Ngô Lão Cẩu nhíu nhíu mày, nhưng vẫn không còn sự lựa chọn nào khác đành ôm Tam Thốn Đinh vào chiếc xe cuối cùng. Trương Khải Sơn cũng lên xe, sau đó hướng tài xế gật gật đầu ý bảo có thể xuất phát.
Trong khoảnh khắc động cơ khởi động, Ngô Lão Cẩu theo phản xạ bỗng trở nên hồi hộp hơn, lực ôm Tam Thốn Đinh cũng tăng lên. Con chó nhỏ chịu không được Ngô Lão Cẩu đột nhiên dùng sức siết nó, sủa “ẳng” một tiếng, dù không thể gọi được hồn chủ nhân của nó quay về nhưng đã thành công thu hút lực chú ý của Trương Khải Sơn bên cạnh.Trương Khải Sơn hơi hơi nghiêng mắt, thấy mặt Ngô Lão Cẩu trắng bệch, gương mặt ngày thường thanh nhu ôn thuận mà bây giờ lại có chút cứng nhắc. Trương Khải Sơn thầm than nhẹ, xem ra lần trước để y ngồi xe đã doạ y sợ. Cho nên lần này chính mình mới sắp xếp để ngồi cùng xe với y, vạn nhất trên đường có xảy ra chuyện gì cũng có thể chiếu cố lẫn nhau. Đương nhiên, hiện tại Trương Khải Sơn tuyệt đối sẽ không thừa nhận nếu Ngô Lão Cẩu ngồi cùng xe với người khác, trong lòng người sẽ lo lắng gấp vạn lần.
Năm đó Trương Khải Sơn mang theo mấy huynh đệ từ Đông Bắc vào Trường Sa, từ hai bàn tay trắng gầy dựng thành bản lĩnh đánh đổ thiên hạ, năm đó, người cũng chỉ là thằng tiểu tử hai mươi tuổi. Chung Thanh nhỏ hơn người 3 tuổi, là người cùng người đến Trường Sa năm đó, rất thông minh, thân thủ cũng rất tốt. Từ ngày vào quân phiệt, người cũng mang theo hắn bên cạnh, xem như tâm phúc.
Lần này hạ đấu, ở ngoài mặt thì xem như bình tĩnh, chuẩn bị hoàn thiện hết cả, nhưng Trương Khải Sơn biết chuyện này vô cùng nguy hiểm. Người không sợ hạ đấu, nhưng lòng người khó dò. Vốn không muốn Ngô Lão Cẩu nhảy vào ao nước đục này, nhưng trong Cửu Môn y là người đáng tín nhiệm nhất, gọi Trần Bì A Tứ và Hắc Bối Lão Lục theo cũng là bất đắc dĩ, người cũng liệu định những người khác sẽ không án binh bất động, huống chi còn có người bên phía Bắc Bình đang nhìn chằm chằm. Chỉ là, dây cung đã căng, không thể không bắn. Chuyến này mang theo Chung Thanh, lúc hạ đấu cũng có thể giúp đỡ, còn có thể xữ lí mấy chuyện bên ngoài. Dù sao, nếu mang theo Ngô Lão Cẩu, như vậy chính mình cũng đảm bảo được y sẽ an toàn trở về.
Nhìn thấy Ngô Lão Cẩu đang cố chịu đựng mà quay người nhìn ra cửa sổ, gương mặt của y dù góc cạnh rõ ràng, nhưng thực nhu hoà, không giống những nam tử kiên cường bình thường khác, đáy lòng Trương Khải Sơn bổng nổi lên một loại cảm giác vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. Người nhớ lại hôm yến tiệc mừng Hoắc Tiên Cô, lúc chính mình đưa tay đỡ Ngô Lão Cẩu, trong mắt y tràn ngập ánh sáng, lung linh rực rỡ.
Khoé miệng Trương Khải Sơn bỗng nhiên nhu hoà vài phần. Từ ngày làm quân phiệt, cũng thường xuyên đến Bắc Bình, vì thế mấy chuyện lặn lội đường xa với người không là gì cả. Trên thực tế, đây là tên tài xế lái xe tốt nhất torng ba tên tài xế, Trương Khải Sơn cũng từng đặc biệt dặn dò tài xế lái xe chú ý tốc độ, không quá nhanh hay quá chậm khiến cho người ta dễ bị say xe. Nhưng mà, xe vừa khởi động Ngô Lão Cẩu đã bày ra biểu tình muốn lấy mạng người, mấy ngày tiếp chỉ sợ y sẽ chịu không nổi, nếu còn muốn chăm sóc cho Tam Thốn Đinh nữa, chẳng phải càng mệt nhọc hơn sao?
Nghĩ như vậy, người liền đưa tay qua bắt lấy Tam Thốn Đinh, nói: “Đừng khẩn trương, nếu cảm thấy say xe quá thì có thể ngủ một giấc, cảm giác thời gian trôi qua sẽ rất nhanh.”
Từ khi nghe được tiếng xe khởi động, Ngô Lão Cẩu đã rơi vào trạng thái chết một nửa hồn. Nhưng không đề phòng đột nhiên thấy trong tay trống rỗng, vừa quay đầu thì thấy, Tam Thốn Đinh vốn đang nằm trên đùi không biết từ khi nào đã vào trong tay Trương Khải Sơn, ba hồn bảy vía như vừa quay về, y nhìn Tam Thốn Đinh trong tay Trương Khải Sơn mà ‘ơ’ một tiếng, cảm giác không khoẻ cũng giảm đi vài phần.
Ngô Lão Cẩu biết, Tam Thốn Đinh này vô cùng nhận chủ, bình thường nếu rời khỏi mình, tới tay người khác thì không cắn cũng sủa, kiểu nào cũng phải được mình vỗ về an ủi thì mới chịu yên lặng.
Nhưng mà, dù lần này Ngô Lão Cẩu chưa vuốt lông nó trước, vậy mà Tam Thốn Đinh nằm trong tay Trương Khải Sơn cũng ngoan ngoãn yên lặng, đừng nói là sủa, bộ dạng híp mắt thoải mái kia thật sự rất giống lãng tử hồi hương. Cũng không biết có phải khi nãy nó ghi hận vụ Ngô Lão Cẩu bóp nó hay không, vẫn là Trương Đại Phật Gia thật sự người chó đều ăn, không chỉ được con người kính nễ, ngay cả chó cũng phải phục tùng.
Ngô Lão Cẩu đột nhiên cảm thấy dở khóc dở cười, sao trước đây không phát hiện ra Trương Khải Sơn có công lực này, mà thôi, sau này nếu người có muốn dùng Tam Thốn Đinh, cũng không cần mình ra mặt nữa, để người trực tiếp đem Tam Thốn Đinh đi hạ đấu, mình đỡ phải ngồi xe lâu như vậy đi đến Bắc Bình.
Vừa ngẩng đầu, tự nhiên chạm phải một đôi mắt sâu thẳm —— chỉ là Trương Khải Sơn không hiểu sao vừa rồi y lại ‘ơ’ một tiếng, vẻ mặt bất ngờ nhìn mình.
Lúc này Ngô Lão Cẩu mới nhớ lại lúc nãy Trương Khải Sơn hình như có nói chuyện gì với mình, là nói cái gì nhỉ? Đừng khẩn trương? Say xe?
Vì thế, Ngô Lão Cẩu vốn đã quên mình bị say xe, đột nhiên nhớ lại những lần say xe trước đây, đủ loại cảm giác ghê tởm nhảy lên đầu. Ngô Lão Cẩu cảm nhận được dạ dày mình quay cuồng một trận, y đưa tay nắm lấy tay áo của Trương Khải Sơn, gương mặt tuấn tú đã sớm trắng bệch.
“Tôi muốn ói!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT