Đoàn Hiên chắp tay đứng bên vách núi, đột nhiên ngắt lời căm phẫn của các đệ tử: “Các ngươi trở về ngủ đi, mấy ngày sắp tới không ai được phép đến chỗ ở của Văn Kinh. Nghe rõ chưa?”
Liễu Thiên Mạch vội nói: “Đã biết.” Rồi nhanh chóng đẩy mấy người Mạc Thiếu Ngôn: “Đêm khuya rồi, trở về ngủ đi.”
Mạc Thiếu Ngôn ấp úng nói: “Sư phụ, có phải Kinh sư đệ thật sự…”
Đoàn Hiên lạnh lùng mở miệng: “Nếu nó chết thật, cũng là ý nguyện của chính nó! Các ngươi bất bình gì cho nó chứ? Nên giết là Quân Diễn Chi! Trở về luyện kiếm cho tốt, không được nghĩ đến những chuyện này nữa.”
Không biết là ai thở dài, các đệ tử lặng yên không nói. Đoàn Hiên chợt nhảy xuống vách núi, bay vụt đi.
“Nên làm sao chỉnh Văn Nhân Mộ đây?” Các đệ tử cúi đầu rất lâu, cuối cùng Quy Tâm Bích mở miệng.
“…”
“…”
“Tu vi của hắn cao như thế, chúng ta cũng chẳng nắm được thóp của hắn, cần phải có sức lớn.” Mạc Thiếu Ngôn thở dài.
“Đệ hà tất phải nâng cao hắn, ta thấy hắn đã đủ xem trọng bản thân rồi.” Quy Tâm Bích nói mát.
…
Văn Nhân Mộ luôn cho rằng khiêm tốn là một trong những sở trường của mình.
Thân là thiên linh căn hệ thổ hiếm có, tu vi của hắn xếp hàng đầu trong các đệ tử trẻ tuổi của kiếm tông, Tịch Phóng và Lục Trường Khanh luôn ký thác kỳ vọng thật nhiều.
Ngoại hình tướng mạo tự nhiên không cần nói, tuấn dật tiêu sái, thẳng tắp thon dài, ngay cả nước khác cũng có người nghe tới, Thanh Hư kiếm tông có thiên linh căn hệ thổ anh tuấn trẻ tuổi – Văn Nhân Mộ.
Nói câu cuồng vọng là, rất ít có nữ tử thấy hắn mà không ngưỡng mộ, đỏ mặt.
Chỉ là những câu này suy nghĩ trong lòng thôi thì tốt, nói ra chẳng còn phong độ gì.
Mấy chục năm nay, hắn tự khống chế cuộc sống riêng tư cực tốt, phẩm chất cũng hiếm có, tự cho rằng đạt được mấy chữ “chí hướng cao khiết, phẩm hạnh đoan chính”. Nam nhân nếu có thân thế, tư chất, dung mạo như hắn, ai không trái ôm phải ấp? Chỉ sợ đã thu hết toàn bộ nữ đệ tử trong kiếm tông cũng không chừng.
Chỉ có hắn, ba lần bồn lượt có nữ tử tỏ ý, hắn cũng có thể uyển chuyển cự tuyệt.
Nếu muốn chọn đạo lữ song tu, đương nhiên phải tìm một người mà các phương diện đều vừa lòng, tư chất, dung mạo, danh tiếng đều có thể xứng với hắn, người khác muốn nhào vào lòng hắn, hắn còn không thèm nhìn.
Cuối cùng hắn đã tìm được người này, đó chính là Quý Khả Tình của Vọng Nguyệt phong. Nàng là biến dị linh căn hệ băng, tài mạo song toàn, hơn nữa lạnh như băng sương, gần như không nói chuyện với nam đệ tử, thật là không chỗ nào không làm hắn vừa lòng, là chọn lựa hàng đầu thành đạo lữ song tu.
Tất cả vốn đều thuận theo ý người, tiếc rằng tạo hóa trên ngươi, Thanh Hư kiếm tông lại có một Quân Diễn Chi.
Tư chất không phân cao thấp, dung mạo lại hơn một bậc, đã thế còn có khí chất và sự thanh nhã ôn nhuận như ngọc, làm người ta chỉ nhìn mà không thể đạt tới.
Mấy năm nay, danh tiếng của Quân Diễn Chi dần tăng cao, các đệ tử lại thích lấy hai người họ ra để so sánh, còn âm thầm cười hắn “không chỗ nào có thể sánh được với Quân Diễn Chi”. Lâu dần, hắn buồn bực thất bại, lại không thể phun cơn giận trong lòng ra, thỉnh thoảng chạy đến vách núi hẻo lánh của dãy núi Tuần Dương uống rượu buồn.
Tối hôm đó, hắn như bình thường, ngắm trăng độc ẩm trong rừng, giải tỏa rầu rĩ trong lòng. Khi uống đến say men, một sư muội trẻ tuổi men ánh trăng xấu hổ đi tới, ngồi cạnh hắn nhẹ giọng an ủi. Nàng chần chừ rất lâu, cuối cùng chan chứa tình cảm nói: “Bất kể người khác nói sao, Văn Nhân sư huynh vĩnh viễn là anh hùng trong lòng muội.”
Sư muội này tên Dung Huyên, là một nữ đệ tử Tế Trúc phong, xấu hổ nói nàng đã ngưỡng mộ Văn Nhân Mộ từ lâu, nhưng không dám tiếp cận hắn. Văn Nhân Mộ đang lúc *** thần sa sút, hơi men nhập nhèm, có mỹ nhân quyến luyến, nên không thể khống chế nổi, cuối cùng làm ra chuyện tằng tịu với Dung Huyên trên vách núi.
Lần đầu tiên khai trai phá giới trong đời hắn, lại nhằm lúc nhân sinh đang ở đáy cốc, lực ý chí mỏng manh, từ đó không thể khống chế, cùng Dung Huyên hẹn nhau mấy lần vào nửa đêm, muốn ngừng cũng không thể.
Cuối cùng, khao khát ham muốn ban đầu qua đi, hắn đã tỉnh táo lại.
Đó là vì hắn nhận được một bức thư kỳ lạ.
“Nửa đêm hẹn hò, triền miên quên mình. Nếu Vọng Nguyệt phong chủ biết, chắc rất là cao hứng.”
Lúc đó hắn đã định thân với Quý Khả Tình, phong chủ Vọng Nguyệt phong Lý Thanh Âm lại đặc biệt yêu thương bảo vệ đồ đệ, nếu để nàng biết hắn hành vi bất chính, đừng nói tiếp tục bàn hôn sự, giết hắn luôn cũng có thể.
Thấp thỏm bất an suy nghĩ rất lâu, lại không biết là ai âm thầm giở trò, cuối cùng nỗi sợ chiếm thượng phong. Nửa đêm Văn Nhân Mộ hẹn Dung Huyên ra, vừa thăm dò sắc mặt, vừa nghiêm túc nói: “Thật không dám giấu, huynh đã định thân, năm sau sẽ cùng một nữ tử kết làm đạo lữ. Muội và huynh tuy khuynh tâm với nhau, nhưng đời này vô duyên ở bên nhau.”
Hắn đã sớm dự liệu các phản ứng của Dung Huyên, hoặc là chim nhỏ nép vào lòng người, khóc lóc thút thít. Hoặc thẹn quá hóa giận, dốc sức liều mạng. Hoặc tâm sinh oán hận, vạch trần chuyện này ra, khiến hắn thân bại danh liệt. Hoặc chán nản tuyệt vọng, kiếp này cả đời không gả. Hắn cũng đã thầm nghĩ sẵn mấy cách nói, để ứng biến, trước tiên ổn định nàng rồi tính sau.
Nhưng không ngờ được là, Dung Huyên bình tĩnh một chút, chỉ nhàn nhạt nói: “Cho ta một viên Phù Hương đan, lại thêm một trăm khối linh thạch trung phẩm và mười khối linh thạch thượng phẩm, từ nay ta và huynh sẽ không mắc nợ lẫn nhau, chuyện này xem như chưa từng diễn ra.”
Văn Nhân Mộ không ngờ nàng ta lại tiêu sái như thế, thực sự ngỡ ngàng: “… Muội có thể nghĩ thoáng là tốt.”
Hắn xuất thân thế gia tu tiên, xưa nay có chút tích trữ, miễn cưỡng có thể gom đủ số linh thạch này. Phù Hương đan là chí bảo cho tu sĩ trúc cơ xông lên kỳ kim đan, có công hiệu đột phá bình cảnh, nhanh chóng gia tăng tu vi, nhưng thiên tài địa bảo dùng luyện đan vô cùng khó tìm, trong ngũ đại phái cũng không vượt quá mười viên. Trước kia Văn Nhân Mộ từng đạt được một viên, lúc hoan hảo với Dung Huyên không cẩn thận nói ra, còn khoe khoang cho nàng xem một lần.
Chuyện đến nước này, trừ khi hắn giết Dung Huyên, nếu không hai người chắc chắn cá chết lưới rách. Hắn suy nghĩ rất lâu, cuối cùng không hạ thủ được với Dung Huyên. Thế là, một đêm hắn hẹn riêng Dung Huyên ra, đưa những thứ đó cho nàng.
Thấy Dung Huyên sắp quay người đi, hắn chợt có chút buồn bã luyến tiếc, dịu dàng nói: “Một ngày phu thê trăm ngày ân nghĩa, từ nay về sau muội có gì cần huynh thì cứ mở miệng, huynh tuyệt không chối từ.”
Chuyện vốn nên kết thúc tại đây, nhưng Văn Nhân Mộ lại quên ăn quên ngủ, dần bắt đầu hối hận chuyện Dung Huyên. Dần dần, hắn lại nảy ra một suy nghĩ, muốn lùi lại hôn sự với Quý Khả Tình, ôn lại chuyện cũ với Dung Huyên. Cách làm này tất nhiên sẽ khiến phong chủ Vọng Nguyệt phong bất mãn, nhưng Quý Khả Tình lại không lạnh không nhạt, hắn theo đuổi mấy năm vẫn không mấy đặt hắn trong lòng, so ra, Dung Huyên rõ ràng là dịu dàng đáng yêu, thân thiết quan tâm, làm người ta khó dứt bỏ.
Lại qua mấy ngày, kiếm tông đột nhiên truyền ra tin tức, phong chủ Tế Trúc phong đột phá bình cảnh, thành công kết đan. Dung Huyên biến thành tâm phúc thân cận của phong chủ, được ban thưởng phong phú. Văn Nhân Mộ nghe thế ngẩn ra, nửa đêm kéo Dung Huyên ra chất vấn. Dung Huyên do dự rất lâu, cuối cùng mới nói: “Tất cả đều là kế sách của phong chủ, nàng sớm đã biết huynh có một viên Phù Hương đan.”
Văn Nhân Mộ không dám tin: “Muội… sự dịu dàng thân thiết, ái mộ tâm động trước kia đều là giả vờ sao?”
“… Không sai.”
Văn Nhân Mộ tức giận phát cuồng, dưới cơn nóng giận đòi Dung Huyên linh thạch. Dung Huyên không chịu trả, nhân thời cơ chạy mất. Văn Nhân Mộ tức giận khó tiêu, hận không thể bắt nàng về tra khảo. Chính đang lúc rầu rĩ khó chịu, Đoàn Hiên phát cuồng gặp chuyện, Văn Nhân Mộ bị phái đến Cổ Kính Phái tìm Quân Diễn Chi về.
Hắn đang lúc tràn đầy lửa giận không chỗ phát tiết, cảm thấy tất cả mọi chuyện đều do Quân Diễn Chi mà ra, hận không thể tiêu diệt mới an lòng. Hắn cho rằng đại quy là miếng thịt trong lòng Quân Diễn Chi, vì khiến Quân Diễn Chi thương tâm, nên cố ý xấu xa nói chuyện đại quy đã chết.
Sau khi Văn Kinh và Hạ Linh làm Quân Diễn Chi trọng thương, Văn Nhân Mộ lại bất cẩn đụng phải Quân Diễn Chi trên đường. Lúc đó quanh người Quân Diễn Chi tỏa ra ma khí, trên eo còn cắm trường kiếm, chậm rãi đi trong trời tuyết. Văn Nhân Mộ tức giận bước tới chất vấn, nhưng tâm trạng Quân Diễn Chi đang cực kém, một chiêu đã đánh Văn Nhân Mộ gần như đoạn liệt tâm mạch, hung tàn nói: “Ta là ma tu hại người tội không thể tha, ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi.”
Văn Nhân Mộ vừa giận vừa sợ, đau đớn ngất đi, mấy ngày mấy đêm không tỉnh lại, may mà sau đó được trang chủ Nhiêu Mộc sơn trang cứu, mới nhặt về được mạng sống.
Sau khi về Thanh Hư kiếm tông, Quân Diễn Chi lại không rõ tung tích. Văn Nhân Mộ thấp thỏm bất an đợi mấy ngày, vốn cho rằng Quân Diễn Chi đã chết, từ đó an nhiên vô sự, nhưng một sáng sớm khi xuất môn, thấy một nam tử thanh y khí chất thanh nhã đứng chắp tay trước cửa.
Quân Diễn Chi và hắn có mối thù không đội trời chung, cho dù cháy thành tro, Văn Nhân Mộ cũng có thể nhận ra Quân Diễn Chi. Văn Nhân Mộ tức giận hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Quân Diễn Chi nhàn nhạt nói: “Xem thử ngươi chết hay chưa.”
Nói xong, như cười như không nhìn Văn Nhân Mộ, rồi nhanh chóng bay đi.
Văn Nhân Mộ bị nụ cười đó dọa toàn thân lạnh lẽo, sống lưng tê dại từng cơn. Hắn không dám trực tiếp khiêu chiến Quân Diễn Chi, lại không dám ngồi nhìn không lo, đứng ngồi bất an mấy ngày, cuối cùng gồng mình báo cho Tịch Phóng.
Đây là lời phiến diện của hắn, không có chứng cứ, khó khiến người tín phục. Văn Nhân Mộ vốn không ôm bao nhiêu hy vọng, không ngờ, Tịch Phóng nghe xong trầm tư rất lâu, đột nhiên hạ lệnh, bảo Chu Cẩn triệu tập tất cả đệ tử trúc cơ, lập tức tập trung đến Tuệ Thạch phong vây công Quân Diễn Chi.
Sau đó liền có cảnh vừa rồi.
Chỉ là chuyện xoay chuyển quá nhanh, Quân Diễn Chi không chết, Văn Kinh lại thay Quân Diễn Chi tiến vào Tru Tiên Tháp chịu khổ thiêu đốt, nằm ngoài dự liệu, cũng làm người ta cảm khái và vướng đầy tâm sự.
Tối hôm nay, Văn Nhân Mộ chỉ nằm trên giường, buồn bực trăn trở bất an, lật tới lật lui. Văn Kinh nguyện ý chết vì Quân Diễn Chi, hiếm có cỡ nào… giả sử người đó cũng có thể chân tâm đối đãi hắn như vậy, bất kể trước kia có bao nhiêu khúc mắc, hắn cũng có thể xóa bỏ toàn bộ…
Chỉ tiếc rằng…
Đúng lúc này, ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến giọng nữ tử: “Mộ sư huynh, huynh ra ngoài một chút được không?”
Văn Nhân Mộ ngồi bật dậy.
Giọng nói này dù cách mấy trăm năm cũng có thể phân biệt ra, rõ ràng chính là tiếng gọi của Dung Huyên. Dịu dàng triền miên mấy tháng, Dung Huyên luôn len lén gọi hắn Mộ sư huynh. Văn Nhân Mộ siết chặt nắm tay: “Ngươi còn tới tìm ta làm gì?”
Ngoài cửa sổ là âm thanh lao vội đi.
Văn Nhân Mộ lập tức mở cửa sổ, chỉ thấy trong sắc đêm xa xa có một bóng lưng nữ tử vội vàng bỏ đi, như ẩn như hiện mơ hồ không rõ. Văn Nhân Mộ chần chừ một lúc, cuối cùng gấp rút lao khỏi cửa sổ đuổi theo.
Bay rất lâu, bóng người trước mặt chợt gần chợt xa, rồi đột nhiên chui vào một khoảnh rừng. Văn Nhân Mộ nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Ngươi dẫn ta đến đây làm gì?”
Nữ tử không trả lời, chỉ lo lao tới trước. Đêm nay sắc trăng trong vắt, Văn Nhân Mộ thấy rõ, nữ tử đó đột nhiên biến mất cạnh tảng đá lớn.
Văn Nhân Mộ vội vã đuổi theo, thở dốc phì phò nhìn, quả nhiên thấy một nữ tử trốn sau tảng đá, tu vi là hậu kỳ luyện khí, thân thể được tảng đá che kín hoàn toàn, chỉ có mấy tấc tóc mai lộ ra bên ngoài.
Cảm xúc trào dâng trong lòng Văn Nhân Mộ: “Hôm nay ngươi dẫn ta ra làm gì?”
Nữ tử không trả lời, nhưng búi tóc lại khẽ run.
Văn Nhân Mộ càng kích động, cố gắng bình ổn cảm xúc: “Ta ngươi hoan hảo mấy tháng, không ngờ trong lòng ngươi lại không xem là gì, chỉ lợi dụng mưu tính. Hôm nay ngươi còn gì muốn nói với ta nữa?”
Búi tóc lại run lên.
“Nếu ngươi đã không còn gì nói với ta, thì dẫn ta ra làm gì?” Ngàn câu vạn lời nghẹn trong họng, cuối cùng hóa thành lời trách cứ, “Ta… lần đầu tiên… lần đầu tiên… ngươi có biết đó là lần đầu tiên của ta không?”
Nữ tử bật cười, nhưng âm thanh thấp trầm, mang theo vị khàn.
“Càn rỡ!”
Linh khí xung quanh đột nhiên cuộn trào, một bóng người bay tới, tát “bôm bốp” lên mặt Văn Nhân Mộ, “Nữ tử lén hẹn gặp ngươi là ai?”
Văn Nhân Mộ choáng đầu hoa mắt, lập tức lùi vài bước, chợt thấy trước mặt có một nữ tử thanh lệ thoát tục, mặt như băng sương, trên người khoác một kiện y phục ẩm ướt, dường như vừa mới tắm xong.
Văn Nhân Mộ che mặt, ngẩn ngơ: “Lý, Lý phong chủ?”
Lý Thanh Vận nghiêm giọng nói: “Lăn ra đây hết cho ta!”
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Cuối cùng, búi tóc sau tảng đá không tình nguyện nhúc nhích bước ra, thân mặc trang phục nữ tử, nhưng thân hình lại cao lớn khôi ngô, trông vô cùng khôi hài. Người đó cúi đầu không dám lộ mặt, quy củ hành lễ: “Chào Lý phong chủ.”
Hắn lại ngượng nghịu hành lễ vạn phúc với Văn Nhân Mộ: “Chào Văn Nhân sư huynh.”
Văn Nhân Mộ híp mắt, thất khiếu muốn bốc khói: “Quy Tâm Bích!”
Quy Tâm Bích ngượng ngùng nói: “Nô gia tổn thương trái tim Văn Nhân sư huynh, tội đáng vạn chết.”
Bùa ẩn thân xung quanh bị triệt hết, đột nhiên truyền đến một chuỗi tiếng cười không ra cười, hai mươi mấy người vây xung quanh, che miệng hành lễ với Lý Thanh Vận. Sắc mặt Văn Nhân Mộ âm trầm nhìn qua, trừ đám người Liễu Thiên Mạch của Tuệ Thạch phong ra, còn có Cao Hiểu và mấy đệ tử của Bắc Nhạn phong, mấy đệ tử Thiên Hoành phong, ai cũng vẻ mặt lúng túng, nhưng không thấy Dung Huyên vừa rồi gọi hắn ra.
Lý Thanh Vận bùng phát lửa giận, giọng nói đầy dấu hiệu bão tố: “Ngươi đã định thân, lại lén lút có hành vi tằng tịu, không biết liêm sỉ, còn có gì để nói?”
Những người này đều không biết, lúc trẻ tuổi Lý Thanh Vận từng bị nam nhân gạt, hận nhất là kẻ hai lòng ba dạ, phụ tình bạc nghĩa, hành vi của Văn Nhân Mộ hôm nay, chạm ngay nhọt trong lòng nàng.
Sơn cốc vang lên tiếng hú, chưởng phong ập đến như cuồng phong!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT