Thạch đạo không phức tạp lắm, trên đường đi cũng không xảy ra chuyện gì phiền toái.
Nhưng Trương Khải Sơn giống như là cứ sợ hãi thứ gì đó sau lưng đuổi theo, cứ liên túc thúc giục mọi người đi nhanh một chút. Ngô Lão Cẩu nghi ngờ, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, đành phải đem Tam Thốn Đinh nhét vào cổ tay áo, đi giữa Trương Khải Sơn và Chung Thanh.
Lúc đi được khoảng một nửa, Chung Thanh đi đầu đột nhiên dừng lại, Ngô Lão Cẩu phanh không kịp, suýt chút nữa là đập mặt vào lưng hắn. Trương Khải Sơn nhanh tay giữ chặt cánh tay phải y lại, khó khăn lắm mới tránh được một phen thân mật tiếp xúc. (=.=)
“Sao vậy?” Ngô Lão Cẩu lên tiếng hỏi. Y biết Chung Thanh không phải là một người liều lĩnh, đột nhiên dừng lại như vậy nhất định là có chuyện.
“Có động tĩnh.” Chung Thanh cũng không úp mở, “Tắt đèn đi.”
Trong lúc nguy cấp thì không phân chủ tớ, Ngô Lão Cẩu và Trương Khải Sơn cùng nhau tắt đèn mỏ, cảnh vật trước mắt thoáng chốc bị màn đêm bao trùm. Ba người theo thói quen nín thở, chỉ nghe ở sâu trong thạch thất truyền đến tiếng cười khanh khách vang vọng.
Tiếng vang này Ngô Lão Cẩu không xa lạ, lúc trước hạ đấu gặp huyết thi đều thấy bọn nó nói chuyện kiểu này. Nhưng kỳ lạ là, lần này trong không khí không xuất hiện mùi tanh hôi của huyết thi.
Ví như, lúc mèo đuổi chuột, nếu con chuột học được cách sủa của chó, có thể sẽ đuổi được mèo đi, bảo vệ tánh mạng của mình. Cái này tuy là truyện cười thôi, vì nếu con mèo đủ thông minh phát hiện xung quanh không có mùi của chó thì có thể chứng minh tiếng chó kêu là giả, nhưng cũng không thể nghi ngờ tầm quan trọng của việc biết thêm một loại ngoại ngữ.
Vừa nhìn Ngô Lão Cẩu đã cảm nhận được tiếng khanh khách này chính là có người cố ý giả dạng làm tiếng của huyết thi, nhưng lại không có mùi của huyết thi, đây chính là cách doạ người khác để bảo toàn tánh mạng.
Nhưng mà, nếu đối phương là Trần Bì A Tứ, Hắc Bối Lão Lục hay là A Sinh, căn bản là sẽ không cần phải dùng cách này. Bởi vì trong bóng đêm lúc địch ta bất phân, kiêng kị nhất chính là để lộ vị trí của bên mình trước, huống chi dùng âm thanh kiểu này có thể sẽ làm lộ ra vị trí mà họ đang đứng.
Chẳng lẽ là có người khác cũng xuống mộ sau bọn họ?
Ngô Lão Cẩu cả kinh, lập tức phát hiện bàn tay Trương Khải Sơn đang mò mẫm trong bóng tối che miệng mình lại, ghé vào bên tai nhẹ giọng nói: “Ở yên đây đừng nhúc nhích.” Tay kia đã rút khẩu súng bên người ra.
Ý cũng là bảo Chung Thanh chờ ở đây, Trương Khải Sơn tựa như con báo đang ẩn mình bám vào mặt tường mà tiến về phía phát ra âm thanh.
Ngô Lão Cẩu yên lặng trong bóng đêm chờ khoảng vài phút, âm thanh khanh khách xa xa đột nhiên biến mất, nhưng sau đó cũng không nghe thấy tiếng súng của Trương Khải Sơn. Chờ đợi trong im lặng chính là sự dày vò khó chịu nhất, nhất là trong lúc sinh tử không rõ ràng.
Lúc Ngô Lão Cẩu không còn kiên nhẫn chờ đợi nữa muốn đi qua kia xem sao, xa xa đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi kèm theo tiếng của một vật nặng rơi xuống đất, nghe giọng hét không phải của Trương Khải Sơn. Ngô Lão Cẩu thoáng nhẹ nhàng thở ra, nhưng sau đó lại không nghe thấy gì nữa.
Ngô Lão Cẩu khẽ run, tâm nói chẳng lẽ là xảy ra chuyện. Nếu Trương Khải Sơn giải quyết xong đối thủ, không lý nào lại không lên tiếng để chứng minh mình còn sống.
Chung Thanh hiển nhiên cũng nghĩ tới điểm ấy, vì thể trong bóng đêm quay đầu lại nhẹ giọng nói: “Tôi qua kia xem thử.”
Ngô Lão Cẩu cũng không phải là người quen được bảo hộ, lập tức tiếp lời: “Cùng nhau đi.”
Hai người nhè nhẹ bước qua con đường mà Trương Khải Sơn đã đi qua. Ngoài ý muốn chính là, chỗ lúc trước phát ra âm thanh bây giờ lại chẳng có dấu vết gì cả, đừng nói là cái người phát ra tiếng kêu thảm thiết lúc nãy, ngay cả Trương Khải Sơn cũng không thấy đâu.
Ngô Lão Cẩu kinh ngạc bật đèn mỏ lên, lúc nãy Trương Khải Sơn không nổ súng, cho nên trên mặt đất cũng không thấy vết máu, nhưng bốn phía cũng không có dấu vết của cơ quan. Y không hề nghi ngờ khả năng tự giải thoát của Trương Khải Sơn trong đấu, nhưng nếu có người khác trà trộn vào, sẽ rất khó nói.
Nhíu nhíu mày, Ngô Lão Cẩu xoay người nói với Chung Thanh ở trong này cũng không phải biện pháp, vẫn là đi qua chủ mộ thất trước đã, có lẽ còn có thể hội hợp với Phật Gia, một lúc sau lại phát hiện Chung Thanh đang bày ra vẻ mặt ác liệt nhìn ra sau lưng mình rất lâu cũng không lên tiếng.
Ngô Lão Cẩu cảm thấy kỳ quái, định quay đầu lại xem xảy ra chuyện gì, không ngờ Chung Thanh trực tiếp rút súng ra nhắm vào thứ gì đó đang ở sau vai y, viên đạn bắn ra trong mộ vang lên tiếng vọng dài.
Giây tiếp theo, bên tai bỗng có một thanh âm.
“Đừng nổ súng, là tôi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT