Ra khỏi cầu thang quỷ, Ngô Lão Cẩu cảm giác tầm nhìn trống trải hơn rất nhiều. Xuống khỏi cầu thang thì đến một cái mộ thất rất lớn.

Mộ thất được xây dựng rất to, toàn thể nhìn giống như một cái hình đa giác tròn, đỉnh mộ hình vòm, bề mặt bôi than chì màu xám, ám chỉ trời xanh, trên mặt vẽ ngân hà và ngôi sao, bốn phía là một bức tranh ngũ sắc tường vân. Bởi vì không khí mà màu của bức tranh có chút phai nhạt, nhưng vẫn có thể nhìn ra đường cong *** xảo và sự lộng lẫy ban đầu.

Bốn phía cũng có bốn cánh cửa đá cao, bên cạnh mỗi cửa đá đều có một bức tượng người cao và một cái đèn, không biết bên trong là cái gì, đốt mấy trăm năm cũng không tắt, lúc này mà vẫn còn ngọn lửa màu xanh lam le lói. Trên cửa đá còn dùng đá cẩm thạch trạm thành lầu cửa đá, thậm chí, cái mõm thú nhô ra lên lầu cũng dùng ngọc cẩm thạch điêu khắc thành, kỹ thuật vô cùng *** diệu, khéo léo tuyệt vời.

Đám người Trần Bì A Tứ do là đã tới trước, chắc đã nghiên cứu hết căn mộ thất này một lượt rồi, bây giờ chờ Trương Khải Sơn và Ngô Lão Cẩu tới cùng nhau mở cửa.

Chỉ là, A Sinh thì không hợp với Hắc Bối Lão Lục và Trần Bì A Tứ, Chung Thanh thì ít nói, trong khoảng thời gian Trương Khải Sơn và Ngô Lão Cẩu bị cầu thang quỷ giam cầm, có hàng tá vấn đề muốn hỏi lại không biết hỏi ai, thêm nữa là lo lắng cho Phật Gia và Ngũ gia, phải chịu nghẹn sắp chết.

Bây giờ thấy bọn họ tới, lập tức chạy đến bên Ngô Lão Cẩu cười nói: “Ngũ gia, các người đã tới!”

Ngô Lão Cẩu thật sự rất thích tính thình thẳng thắn của thằng nhóc này, cười cười: “A Sinh, mọi người phát hiện được gì rồi?”

A Sinh nghe vậy ưỡn ngực một cái, biểu hiện trên mặt y như đứa trẻ muốn tranh công: “Tiểu nhân xem qua rồi, trên mỗi nóc của cửa đá đều có một cái ống bằng đồng, có thể là dùng để mở cửa đá.” Hắn bỗng nhiên ngừng một chút, lộ ra vẻ mặt khó xử nói: “Nhưng mà, quá nặng, không thể dịch chuyển.”

Thấy Ngô Lão Cẩu trầm ngâm không nói, A Sinh nghĩ nghĩ một hồi lại nói: “Hơn nữa, lửa trong trường minh đăng này không có nóng.”

Ngô Lão Cẩu cũng không cảm thấy kỳ quái. Kỳ thật, y cũng đã sớm chú ý đến ánh sáng xanh lam quái dị của trường minh đăng, nhìn qua không giống đèn dầu bình thường, thật rất giống đèn cầy lạnh ở đáy biển. Trên đường có một câu nói: “Lấy mỡ nhân ngư làm đèn cầy thì cả đời cũng không tắt.”. Nhân ngư kỳ thật chính là cá nhám, vì đuôi cá và vây cá nhìn rất giống tứ chi của người, lại sống sâu dưới biển, vì vậy bị người ta đồn bậy là nhân ngư, có công dụng kéo dài tuổi thọ, thậm chí còn được dựng miếu thờ cúng như người. Nhưng mỡ của nó cũng chính là nhiên liệu tốt nhất, có thể kéo dài thời gian cháy, cho nên thường được dùng làm trường minh đăng trong cổ mộ. Nhưng vì mỡ cá nhám rất hiếm, thường là nghìn vàng cũng không mua được.

Bởi vậy, một ngôi mộ dùng vật phẩm quý báo như vậy, cũng có thể tưởng tượng được ngày xưa Minh Thành Tổ xây mộ đã tốn bao nhiêu nhân lực và của cải. Ngô Lão Cẩu đổ qua nhiều đấu, nhưng hoàng lăng thì lại có thể đếm trên đầu ngón tay. Bây giờ nhìn thấy cảnh tượng này, cũng không thể không cảm thấy chủ mộ thất có chút xa xỉ.

Trương Khải Sơn lúc này cũng không cảm khái giống như Ngô Lão Cẩu, trước đó hắn đã bảo Trần Bì A Tứ đi thám thính cơ quan trong mộ, vì vậy cũng không nói nhiều, trực tiếp đi đến bên Trần Bì A từ hỏi chuyện.

Trần Bì A Tứ liếm liếm môi, chỉ chỉ một cái trường minh đăng bên cửa đá: “Cơ quan nằm trong ngọn đèn này.”

Lời vừa nói ra, mọi người cũng tập trung lại. Ngô Lão Cẩu nhìn người cầm đèn kia là một pho tượng cung nữ, gương mặt bày vẻ cung kính, tay nâng một cây đèn *** xảo đặt trên đỉnh đầu, ngọn đèn toả ra ánh sáng màu lam lạnh. Pho tượng được khắc rất sống động, tạo hình tuyệt đẹp, để vào hiện tại cũng là một tác phẩm điêu khắc nghệ thuật.

Trần Bì A Tứ thấy mọi người cứng đờ nghe mình nói, có chút đắc ý, nói tiếp: “Trên cổ đăng nô (người cầm đèn) có vết nối, ta có thử sờ qua, tuy rằng không có động tĩnh, nhưng khẳng định chỗ đó chính là cơ quan mở cửa.”

Trương Khải Sơn trầm ngâm một lúc lâu, bỗng nhiên nói: “Tắt ngọn đèn này trước đã.”

Nghe xong, không chỉ có Trần Bì A Tứ ngẩn ngơ, ngay cả Ngô Lão Cẩu cũng sửng sốt. Bởi vì minh hoả trong mộ thường không dễ tắt, thứ nhất là vì kiêng kị ‘đèn tắt người chết’, thứ hai là đối với người trộm mộ quanh năm mà nói, họ luôn khó thấy được ánh sáng, nên đặc biệt rất quý trọng.

Nhưng bây giờ Trương Khải Sơn cho rằng phải tắt đèn thì mới có thể khởi động cơ quan, tuy trong lòng mọi người cho rằng không ổn, nhưng trên mặt cũng không phản đối, dù sao thì trên đường đi Trương Đại Phật Gia cũng không làm mấy chuyện không thích đáng. Huống chi, lúc nãy Trần Bì A tứ chưa tắt đèn nên không thể khởi động cơ quan. Bất quá, đèn cầy nhân ngư này không thể dùng nước hay cát bình thường để dập lửa, trừ phi là hết dưỡng khí thì nó mới tắt. Nhưng nếu như vậy, không có dưỡng khí thì người cũng khỏi sống.

Trương Khải Sơn nhìn qua ánh mắt nghi ngờ của Ngô Lão Cẩu, quay sang Chung Thanh đang đứng một bên gật gật đầu.

Lúc này, Chung Thanh lấy trong túi ra một cái ***g chụp bằng da mềm. Hắn không nói hai lời lập tức đem cái ***g để lên đèn, lập tức bắt đầu hút không khí.

Ngô Lão Cẩu bừng tỉnh, tác dụng của cái này là để hút chân không, chỉ cần để xung quanh đèn không có không khí là được rồi. Nhưng món đồ này là của Tây Dương, Không biết Trương Khải Sơn lấy đâu ra.

Đợi khí bị hút hết, Trần Bì A Tứ cũng không kiềm chế được nữa mà đưa tay xoay tròn cổ của đăng nô.

Không ngoài dữ liệu, lần này quả nhiên có động. Đầu của đăng nô xoay tròn theo hướng kim đồng hồ, trên cửa đá cũng xuất hiện một khe hở nhỏ.

Lúc này, Ngô Lão Cẩu thấy đầu của đăng nô hướng mình làm ra một tư thế quỷ dị, trong tâm có cảm giác không thoải mái, không để ý tấm đá dưới chân đã biến mất, chưa kịp kinh hô, y theo bản năng nắm lấy cánh tay người đứng bên cạnh, giây tiếp theo, cả hai người đều rơi vào vực tối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play