Ngô Lão Cẩu sửng sốt, ánh mắt Trương Khải Sơn gần trong gang tất nhìn thẳng về phía y không hề né tránh, như muốn xuyên vào mắt y. Nói thật, trừ bỏ lúc còn bé làm nũng trong lòng mẹ ra, Ngô Lão Cẩu rất ít khi đối diện gần gủi với người khác như thế. Cho nên, y đành phải đem nguyên nhân cảm giác nhột nhột trong lòng ngực quy kết thành thân thể ở trong không gian quá nhỏ hẹp, với lại khoảng cách quá gần với TRương Khải Sơn khiến cho nhiệt độ bốn phía tăng lên đột ngột.

Vì để đánh vỡ sự yên tĩnh xấu hổ, y vội ho một tiếng, “Tôi chỉ cảm thấy như vậy sẽ cẩn thận hơn, dù sao thì người dẫn đầu cũng không thể xuống nước trước.” Nhưng đến lúc này, y cũng hiểu được ý tứ trong câu nói của Trương Khải Sơn là không muốn y một mình đi vào chỗ nguy hiểm, suy nghĩ một lát rất nhanh nói: “Nếu Đại Bảo không muốn hại tôi, cho dù có chuyện ngoài ý muốn, hai người chúng ta hợp lực cũng sẽ không yếu thế, ít nhất có thể cam đoan còn một người ra khỏi đây.”

Nói xong, cúi đầu cởi bỏ dây thừng bên hông.

Trương Khải Sơn âm thầm lắc đầu, bỗng nhiên đưa tay đè lại bàn tay đang tháo dây của Ngô Lão Cẩu. Đối mặt với ánh mặt nghi hoặc của y, Trương Khải Sơn chậm rãi mở miệng, trong giọng nói vẫn giữ ngữ khí giống như ngày thường phát quân lệnh khiến cho người khác không thể trái lời: “Nhớ kỹ, bất kể lúc nào, việc đầu tiên cậu phải làm, chính là cam đoan bản thân còn sống trước, sau đó mới cố gắng cứu những người khác.”

Bản tính Ngô Lão Cẩu là một người không thích bị trói buộc, nghe vậy trong lòng có chút không vui, tâm nói lão tử lên núi hạ đấu vào sinh ra tử nhiều năm như vậy, làm thế nào đảm bảo bản thân sống sót đương nhiên là chuyện quan trọng nhất, sao phải khiến người khác nhắc nhở. Nhưng y biết Trương Khải Sơn muốn tốt cho mình, cho nên cũng không muốn phật ý hắn, trong miệng ậm ừ vài tiếng lấy lệ.

Trương Khải Sơn nhíu mày, bàn tay đột nhiên dùng sức, đang lúc Ngô Lão Cẩu không tập trung, nhất thời đau đến mức kêu lên một tiếng, trong lòng cũng muốn bùng cháy, hất hất mày: “Đương nhiên tôi biết bản thân sống sót mới là chuyện quan trọng nhất, nếu không cũng không sống tốt đến bây giờ. Nhưng tôi chỉ có một mình, ngài không phải……..”

Nói chưa dứt, Ngô Lão Cẩu đột nhiên ngậm miệng.

Trương Khải Sơn nhìn y, bỗng nhiên lạnh nhạt cười: “Ta chỉ muốn cậu nhớ kỹ những lời này, cách để sống sót trở ra không chỉ có một, cách tốt nhất không phải là một người sống sót, mà là hai người cùng sống. Ta sẽ không trở thành gánh nặng của cậu, cũng hy vọng cậu sẽ không trở thành gành nặng của ta.”

Ngô Lão Cẩu ngẩng đầu sửng sờ nhìn sau vào đáy mắt trong veo của Trương Khải Sơn, đôi đồng tử đen sẫm phản chiếu gương mặt hơi ngạc nhiên của y. Thật lâu sau, y nở nụ cười, trở tay nắm chặt tay Trương Khải Sơn, cười nói: “Quyết định vậy đi!” Y không biết câu này có tính là hứa hẹn hay không, chỉ là trong lòng cảm thấy sẽ không sai được. Y chưa bao giờ thiếu bằng hữu, nhưng không có ai có thể khiến y xem trọng như mạng sống của mình. Hiện giờ bên cạnh đã có một người như vậy, y tự nói với bản thân, sẽ không để mất đi cơ hội này.

Hai người nhanh chóng tháo dây thừng bên hông ra, một trước một sau hướng vào thông đạo nghiêng bên kia mà bò vào.

Thông đạo này hiển nhiên dễ đi hơn so với cái kia hơn một chút. Ngô Lão Cẩu đánh giá sơ qua, có lẽ bọn họ đã lên cao muốn hơn độ cao từ trên vách đá nhảy xuống lúc nãy, cũng có thể ở bên trong nên bị mất phương hướng, qua trái qua phải một hồi đã mất đi cảm giác về khoảng cách.

Kỳ quái chính là, mỗi khi muốn đến ngã rẽ, liền có thanh âm kỳ quái dẫn mình vào một hướng khác, nếu không chỉ dựa vào phán đoán của bản thân e là đã bị vây chết trong cái mê cung không biết có bao nhiêu mật đạo này. Ngô Lão Cẩu không dám khẳng định có phải Đại Bảo ở phía trước hay không, nhưng y vẫn luôn tin rằng Đại Bảo sẽ không hại mình, cho nên lúc đi trước cũng không quên để lại kỳ hiệu trên đường, phòng ngừa có chuyện gì cũng còn manh mối để lại cho Chung Thanh.

Không biết đã đi bao lâu, bọn họ đột nhiên cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua đầu. Đi trong mật đạo kín lâu như vậy, có thể lưu thông đường hô hấp là một việc vô cùng sảng khoái, vì thế tay chân cũng cử động nhanh hơn. Lúc này, Trương Khải Sơn phía sau bỗng nhiên nói: “Sắp đến.”

Ngô Lão Cẩu đang muốn hỏi hắn làm sao biết, chợt nghe trên đỉnh đầu truyền đến tiếng chó sủa quen thuộc, vang lên từng hồi trong thông đạo.

“Tam Thốn Đinh!”

Nếu Tam Thốn Đinh ở đây, vây Trương Ngọc Lân và A Tĩnh cũng ở đây, chẳng lẽ trên đó là nơi đặt long quan cuối cùng?

Mắt thấy mới đáng tin.

Khoảng cách ngày càng gần, ánh sáng mờ nhạt từ trên chiếu xuống. Đầu Ngô Lão Cẩu vừa thò ra ngoài, liền nhìn thấy một cục lông tròn đang lăn thẳng đến. Miễn cưỡng lấy tay gạt Tam Thốn đinh từ trên mặt xuống, Ngô Lão Cẩu thật sự rất vui khi gặp lại bảo bối này, tâm tình cũng tốt hẳn lên. Sau khi tự bỏ lên xong, không quên đưa tay kéo Trương Khải Sơn bên dưới.

Đợi hai người đứng vững rồi, lại phát hiện phía sau có một đám người đông nghịt, nhưng mà đều là người của Cửu Môn. Nhị Nguyệt Hồng, Bán Tiệt Lí, Trần Bì A Tứ, Hắc Bối Lão Lục, Hoắc Tiên Cô, và A Sinh đều ở đây.

Chỉ thiếu duy nhất Trương Ngọc Lân và A Tĩnh vốn phải xuất hiện ở đây.

Tựa hồ là vẻ kinh ngạc rên mặt Ngô Lão Cẩu quá mức rõ ràng, Nhị Nguyệt Hồng khẽ cười nói: “Phật Gia và Ngũ gia làm sao lên được vậy?”

Ngô Lão Cẩu nhìn Trương Khải Sơn bên cạnh đang dùng ánh mắt ý bảo y phải trả lời, vì thế đành phải sờ sờ lông Tam Thốn Đinh, nói: “Là….. Đại Bảo dẫn lên.” Y đương nhiên biết Đại Bảo lúc trước đang hôn mê là chính y cột Đại Bảo vào lưng A Sinh, bây giờ hành tung Đại Bảo không rõ ràng. Mà Tam Thốn Đinh ở đây, nhưng Trương Ngọc Lân và A Tĩnh đi cùng nó cũng mất tích.

Ai ngờ, vừa nói xong, mọi người của Cửu Môn, bao gồm A Sinh đều dùng một loại biểu tình kỳ dị nhìn y.

Đôi mày thanh tú của Hoắc Tiên Cô nhíu lại, nhìn Ngô Lão Cẩu nói: “Đại Bảo, hắn đã chết rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play