Biểu tình trên mặt Trương Khải Sơn không rõ ràng dưới ánh đèn: “Ý ông là đứa nhỏ này có thể là cháu cố của Ngũ gia?”
Quản gia lệnh cho hạ nhân nhớ rõ những lời hai đứa nhỏ nói lúc chiều, lúc bẩm báo chi tiết cho chủ nhân nhà mình, cảm thấy không hiểu sao có chút bồn chồn —— Trên thực tế, lúc hắn nghe được vậy cũng năm lần bảy lượt xác nhận với hạ nhân, đứa nhỏ tên Trương Tiểu Tà này dường như nhận định Trương Tiểu Ngũ là ông cố nội, nhưng vô luận thế nào, bản thân Tiểu Ngũ cũng không hiểu rõ mọi chuyện. Huống chi, mặc dù là cháu cố của Ngũ gia từ tương lai đến chơi, nói thế nào nó cũng nên là họ Ngô chứ không phải họ Trương, không phải sao?
Quản gia đang định nói bản thân mình cho rằng việc này quá hư cấu, không ngờ chủ tử nhà mình lại tin cái việc tựa hồ quá hoang đường này.
“Ta đã biết, ông lui xuống trước đi.” Trương Khải Sơn gật đầu với quản gia, dừng một chút nói: “Ngày mai có khách quý tới chơi, phải tiếp đãi tốt.”
Quản gia nghe vậy ngẩn ra, vẫn theo thói quen rời khỏi thư phòng.
Lúc xoay người sang chỗ khác hắn không nhìn thấy, trên mặt Trương Khải Sơn có một tia thất vọng lướt qua, sau đó còn cúi đầu thở dài một hơi: “Chúng ta cuối cùng không thể, bất quá cốt nhục của cậu vẫn theo họ Trương sao?”
Giờ tý.
Trăng thanh gió mát.
Trương Tiểu Ngũ có thói quen ban đêm, đó là mơ mơ màng màng rời giường lúc nửa đêm, đi đến bình đựng nước tiểu đặt cố định ngoài cửa, sau khi tiểu xong, tiếp tục trở về phòng ngủ.
Đêm nay cũng không ngoại lệ, ngoài ý muốn duy nhất là Trương Tiểu Tà đến chơi, vốn quản gia muốn sắp xếp Tiểu Tà ngủ một mình một phòng, nhưng hai người con trai vừa gặp đã quen, vì thế quản gia chỉ đành để hai người ngủ một phòng, Tiểu Ngũ lại hào phóng chừa ra nửa giường của mình, Nhu Đinh Đinh vốn có thể ngủ ở trên giường lại bị quăng xuống chân giường.
Bởi vì bình thường Tiểu Ngũ ngủ ngoài bìa, hôm nay lại ngủ phía trong, vì thế nửa đêm lúc tỉnh dậy không chỉ vấp Trương Tiểu Tà một cái, đầu óc không hiểu sao cũng lộn xộn, dựa theo thói quen ban đầu đi đến ngoài phòng, rồi lại định cống hiến chất dinh dưỡng cơ thể cho hoa cỏ trong vườn.
Vốn giải quyết xong thì hết thảy mọi chuyện đều bình an vô sự, ai ngờ đến vườn hoa, trong màn sương mù liền nhìn thấy một cái bóng đen té ngã trong sân bằng một tư thế cực kỳ quỷ dị, sau đó còn kèm theo mấy câu như là: “Đệch mẹ, Hàng Châu rõ ràng là nắng đẹp trong xanh, con mẹ nó sao vừa xuyên một cái lại gặp cảnh tối lửa tắt đèn. Tiểu Ca? Tiểu Ca?”
Trương Tiểu Ngũ không phải đứa nhỏ nhát gan, trơ mắt nhìn thấy cái bóng đen kia bò từ dưới đất lên, sau đó xuất hiện bên ánh đèn dưới mái hiên. Nhưng lúc người đó nhìn thấy mình thì hơi sửng sốt một chút, Tiểu Ngũ được dạy thấy người lạ phải thân thiện mỉm cười, trong lúc mơ mơ màng màng còn hướng hắn nở một nụ cười sáng lạn.
Tiểu Ngũ không biết, cháu trai của hắn trong tương lai xuyên đến Trường Sa thời dân quốc, dưới tình huống không biết gì cả, nửa đêm trăng thanh gió mát nhìn thấy một tiểu hài tử đứng dưới ngọn đèn trước cửa lớn của một toà nhà cổ xưa mỉm cười với mình, quỷ dị biết bao nhiêu.
Chắc tui chớt =)) Loạn xì ngầu =))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT