Ngô Lão Cẩu nhìn thoáng qua đại tá còn đang giãy dụa không ngừng, phát hiện hai chân hắn đã bị đánh gãy, suy nghĩ một chút, quay đầu nói với Bán Tiệt Lí: “Là cô ta làm sao?”
Bán Tiệt Lí nhìn y, bỗng nhiên hừ một tiếng, nói: “Thật ra cậu cũng không cần phải làm cho ra hồn.”
Ngụ ý, những người khác đều là Bán Tiệt Lí giết, nhưng đại tá quả thật là do Hoắc Tiên Cô buộc, cũng là nàng động thủ, chừa lại cái mạng này của hắn bất quá là chờ bọn họ đến xử lý.
Kỳ thật, bình thường Ngô Lão Cẩu không có nhiều cơ hội tiếp xúc với Bán Tiệt Lí lắm, hơn nữa hai người cũng không có nhiều tiếng nói chung, ngoại trừ lúc trước y và Giải Cửu còn có Tề Thiết Chuỷ từng nhận chị dâu của Tam Gia làm chị nuôi rồi tiện thể đánh giá vẻ ngoài của hắn một chút ra, ngay cả thời gian để nói chuyện cũng không có, đừng nói chi là ở chung một mình với nhau.
Tính của Ngô Lão Cẩu là không nói chuyện thì sẽ bị nghẹn chết, nhưng cái gọi là lời đã nói ra như hất nước ra ngoài, không ai đảm bảo khi nào thì đã nói bậy, gặp loại người không hài lòng liền chọt một dao như Bán Tiệt Lí đây, y cũng không muốn đem mạng ra chơi đùa. Tuy y không phải Giải Cửu, không thể ngồi im lặng mặt đối mặt với Bán Tiệt Lí suốt ba canh giờ; cũng không phải Tề Thiết Chuỷ, biết trước là làm không được nên trốn trước.
Bây giờ bị Bán Tiệt Lí nói một câu, y lại không đoán được ý của đối phương, đành phải chọn cách im lặng.
Bán Tiệt Lí thấy y không nói lời nào, dường như có chút giận, nói: “Sao vậy, nói một câu ngại phiền phức?”
Nhất thời Ngô Lão Cẩu dở khóc dở cười, lại không thể nói thẳng ra nguyên nhân, chỉ đành cười cười, nói: “Nào dám. Hôm nay tâm tình của Tam gia không tệ, ngày khác mấy người chúng ta cùng với chị nuôi đánh vài ván, yên tâm, lần sau tôi nhất định sẽ thay ngài trông chừng Lão Bát, không cho hắn có cơ hội ra chiêu cũ.”
Bán Tiệt Lí nghe vậy híp mắt, tiểu từ này quả thật thông minh, tốc độ chuyển đề tài rất có tiêu chuẩn, hơn nữa nói một câu liền lấy chị dâu của hắn ra làm lá chắn. Nhưng mà, cho dù biết đối phương đang cố nói lan man, nhưng những lời này nghe xong vẫn cảm thấy rất thoải mái.
Trên thực tế, hiện tại tâm tình của hắn không tệ. đã lâu rồi không có giết người thoải mái như vậy, khí tích tụ trong ngực hắn cũng tản đi không ít, tự nhiên nhìn thấy cái gì cũng thuận mắt. Cũng vì chuyện này, mới để lại cái mạng của đại tá, nếu không đã sớm tra tấn hắn thành nửa chết nửa sống.
Lúc này đại tá bện cạnh bị ngó lơ thật sự vội muốn chết, không dễ gì mà Ngũ gia mặt mũi ôn hoà đến, vốn tưởng rằng có thể dùng quyền lợi dụng một chút, ai ngờ miệng bị chặn nói không ra tiếng, đành phải kêu ô ô hai tiếng gây chú ý. Cũng không phòng bị ánh mắt hung tợn như hai lưỡi dao của Bán Tiệt Lí nhìn qua, miễn cưỡng phải đem những tiếng kêu thảm thiết nuốt trở về.
Bán Tiệt Lí liết nhìn Ngô Lão Cẩu một cái, nói với hắn: “Cậu có chuyện gì muốn hỏi?”
Ngô Lão Cẩu lắc đầu, nói: “Chờ hắn về rồi nói.”
Dường như đại tá nghe ra ‘hắn’ trong câu nói của y là chỉ Trương Đại Phật gia, hai mắt bừng sáng.
“Tính toán chút, chắc cũng nhanh thôi.”
Lời còn chưa dứt, xa xa đã truyền đến tiếng giày quân đội, bóng của Trương Khải sơn nhanh chóng xuất hiện trước cửa.
Hắn nhìn nhìn mấy người chết trên mặt đất, cùng với đại tá đang bị trói bịt miệng trên ghế, rất nhanh đoán được mọi việc.
Hướng về ánh mắt của Ngô Lão Cẩu, Trương Khải Sơn gật gật đầu, tỏ ý tất cả mọi chuyện đều thuận lợi.
Trong lòng Ngô Lão Cẩu biết những chuyện hắn muốn hỏi đại ta có liên quan cơ mật đến quân sự, y và Bán Tiệt Lí không tiện ở đây, liền nói với Trương Khải Sơn: “Tôi với Tam gia ra ngoài trước, xong rồi thì gọi bọn tôi.”
Bất quá thủ đoạn hỏi cung của Trương Khải Sơn tựa hồ cũng lợi hại hơn người, bọn họ ở bên ngoài chờ cũng không lâu lắm.
Khoảng nửa chén trà, cửa đã mở ra.
Vừa vào, bọn họ liền thấy đại tá đã được cởi trói, chỉ vì chân đã bị đánh gãy, không thể đi, thần sắc trên mặt gần như điên cuồng.
“Phật Gia, tôi dẫn ngài về Nhật Bản, ngài dâng hiến thứ đó cho chúng tôi, Thiên Hoàng sẽ không quên———” Đại tá gào đến khàn cả giọng, nói còn chưa xong, dao găm của Bán Tiệt Lí đã ghim vào ngực hắn.
“Ngươi!” Đồng tử đột nhiên mở rộng, tay tay của hắn nằm chặt bả vai của Bán Tiệt Lí.
“Đừng lên tiếng, để ta hưởng thụ một chút.” Dao găm khuấy trước ngực đại tá, Bán Tiệt Lí giữ chặt cái miệng của hắn lại, tàn huyết nhanh chóng chảy ra theo khe hở từ ngón tay, “Chết chậm một chút, ngoan lắm.”
“Tam gia. Chính sự quan trọng hơn.” Trương Khải Sơn trở tay cắt một dao vào yết hầu đại tá: “Bọn người Nhị gia đã mang thứ đó ra cửa đông, Lão Tứ giải quyết người ở cửa nam, bây giờ chúng ta đi hai cửa còn lại.”
***
Giải Cửu ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao trước mắt, tìm được người nam nhân đang ôm đại đao nằm ngủ tại nơi quen thuộc. Hắn đang dựa vào góc tường, tựa hồ là mới vừa hút một lượng thuốc lớn, thần sắc trên mặt có chút ám trầm khác với bình thường.
Giải Cửu biết hắn đang nghe, ngồi chồm hổm xuống trước mặt hắn, nói: “Lục gia, cho ngài mười người, mỗi người mười đồng, cửa đông không được chừa lại một tên giặc nào.”
Hắc Bối Lão Lục híp mắt, mí mắt còn chưa nâng. Bỗng nhiên nâng tay, đầu đao đã hất ra mấy đồng đại dương từ trên tay giải Cửu: “Tiền đưa ta, người thì khỏi.”
“Lục gia!” Giải Cửu biết bản lĩnh của hắn, muốn giải quyết đám người Nhật ở cửa đông cũng không thành vấn đề, chỉ là bỗng nhiên hắn cảm thấy được, người nam nhân cô độc này có chút khiến người ta chua xót.
Lần này những người Nhật Bản đến Trường Sa bị giết sạch không chừa một mống, thứ đồ Thiên Hoàng muốn cũng không tới được tay, quân Nhật biết tin tức trong cơn giận dữ, không nhiều ngày nữa sẽ khai chiến với Trường Sa.
Đúng như lời Tề Thiết Chuỷ, nếu lấy thứ đồ đó ra, nhất định phải lập tức rời khỏi Trường Sa. Nhưng trên đời không có bức tường không lọt gió, không ai biết được trên đường xảy ra chuyện gì.
Cái gọi là thay mận đổi đào, nếu không ai nhìn thấy bộ dạng của thứ đó, nếu có hai cái quan tài giống nhau như đúc đồng thời được chuyển ra khỏi thành, như vậy không ai biết cái nào mới là thật.
Nói cách khác, đêm nay giải Cửu hộ tống Nhị Nguyệt Hồng ra khỏi thành, thứ đó cũng theo bọn họ rời khỏi Trường Sa. Ngày mai, cũng sẽ có một thứ giống hệt vậy được chuyển đến Trùng Khánh.
Cho nên, những người đêm nay nhìn thấy thứ đồ đó được chuyển ra khỏi thành, đều phải chết.
Cho đến bây giờ Hắc Bối Lão Lục cũng không biết nhiều về quy tắc và kế hoạch, hắn cũng không cần biết. Trong cuộc sống của hắn, chỉ có thuốc phiện và rượu, chỉ cần đao còn trong tay, thì hắn vẫn còn ý nghĩa để sống.
Hiện giờ nếu đã mọc rễ ở Trường Sa, chẳng sợ cái thành phố này sắp phải đối mặt với chiến tranh, hắn cũng sẽ lấy đao trong tay để nghênh chiến. Về phần những chuyện khác, hắn không cần, cũng không ai trông mong hắn chú ý.
Giải Cửu thở dài, không thèm nói nữa.
Hắc Bối Lão Lục đẩy hắn ra, đứng lên, hừ một tiếng rồi lảo đảo đi về cửa đông.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT