua mọi người: “Không thể vận chuyển linh khí quanh người, thử là biết ngay.”

Trong lúc nói chuyện, một đường thanh quang chợt vọt lên, uốn lượn qua cạnh mọi người, tạo nên từng trận thanh phong. Đột nhiên, một bóng người bị thanh quang kéo từ sau lưng các phong chủ ra, ngã trên mảnh đất trống dưới những ánh mắt lom lom. Lục Trường Khanh lập tức ném ánh mắt sang Tịch Phóng vững như núi Thái Sơn: “Tông chủ, linh khí quanh người hắn không thể vận chuyển?”

Nam tử ngã xuống dính đầy bụi đất, mặt vô cảm đứng lên, nhưng hai mắt rũ xuống, không nói một câu.

Văn Kinh nhỏ giọng nói: “Quả nhiên là Chu Cẩn…”

Thiệu Quân nhíu mày nói: “Gần đây thân thể hắn không tốt, chúng tôi đều biết.”

Quân Diễn Chi nhàn nhạt cười: “Chu sư huynh không muốn giải thích tại sao lại thế à?”

Ánh mắt Vân Khê trưởng lão như đuốc, nghiêm túc nhìn Chu Cẩn.

Chu Cẩn vẫn mang vẻ nghiêm túc kính cẩn bình thường, không có vẻ đã chuẩn bị trước, nhưng lại chẳng hề hoảng loạn: “Mấy hôm trước lúc ta tu luyện gặp sự cố, linh khí quanh người không thể vận chuyển, tông chủ, Lục phong chủ, Thiệu phong chủ, Lý phong chủ… đều biết.”

Lý Thanh Vận nói: “Tu luyện gặp sự cố, linh khí tạm thời không thể vận chuyển, cũng không tính là chuyện gì lớn.”

Quân Diễn Chi cười nhạt, tay đột nhiên phóng ra một đạo linh khí, nhắm thẳng vào ngực Chu Cẩn.

“A__!”

Sau tiếng kêu thảm, linh khí cuồn cuộn kêu gào lao ra từ trong người Chu Cẩn, lại bị hắn nhanh chóng thu lại. Hắn mím chặt môi không nói gì, trong mắt lộ ra chút hoảng loạn. Thân thể đã hồi phục như thường, làm gì có dáng vẻ không vận chuyển nổi chút linh khí nào?

Văn Kinh nhỏ giọng nói: “Chu sư huynh, sự cố lúc tu luyện của ngươi cũng dễ trị thật đó. Nếu ngươi không nói, ta còn cho rằng là Quân sư huynh giải trừ cấm chế trên người ngươi.”

Đám người Lục Trường Khanh tức giận bừng bừng: “Chu Cẩn, rốt cuộc là sao?”

Lý Thanh Vận bình sinh hận nhất bị nam nhân trêu cợt, vừa rồi lại như tên ngốc lên tiếng vì hắn, nên rất tức giận, bay tới bóp cổ Chu Cẩn, càng bóp càng chặt: “Chu Cẩn, ngươi lừa chúng ta, là có dụng ý gì?”

Chu Cẩn: “…”

Hắn một câu cũng không giải thích, lại không chịu nhận thua, gân xanh nổi đầy mặt, bị linh khí trong tay Lý Thanh Vận siết đến xanh tím mặt mày, hai mắt dần trợn lên trên, ngay cả hô hấp cũng không còn thuận.

Vân Khê trưởng lão lạnh nhạt nhìn Tịch Phóng một cái: “Đồ đệ của ngươi sắp mất mạng rồi, mà ngươi rất trấn định.”

Văn Kinh vô cùng tức giận, nhỏ giọng hỏi Quân Diễn Chi: “Hiện tại nên làm sao?”

Quân Diễn Chi nhẹ giọng đáp: “Đừng vội… Lý Thanh Vận sẽ không giết Chu Cẩn.”

Lý Thanh Vận lạnh lùng đảo mắt nhìn Quân Diễn Chi, trong lòng thầm mắng một tiếng, quả nhiên động tác đã dịu đi bớt. Nàng chẳng qua là muốn cho Chu Cẩn chịu khổ chút, không phải thật sự muốn mạng hắn. Người này có liên quan đến [Ngũ Hành Quy Nguyên Kiếm Pháp], đương nhiên nàng không dám bẻ gãy cổ hắn.

Nàng lắc người, đã đứng cách đó mười mấy bước, lạnh nhạt quan sát.

Chu Cẩn như con cá mắc cạn, nửa quỳ dưới đất thở hồng hộc.

Hiện tại tất cả mọi người đều biết chuyện không hề đơn giản như trong tưởng tượng, nhưng lại nghĩ mãi cũng không rõ, ai cũng không dám tùy ý hành động.

Vân Khê trưởng lão nhẹ vuốt râu: “Chu Cẩn, chuyện này nếu ngươi không giải thích rõ ràng, chỉ sợ đời này sẽ phải trải qua trong địa lao.”

“… Ta biết.”

Văn Kinh lạnh lùng nói: “Vụ án Hằng Dương Cung mười tám năm trước, căn bản không liên quan đến ngươi. Tu vi của ngươi chẳng qua chỉ là trung kỳ trúc cơ, làm sao có thể diệt được ma tu kim đan đã sát hại Lục sư tổ? Ngươi thị phi bất phân, táng mạng vì lòng ngu trung của mình, không thấy tiếc sao?”

Lời này là nói với Chu Cẩn, nhưng cậu lại quay mặt nhìn Tịch Phóng, quả nhiên thấy con mắt bình ổn vô ba của y khẽ động.

Văn Kinh lại nói: “Lúc còn trẻ Lục sư tổ từng nói, thị phi đúng sai, mỗi người tự có cách nhìn riêng. Lập trường khác nhau, phân chia thiện ác trong lòng cũng khác biệt rất nhiều. Mỗi lần ta nghĩ đến câu này, trong lòng đều sinh ra cảm giác ớn lạnh.”

Cậu nhìn Tịch Phóng: “Tịch tông chủ, ta không khỏi nghĩ, nếu Lục sư tổ còn tại thế, liệu có tán đồng những chuyện ngươi làm hay không?”

Tịch Phóng chậm rãi nói: “Đừng lôi hắn vào đây.”

Quân Diễn Chi cười cười: “Năm đó diệt Hằng Dương Cung, lại chưa thể lấy được [Ngũ Hành Quy Nguyên Kiếm Pháp]. Muốn tiêu diệt ma tu, bản thân lại rơi vào cảnh ngộ tu luyện ma đạo. Âm thầm thao túng rất nhiều năm, không thể đòi về truyền thừa, không thể chấn hưng kiếm tông, không thể hãm hại Đoàn Hiên, thậm chí ngay cả ta cũng không thể khống chế, bản thân thì trở nên bẩn thỉu. Trong đời này, từ đầu đến đuôi ngươi chính là hai chữ ‘thất bại’ triệt triệt để để, nếu Lục sư tổ biết, ta cũng không biết ngài sẽ có suy nghĩ gì.”

Trong mắt Tịch Phóng cháy bùng ngọn lửa.

Quân Diễn Chi nói: “Tịch tông chủ, cả đời ngươi cao cao nhưng cô quạnh, khó tìm tri kỷ. Hôm nay ta cho ngươi biết, suy nghĩ của ngươi ta có thể lý giải. Người làm đại sự, vì đạt mục đích đương nhiên không từ thủ đoạn, chỉ có thành bại, căn bản không phân biệt thị phi đúng sai. Thành rồi, danh lưu thiên cổ. Bại rồi, thì còn phần mộ. Nếu ngươi sớm đã lập sẵn mộ phần cho mình, chắc cũng đã nhìn thoáng tất cả rồi.”

Hắn chỉ Chu Cẩn đứng bên cạnh: “Hiện tại sự tình thất bại, Tru Tiên tháp không còn trên tay ngươi, tương lai cũng không có khả năng chuyển bại thành thắng, sao ngươi không thương xót chút cho đồ đệ luôn trung tâm với ngươi chứ?”

Chu Cẩn nghiến chặt răng.

Văn Kinh híp mắt lại, đột nhiên rút trường kiếm vung mạnh về phía Chu Cẩn!

Ngọn lửa bắn ra mấy trượng, mắt thấy sắp chạm vào Chu Cẩn, một đạo kiếm quang lại cản trước mặt hắn, trừ đi hơn nửa ngọn lửa. Tịch Phóng thu kiếm lại, quay đầu nhìn Văn Kinh: “Đừng đả thương hắn.”

Văn Kinh: “…”

Quân Diễn Chi lại ẩn thanh, chậm rãi truyền cho Tịch Phóng vài câu.

Những lời này không ai có thể nghe thấy, nhưng Tịch Phóng lại chậm rãi hiện nét mặt không thể nói rõ là gì, dường như giải thoát, lại tựa như bi thương, thậm chí có một chút hướng tới.

Lúc này Vân Khê trưởng lão đã hiểu hơn phân nửa, lòng cuộn trào cảm xúc, nhưng ngoài mặt vẫn không để lộ ra. Ông trầm mặc rất lâu mới nói: “Tịch Phóng, tư chất của ngươi có hạn, đời này cũng khó thể sinh thành nguyên anh. Năm đó ta chọn ngươi làm chưởng môn kiếm tông, cũng hiểu biết rất nhiều về tính cách của ngươi. Rốt cuộc ngươi làm sao biết truyền thừa của Hằng Dương Cung?”

Tất cả mọi người đều đứng bất động chờ đợi như tảng đá, không ai dám phát ra bất cứ âm thanh nào.

Sương mù sáng sớm nhẹ lượn lờ giữa mọi người, chậm rãi lan ra.

Dường như đã qua mấy canh giờ, cuối cùng Tịch Phóng chậm rãi mở miệng: “Đó là lúc còn nhỏ đệ tử và Lục sư đệ cùng phát hiện được.”

“Làm sao phát hiện?”

“…”

Vân Khê trưởng lão lại hỏi: “Vụ án Hằng Dương Cung bị diệt môn, chính là kế hoạch của ngươi?”

Dường như tâm tư của Tịch Phóng đã không còn ở trên mọi người, y chậm rãi quay đi, không trả lời, nhìn về dãy núi sừng sững, đại điện và tượng đồng rất lâu, bóng lưng khe khẽ run rẩy.

Cuối cùng, y chậm rãi nói: “Chuyện năm đó, và mấy năm gần đây, trong phòng đệ tử đều có ghi chép, trưởng lão có thể chậm rãi lật xem. Đệ tử có lưu lại tiếp cũng không có ý nghĩa gì nữa, vẫn nên đi tìm Lục sư đệ trước một bước thôi.”

Âm thanh không còn trầm ổn như xưa, tựa như bi thương, lại như hoan hỉ, như thể cuối cùng cũng gác được mọi thứ ra sau đầu.

Nói đến cuối, một đạo kiếm quang đột nhiên bắn ra, nhắm vào Tru tiên tháp trong tay Vân Khê trưởng lão!

Lục Trường Khanh la lên: “Tông chủ!”

Tiếng leng keng vang vọng trong sơn cốc, rất lâu không ngừng. Lúc mọi người hoàn hồn, ngọn tháp màu đen trầm tĩnh đáp xuống lớp thanh thạch, còn Tịch Phóng đã không thấy bóng dáng.



Văn Kinh là người đầu tiên hoàn hồn, “Sư huynh, cứu sư phụ!”

Hạ Linh hỏi Chu Cẩn: “Sư phụ chúng tôi bị nhốt ở đâu?”

Chu Cẩn đang ngẩn người nhìn Tru Tiên tháp, bị Văn Kinh gọi mấy tiếng mới giật mình nói: “… Ở địa lao.”

Quả nhiên là muốn tung lưới bắt gọn họ!

Văn Kinh, Quân Diễn Chi và Hạ Linh không chậm trễ nữa, chạy xuống dưới chân núi.

Địa lao của Thanh Hư kiếm tông xây dựng dưới đáy Ngọc Dung phong, được trận pháp, kết giới bảo vệ, quanh năm âm lạnh không thấy mặt trời, cực kỳ bất lợi cho tu hành của đạo tu. Văn Kinh có thuật pháp nhập trận Vân Khê trưởng lão truyền thụ, vội vàng dẫn họ lao vào. Vừa ra khỏi trận, đã nghe thấy tiếng nam tử gào thét, âm thanh khàn đặc chua xót, mang theo nghẹn ngào, đầy thống khổ khó nhịn.

Vọng âm trong địa lao cực lớn, men theo vách đá chật hẹp có thể cảm giác được nỗi đau khổ của người đó, làm lông tơ dựng đứng hết lên, không rét mà run.

Văn Kinh nhỏ giọng hỏi: “Rốt cuộc Tịch Phóng đã làm gì sư phụ?”

Quân Diễn Chi: “Không hiểu.”

Lòng như lửa đốt chạy qua thông đạo nhỏ hẹp, tầm nhìn đột nhiên mở rộng.

Nơi này là địa lao kiên cố an toàn nhất Thanh Hư kiếm tông, chỉ nhốt đệ tử tội đại ác cực, tu vi cao cường, phạm vào trọng quy. Một hàng huyền thiết màu đen phân nơi này thành ba gian, tiếng gào thét điếc tai phát ra từ gian cuối cùng, lại gần nghe, càng làm người ta sợ hãi run rẩy.

Văn Kinh vội chạy lại căn phòng đó: “Sư phụ!”

Dưới đất tản mạn từng quyển sách, chữ viết tương đối dễ nhìn, không giống bí tịch gì, ngược lại giống như bút ký của ai đó. Tại góc âm u cuối địa lao, có một thứ co ro tóc xõa tung, không nhìn ra là gì.

Thứ đó phát ra tiếng kêu thét khản đặc, tay cầm mấy quyển thư tịch, vừa như khóc, lại như cười, không có một chút bình lặng.

Văn Kinh vội hỏi: “Đây là điên rồi?”

Quân Diễn Chi nhàn nhạt “ừ” một tiếng: “Vốn đã khó thể khống chế tâm ma, chắc Tịch Phóng lại thi thuật pháp gì với ngài, hoặc lấy gì đó kích thích ngài, cho nên mới biến thành dáng vẻ này.”

Hạ Linh nói: “Đánh ngất ngài rồi cứu ra thôi.”

Ba người không nói thêm nữa, tự chia ra hành động, không đến một khắc đã ôm Đoàn Hiên ngất xỉu ra ngoài, để Hạ Linh cõng. Hắn nhìn đống nhếch nhách khắp mặt đất nói: “Các đệ dọn dẹp nơi này một chút, huynh đưa ngài về tịnh dưỡng trước.”

“Vâng.” Văn Kinh vội đáp ứng.

Quân Diễn Chi nhặt một quyển sách lên, yên lặng mở xem.

Hạ Linh đi rồi, Văn Kinh chậm rãi nhặt những quyển sách tán loạn, nhẹ giọng nói đầy quái dị: “Sư huynh, những thứ này hình như đều là ghi chép của một người, huynh xem…”

“Hai mươi chín tháng ba: Vết thương dần mở rộng, vạn lần không thể dùng bất cứ đan dược nào, hay thi triển bất cứ thuật pháp hồi phục nào, dùng Bạch Anh thảo mài thành dịch bôi lên, có thể cầm máu sơ. Hy vọng có thể kiên trì đến khi tiểu Hiên đi ra.” Văn Kinh có chút lúng túng, “… Tiểu Hiên?”

Quân Diễn Chi vẫn đang cúi đầu xem.

Văn Kinh lại lật vài trang: “Mùng năm tháng tư: Máu chảy càng lúc càng nhiều, phát hiện Kim Minh thảo phối hợp với Bạch Anh thảo, hiệu quả càng tốt. Hôm nay cuối cùng đã làm xong hôn phục, thử mặc rất hợp người, hy vọng có thể cho tiểu Hiên nhìn thử.”

Lật thêm vài trang: “Mười hai tháng tư: Hôm nay mặc hôn phục đi xem tiểu Hiên, đang kết đan. Sợ y kết đan không thành mà mất mạng, không dám quấy rầy.”

Trong ghi chép phía sau, thương thế càng lúc càng nghiêm trọng, làn da dần thối rữa, biến đen bốc mùi, ngay cả da cũng bong tróc từng mảng. Thuật pháp huyết tu này thực đáng sợ, uống đan dược, trị thương chỉ có thể làm thương thế càng nặng thêm, tàn độc âm hàn. Văn Kinh nhẹ giọng nói: “Sư huynh, đây là ghi chép của Lục sư tổ.”

“Ừm…”

“Huynh đang xem cái gì?”

Quân Diễn Chi đưa quyển sách trên tay cho cậu: “Đệ tự xem đi.”

Văn Kinh nhận lấy ngồi xuống, cùng Quân Diễn Chi nâng sách lật xem, trong địa lao chỉ nghe thấy tiếng lật xoàn xoạt chậm rãi. Không biết qua bao lâu, Văn Kinh nhẹ giọng hỏi: “Sư huynh, huynh xem xong chưa?”

“Ừ.” Quân Diễn Chi đứng lên, chậm rãi thu dọn những quyển sách dưới đất.

Văn Kinh cúi đầu nhặt sách, nhẹ thở dài: “Không ngờ năm đó sư phụ và sư tổ đã phát sinh chuyện đó…”

“Ừ.” Quân Diễn Chi nhàn nhạt bổ sung: “Nếu huynh là ngài, chỉ sợ huynh cũng muốn chết rồi.”

Văn Kinh bâng quơ nói: “Sư phụ phát điên chỉ hại chết một mình mình, nếu huynh phát điên, còn muốn một đống người chôn cùng… huynh vẫn đừng nên phát điên là hơn.”

Người Quân Diễn Chi cứng lại, nhẹ giọng nói: “Huynh tận lực.”

“Người lãnh khốc cứng nhắc như sư phụ, vậy mà lại làm ra chuyện nửa đêm trộm hôn này, lúc đó nhất định Lục sư tổ bị dọa. Cũng giống như nếu huynh thần thần bí bí trộm hôn đệ, nhất định đệ cũng không tin.”

Quân Diễn Chi cắn môi.

“Đệ cảm thấy năm đó Lục sư tổ cự tuyệt sư phụ, nhất định là vì trong lòng thấp thỏm bất an, không định được chủ ý, không phải là do thật sự không thích.”

“… Vậy sao? Huynh lại cảm thấy ngài cự tuyệt rất triệt để. Nếu không sư phụ cũng sẽ không chán nản hạ sơn, biến mất mấy tháng trời.”

Văn Kinh chỉ cảm thấy lời nói của Quân Diễn Chi mang theo oán khí, nhưng không phải rất sâu sắc, tiếp tục nói: “Sư phụ hạ sơn mấy tháng, Lục sư tổ liền lo lắng suốt mấy tháng, quên ăn quên ngủ, không phải cũng chịu khổ sở sao? Khó khăn lắm mới đợi được sư phụ về, sư phụ lại muốn đoạn tuyệt quan hệ sư đồ với ngài, còn muốn tu ma, đúng là đáng thương.”

Quân Diễn Chi nói: “… Huynh vẫn cảm thấy sư phụ đáng thương hơn.”

Văn Kinh nhỏ giọng nói: “Lục sư tổ không phải cũng… cái này… suốt đêm nói chuyện để giữ ngài lại sao? Đệ rất bái phục câu ‘đệ tử tu luyện đến bình cảnh rồi, không song tu, thì ma tu’ của sư phụ. Loại lời này cũng có thể nói ra, đúng là…”

Quân Diễn Chi nhìn Văn Kinh một cái: “Sư phụ hối hận nhất chính là câu này.”

Văn Kinh nhẹ than: “Thật ra sư phụ không hề bức sư tổ, sư tổ là tự nguyện, làm gì có ai vì cứu một đồ đệ mà làm đến mức đó? Là do sư phụ tự nghĩ không thông…”

“Nếu ngài không nảy sinh tình cảm với sư tổ, thì sẽ không chán nản hạ sơn, càng sẽ không dẫn ma tu tới. Nếu ngài không trở về bức ép sư tổ, yên lặng đi theo Phó Tu tu ma, sư tổ cũng sẽ không mất mạng. Chuyện này quả thật là ngài sai.”

Cũng đúng… muốn đoạn tuyệt quan hệ còn cần phải nói rõ ràng trước mặt sao? Đoàn Hiên chẳng qua là dùng chuyện ma tu này để ép sư tổ đáp ứng y… ít nhất trong tiềm thức y đã nghĩ như thế.

Văn Kinh gật đầu nói: “Đáng hận nhất, chính là tên Phó Tu kia.”

Quân Diễn Chi nói: “Phó Tu không dễ gì mới tìm được một người có thể thần tu, vui mừng bất ngờ, thậm chí nói cho mấy thân tín bên cạnh mình. Sau khi hắn biết sư phụ trêu cợt hắn, sao có thể không phẫn nộ muốn báo thù chứ? Nguyên nhân của vụ huyết án này có rất nhiều, mà sai nhất là sư phụ.”

“Cũng không thể nói vậy. Sư phụ không biết tư chất của mình khó được, Phó Tu lại luôn ra vẻ, không lấy lòng ngài. Sau đó sư tổ đáp ứng ngài sau khi kết đan sẽ đại hôn, lúc đó sư phụ hận không thể lập tức bế quan kết đan, cũng thật là…”

Vừa dứt lời, ngoài cửa địa lao truyền đến giọng nói lo lắng của Liễu Thiên Mạch: “Quân sư đệ, Kinh sư đệ có bên trong không? Mau ra đi, xảy ra đại sự rồi!”

Quân Diễn Chi và Văn Kinh đều ngây người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play