Ngô Lão Cẩu nghe vậy nhẹ nhàng thở ra một hơi, chậm rãi nói: “Có lẽ, lúc trước không nên để cậu tham dự vào chuyện này, cậu vẫn còn quá trẻ……”
Lời nói còn chưa dứt đã bị A Sinh đang mãi đắm chìm trong suy nghĩ của hắn chặn lại: “Con quái vật kia sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện, lúc ấy các người đều không ở đó, nếu không phải bọn họ cố ý thả ra, còn có thể là ai? Bọn họ là người có thể làm ra những chuyện không cẩn thận vậy sao?”
A Sinh kích động nói, không cẩn thận tác động vết thương trên cách tay và trước ngực, đau đến mức hít một hơi khí lạnh.
Ngô Lão Cẩu nhíu mày nói: “Cậu một mình đối phó con quái vật đó?”
A Sinh nghe vậy cúi đầu nhìn miệng vết thương, nói: “Không cẩn thận, bị móng vuốt của nó tạo ra vết thương trước ngực, đèn mỏ bị tắt, tôi cũng ngất đi, lúc tỉnh lại đã không thấy nó đâu nữa, không chừng là lúc tôi hôn mê hơi thở cũng yếu nó không cảm nhận được nên đã bỏ đi. Tôi không dám mở đèn mỏ, chỉ dám sờ soạng mò tới đây, lúc vừa đến còn tưởng là….. là Tứ gia và Lục gia, sau nghe được giọng của Ngũ gia mới dám xuất hiện.”
Ngô Lão Cẩu thấy A Sinh vì đau đớn mà gương mặt tái nhợt, càng thêm lo âu.
Nếu chuyện A Sinh nói là thật, như vậy thì con huyết thi kia có lẽ đã bị người khác giải quyết. Nói chung, người thả con huyết thi và người giải quyết nó chắc chắn không phải là cùng một người. Nói cách khác, trong mộ này có thể không chỉ có sáu người bọn họ. Nhưng trước mắt không thấy Trần Bì A Tứ và Hắc Bối Lão Lục, Trương Khải Sơn đuổi theo nhân vật thần bí cũng không rõ hành tung. Vì để an toàn và vì tình trạng vết thương hiện tại của A Sinh, Ngô Lão Cẩu cảm thấy ba người bọn họ hiện tại tốt nhất là không nên tách nhau.
“Tóm lại, chúng ta đến chủ mộ thất trước.” Ngô Lão Cẩu đứng lên, thuận thế nâng A Sinh dậy, quay đầu cười cười với Chung Thanh: “Đến lúc đó có thể tụ hợp với mọi người.”
Chung Thanh hơi hơi gật đầu, một chữ cũng không nói chỉ xoay người đi lên phía trước.
“Có thể tự đi không?” Ngô Lão Cẩu nhìn A Sinh, không có vươn tay. Ở trong đấu, tự thân vận động quan trọng hơn nhiều so với cứ chờ đợi vào người khác.
A Sinh khẽ cắn môi, nhìn Ngô Lão Cẩu gật gật đầu, sau đó đi theo sau y và Chung Thanh.
Mộ đạo cũng không khó đi, A Sinh vốn là một đứa trẻ sáng sủa nhưng lại gặp phải biến cố này, cộng thêm vết thương trên người nên liên tục trầm mặc, Ngô Lão Cẩu là người có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh, có người trò chuyện thì tốt, không có thì thôi, Chung Thanh lại là người không thích trò chuyện, cho nên dọc theo đường đi cả ba người đều không nói một lời.
Mãi cho đến khi Chung Thanh bỗng nhiên ngừng lại, nói: “Tới rồi.”
Ngô Lão Cẩu nghe vậy cảm thấy nghi ngờ, sao mà mộ thất của hoàng đế đến cái cửa còn không thấy đã tới rồi?
Quay đầu lại thoáng nhìn A Sinh lộ ra gương mặt trắng bệch nói: “Chính là nơi này.”
Ngô Lão Cẩu thò người ra, phát hiện phía trước xuất hiện hai ngã rẽ, rõ ràng là giống hệt tình hình lúc trước A Sinh đã nói. Y cau mày một cái, nếu không sai, A Sinh quẹo sang bên trái đã thông vào đường ra của mê quan trận, Trần Bì A Tứ và Hắc Bối Lão Lục quẹo sang bên phải mới là hướng đi chính xác.
Ngô Lão Cẩu không chút do dự, nhấc chân trực tiếp đi sang bên phải. Chung Thanh và A Sinh cũng không chậm, theo sát Ngô Lão Cẩu đi vào ngã rẽ bên phải.
Không lâu sau, mộ đạo cũng trở nên trống trải, trong khoảnh khắc, ba vòm cửa đá xuất hiện trược mặt mọi người. Trên mỗi cuốn vòm là một ngọn đèn cầy nhân ngư, ánh lửa xanh lam u ám le lói.
“Bọn họ đã đi qua chỗ này.” A Sinh ngẩng đầu nhìn ánh nến, bỗng nhiên lẩm bẩm nói.
Ngô Lão Cẩu cùng Chung Thanh liếc nhau, hai người đồng thời hướng cánh cửa đá ở giữa mà đi vào. Đi qua cánh cửa đá cao khoảng mười thước, đập vào mặt cũng không phải là mộ thất như đã đoán, mà là một dãy bậc thang bằng đá. Thềm đá cao khoảng năm thước, nằm song song với những bậc thang của hai cánh cửa đá còn lại, đi lên đó là một cái thạch đài rộng, bốn phía là tay vịn bằng bạch ngọc. Giữa thạch đài có một cái đền thoạt nhìn thì không lớn nhưng khí thế thì rất rộng.
Sở dĩ nói khí thế rất rộng, thứ nhất là vì đây là lần đầu tiên sau khi hạ đấu Ngô Lão Cẩu được nhìn thấy một tầng kiến trúc đầy đủ ba chiều, thứ hai, cái mái nhà này được xây theo kiểu cung điện, mái ngói lưu ly màu vàng, trên mái có một cái sừng thú chiếm giữ, dưới ánh đèn tràn ngập màu sắc lưu quang, khiến cho người khác cảm nhận được một cổ hoành tráng.
Ngôi đền có năm cái cửa, cửa ở giữa là rộng nhất, bốn cửa hai bên có hơi hẹp. Trên cửa lớn có khắc đồ án long phượng cát tường, bốn cửa hông phân biệt nhau bằng hình Nhật quy, Gia lượng, Đồng quy và Đồng hạc, hoa văn khắc chìm có ánh tơ vàng, làm cho đồ án trông rất sống động. Bất quá, nhìn từ ánh mắt của thổ phu tử chuyên nghiệp, Ngô Lão Cẩu rất nhanh phát hiện đây không phải là vàng *** khiết, chỉ là đồng mạ vàng mà thôi.
Cảm thấy ở cùng Ngũ gia không có nguy hiểm đến tính mạng, A Sinh dù sao cũng là thiếu niên hiền lành, nhìn thấy ngôi đến đồ sộ hiện ra trước mặt lập tức khoẻ hẳn ra. Hắn đứng trước đền nhìn nhìn, bỗng nhiên quay đầu nói với Ngô Lão Cẩu: “Ngũ gia, ngài nói căn phòng này dùng để làm gì?”
“Linh phòng của hoàng đế?” Ngô Lão Cẩu nói xong tự lắc lắc đầu: “Khi còn sống ở đâu đó, thì sau khi chết cũng muốn xây một cái giống như vậy để tìm lại cảm giác cũ?”
“Phụng thiên điện.” Chung Thanh đứng một bên đột nhiên mở miệng: “Là nơi hoàng đế Minh triều cử hành lễ đăng cơ.”
Ngô Lão Cẩu là lần đầu tiên đến Bắc Kinh, chưa đi qua Tử Cấm Thành nên đương nhiên không biết bên trong Kim Loan điện là nơi như vậy, vì thế nhíu nhíu mày hỏi: “Trong này chắc là không để linh sàng(giường để thi hài) chứ?”
“Không để linh sàng thì để cái gì?” A Sinh nhanh miệng, nghi ngờ nói.
Ngô Lão Cẩu im lặng một lúc, nói: “Vào xem thì biết, có thể sẽ gặp được ai trong đó cũng không chừng.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT