[Chúng Sinh Chi Kiếp] là một bộ văn tu tiên có tam quan rất thẳng.
Nói cụ thể hơn, trừ tình tiết tích cực hướng lên, tuyên dương mấy tư tưởng tà không thắng chính, bền gan vững chí ra, nó cũng là bộ truyện duy nhất nổi tiếng trên mạng sau khi viết được mười tháng, nhân vật chính ngay cả chụt một cái cũng chưa từng.
Vì thế, nó còn có một cái tên khác, gọi là “văn hòa thượng”.
Nhất thời, không ít diễn đàn đều bàn luận về tài liệu giảng dạy nghiêm chỉnh quảng bá này.
[Bình luận: Không vi phạm một chính sách nào của quốc gia, có thể gọi là tác phẩm mạng kiểu mẫu được tuyên truyền.]
[Bình luận: Nhân vật chính có lý trí vượt trội tình cảm, không ngựa đực, không phiến tình, rất hiếm gặp trong tất cả tiểu thuyết.]
[Bình luận: Bàn tay vàng không lớn, tỉnh mà không lôi, khuyết điểm duy nhất là mặt tình cảm hơi nhạt.]
Nếu ngay cả vấn đề chủ yếu đó cũng chưa đề cập, vậy tình tiết nhất định phải có sức hấp dẫn.
Trong Trúc Phong quốc cùng tồn tại năm đại môn phái, trong bóng tối có một kẻ âm mưu duỗi ma trảo ra, tàn hại chúng sinh. Trong lúc nguy cơ tứ bề, nhân vật chính Quân Diễn Chi dùng một bộ thuật pháp hệ chữa trị đã thất truyền giải cứu chúng sinh gặp nguy nan, giải trừ hiểu lầm của các phái, hơn nữa còn lôi kẻ gây tội đứng sau ra, nhất thống tu chân giới Trúc Phong quốc.
Đáng chú ý là, Quân Diễn Chi vừa không phải thánh mẫu, cũng không đạo đức giả, người nên giết một kẻ cũng không lưu, chẳng hề mềm lòng.
Nhưng cuộc sống riêng tư của hắn lại rất bảo thủ, tuy có tình cảm lờ mờ với mấy cô gái, nhưng giữ thân trong sạch, nghiêm túc đàng hoàng, chưa từng vượt lôi trì một bước.
[Bình luận văn: Trong dòng sảng văn thăng cấp của văn ngựa mọc như nấm, [Chúng Sinh Chi Kiếp] như một dòng nước mát, đổi mới sắc màu cho người đọc.]
Bài văn không hạn chế, nam nữ đều có thể xem, vì thế, văn càng lúc càng nổi, cuối cùng vọt lên trang chủ diễn đàn nam, người theo dõi trên mười ngàn.
Văn Kinh cũng là một trong rất nhiều độc giả.
Trên đường tan học về nhà, vuốt một cái lên di động, mười ngàn chữ chương mới đã đợi cậu. Một tiếng ngồi xe công cộng dài dằng dặc đủ cho cậu đọc kỹ một lần, rồi đọc lại lần nữa.
Nhưng vẫn không đủ.
Là một học sinh trung học mười bốn tuổi, lại trưởng thành trong một gia đình lương hướng bình thường, tiền tiêu vặt của Văn Kinh ít đến đáng thương, không có tiền để phung phí vung vãi, vì thế, cậu chỉ theo dõi một bộ truyện.
Cậu đọc rất ít truyện, cũng không hay để lại bình luận, nhưng không có ai hiểu rõ tình tiết hơn cậu.
Lời văn cũng tạm được, ẩn tình nào cũng được giải thích. Điều duy nhất mà cậu không hiểu nổi, là trên nhãn của [Chúng Sinh Chi Kiếp] ghi “đen tối”, nhưng bộ truyện này rốt cuộc đen tối chỗ nào?
Hôm nay là đại kết cục của [Chúng Sinh Chi Kiếp], Văn Kinh vừa nhảy lên xe đã nôn nóng mở di động. Cậu muốn biết rốt cuộc kẻ đứng phía sau là ai? Quân Diễn Chi cuối cùng sẽ ở bên cô gái nào? Nếu may mắn, nói không chừng ở phần kết của truyện còn có một hàng chữ không thích hợp thiếu nhi xuất hiện.
Theo truyện gần một năm, thực không nỡ kết thúc.
Văn Kinh đọc truyện luôn rất chú tâm, không chú ý ngoài cửa sổ đột nhiên nổi lên cơn gió mạnh. Cậu vô thức kéo chặt áo, ánh mắt dính lên màn hình di động.
Xe chạy chậm rãi, nhưng đột nhiên bị dao động mãnh liệt, di động trong tay Văn Kinh trượt xuống đất, xung quanh tràn đầy tiếng kêu la.
“Sao vậy?”
“Xảy ra chuyện gì?”
Trong chấn động kịch liệt, Văn Kinh hoang mang nhìn ra ngoài, chỉ thấy cả thành phố đều chìm vào hoảng loạn. Người đi đường tranh nhau mà chạy, té ngã dưới đất, tiếng cầu cứu vang lên không dứt.
Đúng lúc này, âm thanh chấn điếc lỗ tai đột nhiên nổ vang trên đầu không hề báo trước, tất cả đều như động tác quay chậm, thân thể theo quán tính lật nhào cùng với xe, đau đớn do va chạm chèn ép lan khắp toàn thân. Đột nhiên, sau đầu va mạnh vào một thứ, mắt Văn Kinh tối đen.
Không biết qua bao lâu, ánh sáng ấm áp dâng lên trong ý thức trôi nổi.
Một giọng nói ấm áp nhưng rụt rè nhẹ cất bên tai.
“Đại hạn của sư phụ đã đến, đi với đồ nhi thôi.”
Bóng dáng thân nhân trở nên rõ ràng trong đầu, lại dần nhạt đi, cho đến khi biến mất.
Trong mông lung, Văn Kinh chậm rãi đi theo cụm sáng đó.
… Vào giờ khắc cuối cùng của sinh mạng, vậy mà vẫn nhớ nhung đại kết cục [Chúng Sinh Chi Kiếp] chưa xem xong.
===== Đường phân cách =====
“Dãy núi Tuần Dương chạy dài trăm mét, ngang dọc chồng chéo, dòng sông rẽ nhánh, có khoảng bảy mươi hai đỉnh. Thanh sơn lục thủy, kỳ thú dị thạch, cái gì cũng có. Mười sáu đỉnh cao nhất sâu đến tận mây, bình thường chỉ thấy mây trắng luẩn quẩn ở sườn núi, thác nước đổ thẳng, không ai biết được chân dung của đỉnh núi.
Một nơi linh tú xinh đẹp như vậy, đương nhiên tụ đầy linh khí thiên địa. Nơi hữu linh hiếm có đó, hiện tại là chỗ ở của một môn phái tu chân – Thanh Hư kiếm tông.
Thanh Hư kiếm tông có niên đại lâu đời, lịch sử bốn ngàn năm. Nghe kể rằng tổ sư sáng lập phái Thanh Hư Tử là một vị chân nhân đắc đạo, từ lâu đã được xếp vào hàng tiên ban. Vì lịch sử lâu đời, không ai biết tiên nhan của Thanh Hư Tử, hiện tại trên bức hình của tổ sư gia được môn phái thờ phụng bây giờ là một đạo nhân mi thanh mục tú, không đến ba mươi tuổi, thích mặc đạo bào màu xanh, bên cạnh có một con thần mãng to lớn khoanh mình trước thần tọa, uy vũ khiếp người.
Con thần mãng này cũng có lai lịch.
Trước khi Thanh Hư kiếm tông sáng lập, từng có vô số cao nhân lên núi, cảm thán không thôi, không ai không muốn bá chiếm nơi này để khai tông lập phái. Nhưng, mọi người đều hưng phấn mà đến, nhụt chí mà đi.
Hóa ra tại chủ phong Ngọc Dung có một con cự mãng màu xanh chiếm giữ, cả ngày hấp thu *** hoa nhật nguyệt trên đỉnh núi, sau mấy ngàn năm đã có tu vi ở kỳ hóa hình. Con cự mãng này tuy không đả thương mạng người, nhưng tính cách ngoan liệt, dọa các tu sĩ lên núi thê thảm bỏ chạy. Mọi người không phục, tập kết lên núi tiêu giệt cự mãng, cuối cùng chọc giận cự mãng hung tính đại phát, cắn bị thương vô số người. Từ đó các tu sĩ không dám bước vào núi Tuần Dương một bước.
Mấy năm sau, Thanh Hư Tử đi ngang nơi này, lúc lên núi ngắm nhìn, cũng bị mãng xà đả thương. Ông thích linh tính của con mãng xà này, quyết tâm thu phục, nên không muốn tổn thương nó, bảy lần bắt bảy lần tha. Súc sinh đó vốn ôm một bụng địch ý với Thanh Hư Tử, cắn ông nhiều lần, sau thấy ông liên tục không giết, vì thế tâm sinh hổ thẹn, sau thì quyến luyến, cuối cùng vào một lần được thả, ngược lại nằm dưới chân không đi nữa. Thế là Thanh Hư Tử an gia lập hộ tại dãy núi Tuần Dương, sáng lập Thanh Hư kiếm tông. Hai trăm năm sau, Thanh Hư Tử biến mất cùng con mãng xà kia.
Vì thế, Thanh Hư Tử có một biệt danh, gọi là “Thần Mãng Đạo Nhân”.
Không ngờ, từ sau khi ông đi, Thanh Hư kiếm tông lại trải qua một thời gian vô cùng buồn đau.
Thanh Hư Tử cả đời thích yên tĩnh, môn hạ chỉ có mười lăm đồ đệ, mỗi người chiếm một đỉnh Tuần Dương. Đại đệ tử Khô Mộc đạo nhân sau khi tiến vào kỳ kim đan, bế quan trong động phủ không ra. Các mạch khác thì không thể kết đan, hoặc là chết sớm, hoặc là chết trong lúc đấu tranh. Trong mấy trăm năm, các đồ tôn tư chất bình thường chiếm đa số, không có một ai có thể gánh vác trọng nhiệm, mà lại đấu đến ngươi chết ta sống, tàn hại đồng môn chỉ vì mấy bộ công pháp lợi hại Thanh Hư Tử để lại. trong đó, người của Hồng Tú phong bị vu hại, bị ép phải đi, còn mang theo hai bộ cổ quyển Thanh Hư Tử để lại.
Lúc này ngoại địch nhân cơ hội tấn công, chúng nhân Thanh Hư không kịp phòng bị, liên tiếp bị bại mười lăm đỉnh, bị bức phải tránh nạn lên chủ phong. Chúng đệ tử dựa vào trận pháp Thanh Hư Tử để lại năm đó để vây khốn kẻ địch, kéo dài hơi tàn suốt mấy tháng. Nhưng trận pháp đã lâu đời, hiệu quả không còn lớn như trước. Mắt thấy sắp bị công phá, vào lúc thất vọng ủ ê, chúng nhân Thanh Hư chợt thấy gần Thiên Hoành phong bị ánh sáng tím nhạt cát tường bao trùm, tiếng rồng gầm vang vọng khắp thung lũng.
Tiếp theo, một tiếng vang kinh động lòng người, một đường thanh quang vọt lên, rồi lao thẳng xuống. Nơi thanh quang đi qua, tiếng gào chấn trời, máu chảy đầy đất. Chúng nhân Thanh Hư kinh hãi đứng yên, không qua nửa ngày, dãy núi Tuần Dương đã như chốn tu la địa ngục, ngoại địch bị tử hình toàn bộ.
Chúng nhân đang quỳ lễ với thanh quang, lại thấy Khô Mộc đạo nhân vẻ mặt tươi cười, tiên phong hạc cốt, chậm rãi ra khỏi động phủ. Đường thanh quang đó cũng trở về người ông, dung làm một thể.
Chúng nhân chưa từng thấy đạo pháp thần diệu như thế, bái lạy đầy đất, liên tục gọi thần tiên. Từ đó Thanh Hư kiếm tông có đệ nhất tu sĩ kỳ nguyên anh, có thể gọi nguyên anh ra, thần du vạn dặm. Thanh danh Thanh Hư kiếm tông vang dội, không còn ai dám chọc đến nữa.
Trừ Khô Mộc đạo nhân ra, lúc đó tại thế còn có bốn vị tu sĩ kỳ nguyên anh, mỗi người chấp chưởng một phái, chiếm lĩnh một vùng linh tú bảo địa. Mấy năm sau, năm người tương hội tại đỉnh núi Tề Dương, hẹn nhau phò trợ chính nghĩa, trở thành trụ cột chánh đạo.
Từ đó Khô Mộc đạo nhân tuyển chọn đồ đệ, dốc sức vì môn phái, quản lý Thanh Hư kiếm tông hừng hực sức sống. Ba ngàn năm trước đại hạn của Khô Mộc đến, giao Thanh Hư kiếm tông lại cho bốn đệ tử kim đan, mặt đầy hồng quang mỉm cười mà đi.
Cho đến nay, Thanh Hư kiếm tông đã có trên ngàn đệ tử nội môn, tu sĩ trúc cơ gần trăm, cùng Thủy Nguyệt Cung, Hoành Thiên Môn, Cổ Kính Phái và Hồng Phong Giáo được gọi là năm đại môn phái tu chân của Trúc Phong quốc.
___ Trích từ chương một [Chúng Sinh Chi Kiếp].
Văn Kinh ngẩng đầu nhìn mấy đỉnh núi luẩn quẩn xương mù, cao tận làn mây xa xa, trong đầu nhớ lại một đoạn.
Không phải trí nhớ của cậu tốt, năm đó lúc chờ ra chương mới, cậu thường xuyên xem đi xem lại chương một của bộ truyện.
Văn Kinh ngửa đầu, gió nhẹ mang theo hơi ẩm thổi lên mặt, mát rượi.
Chân trời mây đen cuồn cuộn, lại sắp đổ mưa rồi…
Trong ngôi nhà nhỏ truyền đến giọng nói hòa nhã của lão nhân: “Kinh Nhi, mau vào nhà đi.”
“… Dạ.” Văn Kinh dọn sạch sân, hạt mưa tí tách rơi xuống. Cậu lấy tay che đỉnh đầu, không nhanh không chậm, in từng dấu chân trở vào nhà.
Làm người phải vững chắc, không thể vội, không thể hoảng, càng không thể loạn bước chân. Nên đến, luôn sẽ đến…
Lão nhân tóc hoa râm ngồi bên bàn bày chén đũa: “Đóng cửa lại, qua đây ăn cơm.”
“Dạ.” Văn Kinh chậm rãi ngồi trước bàn.
Bây giờ tên của cậu là Lộ Kinh, năm nay mười ba tuổi.
Lão nhân hòa nhã đang bày chén đũa đó là gia gia của cậu, Lộ Vân Phi.
Văn Kinh đóng cửa, dùng gáo múc nước trong vại rửa tay. Cậu ngồi cạnh bàn cơm, nhăn mũi cười cười: “Hôm nay gia gia lại làm cái gì ngon thế?”
Lão nhân nhéo mũi cậu, mặt đầy nếp nhăn tụ lại ý cười: “Tham ăn nhất chính là con.”
“Hê hê…”
Cảnh tượng gia đình ấm áp trước mặt vô cùng chân thật, gần như làm người ta cho rằng đây là một gia đình gồm ông cháu nương tựa nhau, nghèo nhưng ấm áp.
Giả sử cậu chưa từng đọc [Chúng Sinh Chi Kiếp], nhất định cũng cho là thế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT