Sắc mặt Chung Thanh trắng bệch, nhưng nhanh chóng phản ứng theo, giẫm lên thềm đá bước lên vài bước.
Động tác của Trương Khải Sơn cũng không chậm, mang Ngô Lão Cẩu trên lưng theo sát phía sau ra khỏi mộ thất này. Quỷ dị chính là, ba người bọn họ vừa bước chân sau lên thềm đá cuối cùng, giây tiếp theo dưới chân vang lên âm thành ầm ầm, một cánh cửa đá chậm rãi xoay tròn đóng mất cánh cửa ra duy nhất, bốn phía nhất thời tối đen yên tĩnh.
Chung Thanh nhanh chóng bật đèn, phát hiện Ngô Lão Cẩu đã tự trèo xuống khỏi lưng Trương Khải Sơn. Dưới ngọn đèn mờ nhạt, thấy sắc mặt y trắng bệch, hai hàng lông mày nhíu lại, cắn chặt răng, dường như rất đau đớn.
Chung Thanh thấy sắc mặt Trương Khải sơn cũng không giống thường ngày, biết lần này e là đụng trúng chỗ rồi, dừng một chút mới nói: “Phật Gia, Ngũ gia là cát nhân ắt có thiên tướng.”
Trương Khải Sơn nghe vậy không nói gì, chỉ nhíu mày nhìn Ngô Lão Cẩu, một lát sau đột nhiên nhẹ nhàng thở dài một hơi, chậm rãi nói: “Cậu ta chết không nổi đâu.”
Lời còn chưa dứt, chợt nghe người trong lòng ngực cắn răng một cái: “Lão tử đương nhiên không chết được!”
Thanh âm không lớn, nhưng rất có sinh khí, bất quá người quả thật chết không nổi.
Cũng may mà lúc nãy bọn họ đi kịp, huyết khí chỉ vừa lan ra, nếu trễ thêm một chút, máu dần rút đi, sợ là sẽ phải chết giống mấy bức tượng đồng chôn thây cùng huyết thi.
Mà bọn họ đều là một đám ông lớn thường xuống đất không phải người yếu ớt, trải qua nhiều sức ép như vậy, nhưng vẫn tiêu hao nhiều thể lực. Vì thế ba người ngồi tại chỗ đợi hồi phục một chút, ăn một ít lương khô lấy sức, khó tránh được xung quanh im lặng.
Chờ Ngô Lão Cẩu có thể tự đứng lên đi được, mọi người mới ngồi dậy đánh giá xung quanh. Trong dự đoán của Ngô Lão Cẩu, theo như thanh âm trò chuyện rất nhỏ lúc nãy, chỗ này là một cái huyệt động thiên nhiên rất lớn. Nhưng chóp động tối u u, giơ đèn trong tay lên cũng không nhìn rõ được phía trên là gì, y chỉ có thể dựa vào trực giác thường hạ đấu mà đoán bên trên có gì.
“Làm sao leo lên nhìn được?” Nếu đã đoán bên trên có gì đó, Ngô Lão Cẩu đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội có thể tìm chân tướng sự việc, lúc nói lời này dĩ nhiên cũng đã khôi phục vẻ vui vẻ và sức sống thường ngày.
Trương Khải Sơn nghe vậy nhìn y một cái, bỗng nhiên có chút trầm ngâm đăm chiêu.
Ngô Lão Cẩu bì hắn nhìn thấy sợ hãi trong lòng, ho khan một tiếng nói: “Sao vậy, hoài nghi năng lực của tôi?”
Chung Thanh ở một bên cuối cùng nhịn không được cười khẽ ra tiếng: “Năng lực của Ngũ gia đương nhiên rất đáng tin, Phật Gia chắc là đang nghĩ xem ngài làm sao có thể bảo trì *** thần tốt như vậy.”
May là lúc này Ngô Lão Cẩu đang đưa lưng về phía Chung Thanh, không phải lộ ra biểu tình xấu hổ. Nhưng lúc này lại phải đối mặt với vẻ mặt lanh lãnh của Trương Khải Sơn, y nhất thời có chút không chịu được, chỉ đành ngượng ngùng nói: “Tôi là người thô kệch, không hiểu đạo lý gì cả, nhưng bất luận chuyện gì thấy mở lòng được là tốt. Chúng ta sống cũng phải sống vui vẻ, loại người như chúng ta thì càng không cần phải nói, mạng sống không dài, cười vẫn tốt hơn khóc.”
Đương nhiên, câu cuối cùng y là vì Trương Khải Sơn mà nói: Cho nên ngài cũng vậy, cười một cái so với xụ mặt thì sẽ đẹp hơn nhiều.
Nhưng câu tiếp theo của Trương Khải Sơn lại khiến y ngây ngốc một lát: “Cậu có từng, thù hận ai chưa?”
Hận?
Ngô Lão Cẩu không hiểu sao tự nhiên Trương Khải sơn lại hỏi một câu không liên quan đến vấn đề, nhưng vẫn suy nghĩ, sau đó lắc lắc đầu.
Không phải y chưa từng hận thù người khác, chỉ là y không biết cái gì làm hận thù mà thôi. Hoặc là nói, tuổi trẻ như y, còn chưa đến mức trải qua hận thù. Như việc từng trải qua hoạ diệt môn, y cũng chỉ tiếc nuối cuộc đời này chưa thể báo hiếu, vẫn chưa oán trời hận đất hay cái cổ mộ đã cướp đi mạng sống của cha và hai anh, từ đó suy sụp *** thần. Ngược lại, y dựa vào trộm mộ đổ đấu để sống. Không nghĩ trời sinh bạc bẽo, không nghĩ trời sinh rộng lượng, y căn bản cũng không có thời gian để lo mấy chuyện này, đối với y mà nói, mỗi ngày cười nói vui vẻ sống là được. Cho nên, trước mặt người khác y luôn vui vẻ mà cười. Người khác nói y ngốc, kỳ thật, chỉ là vì y lười tính kế mà thôi, hay là, vẫn chưa đến lúc phải tính kế.
Trương Khải Sơn nhìn Ngô Lão Cẩu, lại đột nhiên nở nụ cười, nhưng nụ cười rất nhanh biến mất, sau khi ngẩng đầu xem qua, quay đầu nói với y và Chung Thanh: “Hai người đoán ở trên có gì?”
Ngô Lão Cẩu tập trung suy nghĩ, nói: “Nếu như suy đoán lúc trước của ngài đúng, sau mộ nhãn, chính là tử cung. Bốn phía quanh đây không có dấu vết của quan tài, như vậy bên trên chính là nơi đặt quan tài.” Y nhíu nhíu mày, tiếp tục nói: “Nhưng mà, chỉ đặt trên không trung như vậy không cần dùng nham táng.”
Chung Thanh gật đầu, nói: “Đỉnh chóp của huyệt động này không cao, nhưng chúng ta hiện tại vẫn không thấy được bên trên có gì, có thể là đã dùng thủ thuật nào đó để khiến chúng ta không nhìn thấy nham huyệt bên trên.”
“Có thể, lấy tầng dưới ngăn cách, nếu tử cung nằm ở tầng một, vậy tầng chúng ta đang đứng là tầng hầm một?”
Trương Khải Sơn lắc đầu, nói: “Thủ thuật che mắt này không phải là kiến trúc một tầng, nơi này đã bị ăn mòn quá nhiều, không thể chống được sức nặng lớn. Cách duy nhất là mắt của chúng ta tự lừa chính nó.”
Ngô Lão Cẩu có chút không hiểu, đang định nói lại phát hiện bên tai vang lên tiếng quần áo ma xát sột soạt. Y nhìn Trương Khải Sơn và Chung Thanh, lại phát hiện bên này ngoài đang nói chuyện ra cũng không có động tác gì lớn, đương nhiên không thể có âm thanh ma xát quần áo.
Ba người thầm nghĩ không ổn, đột nhiên ngẩng đầu nhìn, liền phát hiện đỉnh đầu mới vừa rồi còn tối tăm một mảnh, lúc này lại hiện ra một gương mặt người dữ tợn gần trong gang tất!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT