Đợi đến lúc lông Tam Thốn Đinh bị hong đến bung xù lên, quần áo của hai người cũng sắp khô rồi, Ngô Lão Cẩu ôm con chó nhỏ vào lòng xoa xoa lông nó, nhìn Trương Khải Sơn nói: “Tính toán một chút thì Lão Lục và Trương Ngọc Lân có thể đã vượt qua bọn người Nhị gia và Tam gia, chúng ta làm sao ra ngoài đây?”
Trương Khải Sơn đứng lên sửa lại quân y, nói: “Cậu thấy chỗ này có cửa sao?”
Tâm Ngô Lão Cẩu mắng lão tử đương nhiên biết chỗ này không có cửa, cho nên muốn hỏi ý kiến của ngài xem có thể quay lại cửa vào để đi ra không, y cũng không muốn lại bị cái con gì đó trơn trơn ướt ướt kia cuốn lấy, cho nên nhíu nhíu mày nói: “Chẳng lẽ chỉ có thể quay lại đường cũ?”
Trương Khải Sơn nghĩ nghĩ, nói: “Bốn người bên phía Trương Ngọc Lân đã có một người rơi xuống đây, nhưng chúng ta không nhìn thấy thi thể hắn trên đường. Hoặc là thứ trong nước kia đã đồng hoá thi thể của hắn, hoặc là hắn đã tìm được cửa khác để ra ngoài.”
Ngô Lão Cẩu nghe vậy quay đầu đánh giá khắp nơi một lượt, bỗng nhiên cười nói: “Chỗ này vì sao phải xây một cái hậu hoa viên đơn độc không có gì cả? Rất không thực dụng, theo tôi thì ở đây nhất định có giấu diếm gì đó, bằng không thì mấy cành cỏ mấy bông hoa cũng tốt hơn nhiều so với cái ao nước đen thui này.”
Trương Khải Sơn thấy vẻ mặt sáng ngời của Ngô Lão Cẩu, hắn không có tâm trạng thanh thản ngắm hoa, nhưng từ trong lời nói của Ngô Lão Cẩu mà sinh ra hứng thú, hỏi: “Vậy đồ vật gì đó bị giấu ở đâu?”
Hai người nhìn nhau cười, đồng thời nói: “Núi giả!”
Bọn họ không nói hai lời rất nhanh đi đến bên cạnh núi giả, nhưng trèo lên trèo xuống mấy vòng cũng không phát hiện cơ quan hay thông đạo gì.
Ngô Lão Cẩu đặt Tam Thốn Đinh xuống đất, con chó nhỏ đưa mũi ngửi ngửi, không ngờ vừa nãy do thấm nước mà nó đã bị cảm mạo, chưa kịp sủa tiếng nào, đã hắc xì một cái rõ to. Y đau lòng đem con chó nhỏ nhét lại vào cổ tay áo, nói: “Mẹ nó, chẳng lẽ chỗ này thật sự chỉ dùng để nghỉ chân thôi?” Nghĩ lại, bỗng nhiên nói với Trương Khải Sơn: “Thuốc nổ ngài mang theo có bị thấm nước không?”
Trương Khải Sơn làm sao không biết tâm tư y đang nghĩ gì, nhưng trước mắt cũng không còn cách khác, chỉ đành đáp: “Để ta.”
Ngô Lão Cẩu biết trong đấu cơ quan trùng trùng điệp điệp, nếu cứ nổ như vậy thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Bởi vậy, nói chung, chọn thuốc nổ ở trong đấu cũng là đã rơi vào đường cùng, người động thủ nhất định phải mạo hiểm tính mạng. Y không phải người tham sống sợ chết, huống chi lúc trước Trương Khải Sơn đã cứu tính mạng y, đương nhiên y biết Trương Khải Sơn sẽ không để trong lòng chuyện này, cũng giống như y chưa từng để bụng chuyện cứu A Sinh lúc ở trong đấu vậy. Nhưng mà, từ nhỏ cha y đã dạy có ân tất phải báo đáp, đạo lý này y vẫn luôn ghi nhớ.
Lúc Trương Khải Sơn mấy ra một cái bao bố không thấm nước đựng thuốc nổ, chuẩn bị châm ngòi, Ngô Lão Cẩu đã đoạt cái bật lửa trong tay hắn, sau đó đem Tam Thốn Đinh nhét vào tay trương Khải Sơn, nói: “Chăm sóc tốt cho nó.”
Trương Khải Sơn sửng sốt, nhưng sau đó liền nhè nhẹ nở nụ cười, cũng không từ chối, đưa tay nhận Tam Thốn Đinh từ tay Ngô Lão Cẩu, đứng dậy đi qua bên cạnh đình, nói một tiếng: “Cẩn thận.”
Ngô Lão Cẩu không trả lời, chỉ tìm tìm chỗ lõm để nhét bao thuốc nổ vào, nở kíp nổ ra, đợi Trương Khải Sơn đi đến nơi an toàn chắc chắn sẽ không bị ảnh hưởng, mới châm cái bật lửa trong tay, sau đó rất nhanh rút khỏi nơi nguy hiểm. Một tiếng nổ lớn vang lên bên tai, phía sau truyền đến một trận sóng nhiệt và xung lượng mạnh, suýt nữa hất tung y lên.
Khói bụi phía trước còn chưa tiêu tán, Ngô Lão Cẩu hít phải bụi đất, ho khan vài tiếng, quay đầu nói với Trương Khải Sơn: “Thuốc nổ này ngài con mẹ nó tìm được ở đâu vậy hả? Tôi nhớ Lão thiết đầu của Trường Sa không có mạnh như vậy.”
Lời vừa nói ra khỏi miệng Ngô Lão Cẩu đã có chút hối hận. Mấy lời chữi thề thô tục như mẹ nó y sẽ không nói với mấy người quân phiệt có máu mặt như Trương Khải Sơn, có thể là vì hiện tại đã xem hắn như người mình nên không chú ý đề phòng, hơn nữa vừa rồi thật sự bị doạ, trong lòng rối bời nên buột miệng nói ra, kỳ thật y cũng không chờ mong gì Trương Khải Sơn sẽ trả lời.
Ai ngờ Trương Đại Phật Gia thường này đều uy nghiêm chỉ thị người khác lúc này tâm tình lại cực kì tốt, lập tức đáp: “Đặc biệt cho người đặt từ Bắc Kinh về.”
Ngô Lão Cẩu nghe vậy sửng sốt một chút, không tránh khỏi đưa mắt nhìn Trương Khải Sơn một cái, một lát sau mới nhớ ra phải nhìn chỗ bị nổ xem ra sao rồi.
Hai người đi đến bên đình, phát hiện núi giả đã bị nổ tung hoàn toàn, trên mặt đất xuất hiện một cái động lớn, cửa động rất phù hợp với hình dạng của một thông đạo. Cửa thông đạo rất nhỏ, chỉ vừa đủ cho một người, nhưng nhìn qua rất giống như là hang nhân tạo.
Ngô Lão Cẩu lau lau bụi đất trên mặt, nói: “Quả nhiên có thứ tốt.”
Lời còn chưa dứt, sâu trong thông đạo truyền đến âm thanh sột soạt.
Sắc mặt Ngô Lão Cẩu trắng bệch, âm thanh này y nhớ rất rõ, là lúc đám kiến đen trong đại điện bắt đầu bò ra.
Y vừa nhấc tay phải, đang định kéo tay áo Trương Khải Sơn bỏ chạy, vừa đưa mắt đã phát hiện Trương Khải Sơn đang nhìn thẳng mình mỉm cười, nói: “Đi đường bộ hay đi đường thuỷ, cậu chọn đi.”
Trước kia Ngô Lão Cẩu luôn cho rằng Trương Khải Sơn là người có uy vọng nhất trong Lão Cửu Môn, bất kể là thân phận thống soái quân đội vẫn không lộ ra chút hỉ nộ, từ xưa những câu chuyện tán thưởng về hắn luôn được lưu truyền. Nhưng hiện tại y cảm thấy được, Trương Khải Sơn có thể chọn thời điểm mấu chốt như bây giờ để nói đùa, hắn không chỉ là người đứng đầu Trường Sa Cửu Môn Đề Đốc, còn con mẹ nó là một tên lưu manh thâm tàng bất lộ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT