Không hiểu sao Trương Tiểu Ngũ lại có hảo cảm với một nhà ba người này.

Từ khi đứa nhỏ tên Trương Tiểu Tà này bắt đầu gọi y là ông cố nội, y liền cảm thấy vô cùng thân cận, cho nên mới không hề khúc mắc mà nhường cho nó nửa cái giường của mình. Hơn nửa đêm nhìn thấy người xa lạ, rồi tự nhiên cậu ta lại bắt mình dẫn đi gặp người thân cận với mình nhất bây giờ. Rồi lại biết cha của Tiểu Tà bây giờ không biết đang ở đâu, liền theo bản năng năn nỉ đại ca ca tìm người. Y bất quá cũng chỉ là một đứa nhỏ năm tuổi, chưa hiểu nhân tình, tất cả đều làm theo thiên tính và bản năng cảm nhận ấm áp.

Chỉ là, có lẽ vì vừa rồi Trương gia đại ca ca đề cập đến chữ ‘đi’, trong lòng y lại cảm thấy rất khó chịu, tựa hồ là hôm nay từ biệt rồi sẽ không còn được gặp lại bọn họ nữa. Y cũng không biết vì sao lại đa cảm, lúc bị ôm đến trước mặt Ngô Tà, nước mắt đã rơi ướt má.

Ba đai nam nhân đều ngẩn ra, rồi lại thấy Tiểu Tà đang ở trong lòng Trương Khải Sơn chồm ra, vươn cánh tay phải lặng lẽ lau đi nước mắt trên mặt Tiểu Ngũ, sau đó nhìn nhìn ba ba nhà mình.

Nhìn thấy đáy mắt trong trẻo của Muộn Du Bình và Tiểu Tà bên cạnh, quay đầu lại nhìn Tiểu Ngũ giống hệt mình lúc còn nhỏ trong lòng Trương Khải Sơn, nhớ đến lúc này ở thế kỷ 21 ông nội đã sớm về chầu trời, kì ức khi còn nhỏ hiện ra rành rành trước mắt, Ngô Tà nhịn không được cảm thấy đau xót, nhưng lại cảm thấy may mắn vì ông trời còn có thể cho họ trùng phùng lần nữa, cho dù đây là một cách gặp không bình thường, nhưng lại có thể mang cháu dâu và cháu cố mà ông nội vẫn nhắc đến đây.

[A, không phải cháu dâu, là cháu rễ Trương gia đang ở rễ.]

May mà, lúc ông lẻ loi một mình ở Trường Sa, ít nhất còn có một người nhiệt tình đối xử tốt với ông.

Ngô Tà cười cười, nói với Trương Khải Sơn: “Tôi có thể...... ôm ông một cái không?”

Trương Khải Sơn nhìn một lát, rồi đưa Tiểu Ngũ chuyển vào tay Ngô Tà. Đứa nhỏ lại phối hợp ngoài ý muốn, ai ngờ nước mắt lại bắt đầu tuôn trào không ngừng.

Đứa nhỏ không khống chế được nước mắt đang trào ra, nghĩ mình chắc đang trúng tà, hai tay đành phải ôm sát cổ Ngô Tà, vừa khóc vừa quay đầu nói với Trương Khải Sơn: “Đại ca ca, sao đệ lại phải khóc?”

Sau một lúc lâu không có tiếng động.

Sau đó, một bàn tay nhỏ bé bổng nhiên duỗi đến trước đôi mắt đẫm lệ mông lung.

Tiểu Ngũ vừa ngẩng đầu, là Tiểu Tà đang nắm chặt lòng bàn tay, sau đó đột nhiên mở bàn tay ra, cười với y: “Ông cố nội, tặng cho ông.”

Lúc khuôn mặt nhỏ nhắn trong trẻo nhưng lạnh lùng nở nụ cười, rất dễ làm cho người ta có cảm giác thiên ngoại phi tiên.

Vì thế, Tiểu Ngũ nhìn đứa nhỏ mới gặp một lần nhưng dường như lại có quan hệ huyết thống này, nước mắt lại dần dần ngừng rơi.

Lau khô nước mắt, mới nhìn thấy thứ Tiểu Tà đang cầm ——- là một con gà vàng nhỏ may bằng nhung, mắt to như hạt đậu, móng vuốt nhỏ màu vàng, vô cùng *** xảo sống động, nhưng lại rất đáng yêu.

—– Chỉ là không biết vì sao Tiểu Tà là bé trai mà lại thích chơi cái này.

Tiếp nhận còn gà vàng nhỏ trong tay Tiểu Tà, Tiểu Ngũ nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nói với Ngô Tà: “Thả Tiểu Ngũ xuống.”

Ngô Tà nghe vậy sửng sốt, tâm nói cuối cùng ông cũng không để cháu ôm nhiều một chút? Chẳng lẽ vì lúc còn nhỏ cháu ham chơi mà hay nói vậy với ông, cho nên bị quả báo?

Nhưng nhìn thấy thần sắc nghiêm túc trên mặt Trương Tiểu Ngũ, Ngô Tà chỉ đành xoay người thả y xuống, đã thấy đứa nhỏ chạy lăn tăn vào trong phòng ngủ của mình, sau một lát, một con chó nhỏ như quả bóng lông lớn bằng bằng tay lăn vào thư phòng, nhưng lại rất nhanh chạy ra khỏi phòng.

Sau đó, ngoài cửa truyền đến giọng nói non nớt của Tiểu Ngũ: “Nhu Đinh Đinh, đừng quậy.”

Trương Khải Sơn nghe vậy bỗng nhiên nhấc chân hướng ra ngoài.

Lúc quay lại, hắn ôm Trương Tiểu Ngũ trong lòng ngực, trong ngực đứa nhỏ lại ôm một con diều mềm cao bằng nửa người. Xương làm bằng trúc, cơ hồ che cả người y lại.

“Tiểu Tà, cho.” Tiểu Ngũ gian nan mang con diều đến trước mặt Tiểu Tà, nói: “Đây là Tiểu Ngũ mua, là đồ chơi của Tiểu Ngũ. Vốn định thả cùng với đại ca ca, nhưng cậu và cha và ba ba cùng nhau thả nhất định cũng sẽ rất vui vẻ.”

Lúc Trương Tiểu Ngũ nói những lời này không tự chủ được mà nhìn nhìn Ngô Tà. Y lại đột nhiên hoài niệm cảm giác vừa ở trong lòng người này, đó chính là cảm giác ấm áp mà chỉ có thân nhân mới mang lại được.

Ngô Tà đưa tay nhận diều, nhìn không được cảm thấy đau xót, trên mặt vẫn nở nụ cười: “Như vậy diệu này xem như là quà gặp mặt của ông nội cho Tiểu Tà, đợi đến thanh minh cháu sẽ dẫn Tiểu Tà đi thả.”

Đứa nhỏ dù sao cũng chỉ là đứa nhỏ.

Trương Tiểu Ngũ nghe vậy không hiểu, vì thế đành phải nghi hoặc quay đầu nhìn nhìn Trương Khải Sơn, trong lòng dường như nghĩ tới gì đó, sau đó lại xoay người nói với Trương Tiểu Tà: “Tiểu Tà, về sau các người có thể không đến gặp Tiểu Ngũ và đại ca ca nữa? Tiểu Ngũ có thể sẽ không được gặp các người nữa?”

Trương Tiểu Tà ngẩng đầu nhìn cha, quay lại nhìn ba ba, gật gật đầu.

Hai người con trai mặt đối mặt bỗng nhiên nở nụ cười.

Có thể đến lần đầu tiên, có thể đến lần thứ hai, không ai biết được về sau sẽ thế nào, không phải sao?

Sau đó hai đứa trẻ liền nghe được ba giọng nói bên cạnh vang lên cùng lúc.

“Cảm ơn.”

“Cảm ơn.”

“Cảm ơn.”

Nhìn nhau cười, không cần nhiều lời nữa.

Ba nam nhân, ba tiếng cảm tạ.

Lời đầu tiên cảm ơn nửa đời trước chờ đợi.

Lời thứ hai cảm ơn nửa đời sau bồi bạn.

Lời thứ ba cảm ơn Trương Ngô có thể cả đời bên nhau, đầu bạc đến già.

—–End——

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play