Trương Khải Sơn biết vết thương lần này của hắn rất nặng, nhưng hắn không ngờ lớp thạch cao trên chân quấn một cái mà đã quấn hết nửa năm.

Trong thời gian nửa năm dưỡng thương, Trương Khải Sơn cũng được tính là cực kỳ thanh nhàn.

Vì thành tích vượt trội ở Vạn Gia Lĩnh, Trương Khải Sơn được thăng chức phó quân trưởng, đặc biệt được phép ở lại Trường Sa tịnh dưỡng thương thế, việc quân sự hằng ngày giao cho Chung Thanh xử lí. Nhưng bình thường một người bận rộn mà đột nhiên rãnh rỗi, cơ hồ suýt làm hắn nghẹn ra bệnh.

Cũng may mà có canh cá của Ngô Lão Cẩu làm đã giúp được việc lớn.

Rót canh cá nóng hổi vào bát, rắc lên chút hành lá, thoáng chốc bốc mùi bốn phía, đối với người đang dưỡng thương mà nói là một liều thuốc vô cùng tốt. Chỉ là một đoạn thời gian, được sự ân sủng từ cái dạ dày kén ăn của Trương Khải Sơn, từ đó trở đi canh cá do người khác làm thế nào cũng không qua được y nữa. Vì thế, thanh danh cao thủ canh cá của Cửu Môn Ngũ gia lại lan truyền khắp Trường Sa, thậm chí có một lần có cô nương đang chờ gả đi hâm mộ tiếng tăm của Ngũ gia nên đến lĩnh giáo cách làm canh cá.

Ngô Lão Cẩu dở khóc dở cười, cuối cùng chỉ đành phải lấy danh đổ đấu lánh ra ngoài một tháng, sóng gió qua mới trở về. Từ đó về sau, người muốn uống canh cá do y làm lại càng thêm khó, Trương Khải Sơn lấy lí do mình đang trong thời kì dưỡng thương, thành ngoại lệ duy nhất.

Đối với chuyện này Nhị Nguyệt Hồng chỉ có thể âm thầm thở dài, trong lòng ngược lại không hy vọng Tiểu Cửu có thể có tay nghề này, nếu có thể ăn mì mà hắn làm, thật quá tốt. Bất quá, theo như lời mà Hoắc Tiên Cô nói thì là, mì Giải Cửu làm chó ăn cũng phải chết, huống chi là người?

Bản thân Giải Cửu cũng không muốn nói nhiều, khẩu vị của hắn xưa nay thanh đạm, thân thể không tốt, bình thường cũng ít ăn, đương nhiên đối với việc nặng nhọc như làm bếp càng không quan tâm. Nhưng từ sau khi có một con chó đen lớn trong Ngô gia ăn mì mà hắn làm rồi sùi bọt mép, mọi người liền kính nhi viễn chi(kính trọng nhưng không thể đến gần) đối với mì mà hắn làm, đó là sự thật.

Đông đi xuân đến, đảo mắt qua đã gần tới hè.

Nếu không phải mỗi ngày đều có thể xem tình hình chiến dịch và thương vong trên báo, Ngô Lão Cẩu cảm thấy, Trường Sa cứ thanh thản như bây giờ thì thật là tốt.

Chỉ là, thứ nên tới, cuối cùng vẫn sẽ tới.

Vào ngày Trương Khải Sơn thông báo chân đã khỏi hẳn, cuối cùng Ngô Lão Cẩu cũng yên lòng, ôm Tam Thốn Đinh ra đến quán trà, ngoài ý muốn lại đụng phải Tề Thiết Chuỷ ở đó.

Nhìn dòng người qua lại ngoài lan can quán trà, Ngô Lão Cẩu hỏi: “Bây giờ đã đợi nửa năm rồi, sẽ có động tĩnh gì?”

Tề Thiết Chuỷ hớp một ngụm trà, bỗng nhiên nói: “Nếu vết thương ở chân Phật Gia đã khỏi, cậu muốn biết gì, đều có thể đi hỏi hắn.”

Ngô Lão Cẩu nhíu nhíu mày.

Con mẹ nó hoá ra các người đều đã biết hết, chỉ có lão tử không biết?

Tề Thiết Chuỷ thấy biểu tình trên mặt y giống như đã đi vào cõi thần tiên, yên lặng đẩy gọng kính, làm một động tác cũng hết cách rồi, “Về phần những người khác, cậu phải đi hỏi từng người từng người.”

Chờ Ngô Lão Cẩu hoàn toàn tỉnh táo lại, y phát hiện mình đã chạy đến trước cửa nhà Trương gia. Hiện tại y ra vào Trương gia đã quen cửa quen đường, bây giờ tuy trời đã tối, cũng không ai ra ngăn y lại.

Lúc đẩy cửa phòng ra nhìn thấy Trương Khải Sơn, hắn đang khoác áo khoác quân đội, hơi nhíu mày đọc tình hình chiến đấu mới nhất.

Lúc này vừa lúc gió lạnh, gió mạnh ngoài cửa sổ thổi vào, trang sách trên bàn tung bay. Trương Khải Sơn ngẩng đầu liếc mắt nhìn y một cái, trên mặt không có vẻ gì là ngoài ý muốn, chỉ ra hiệu bảo y đóng cửa, lập tức khép tờ báo trong tay lại.

Thả Tam Thốn Đinh vui vẻ chạy tới dưới ánh đèn, Ngô Lão Cẩu xoay người đóng cửa lại, chợt nghe Trương Khải Sơn nói: “Sau khi quân Nhật thất bại ở Vạn Gia Lĩnh, đã thay đổi chiến lượt bắt đầu can thiệp vào chính trị và công kích quân sự vào quân ta.”

Từ trước đến nay Ngô Lão Cẩu không hiểu mấy chuyện của bên trên, y nhìn Tam Thốn Đinh cuộn mình híp mắt nghỉ ngơi dưới ánh đèn, lặng lặng lắng nghe, không nói gì.

“Sau khi Vũ Hán rơi vào tay giặc, Trường Sa chính là mục tiêu tiếp theo của bọn chúng, chỉ là hơn nửa năm qua hai quân đều làm công tác chuẩn bị tác chiến trên chiến trường, cho nên mới trì hoãn không khai chiến. Bất quá, chậm nhất cũng chỉ là chuyện của mấy tháng.”

“Còn có?” Ngô Lão Cẩu nhìn hắn, hỏi.

Trương Khải Sơn giương mắt nhìn nhìn y, nói: “Không biết từ đâu mà quân Nhật biết được sự tồn tại của thứ đó, chỉ sợ sắp tới sẽ cho người đến Trường Sa. Ngoài mặt là khuyên chúng ta đầu hàng, sự thật là muốn lấy đồ.”

Ngô Lão Cẩu nghe được sửng sốt, nhanh chóng hiểu ra, “Khuyên cái con mẹ nó! Thứ đó hiện đang ở trong thành Trường Sa, bọn họ muốn tới cướp?”

Trương Khải Sơn gật đầu, nói: “Đầu tiên phái binh vây công Trường Sa, nếu chúng ta đem thứ đó giao cho chúng thì chúng sẽ lui binh, nếu không thì trực tiếp khai chiến. Hiện tại bọn chúng, bất quá chỉ lấy đó là lý do để khai chiến mà thôi.”

“Chỉ là, chỗ đó, chỉ có Nhị gia mới có thể vào được mà.”

“Chuyện liên quan đến hàng nghìn hàng vạn mạng người của Trường Sa, chúng ta không có lựa chọn nào khác.” Trương Khải Sơn ngừng ngừng, nói: “Bọn họ tính mang thứ này về đất nước của bọn họ, cho nên trước khi bọn chúng rời đi, lấy thứ đó trở về. Về phần trận chiến ở Trường Sa, sớm hay muộn cũng sẽ có, sớm một chút hay trễ một chút cũng chả có gì khác nhau.”

Ngô Lão Cẩu thở dài, nói: “Nếu làm như vậy. Nhất định Nhị gia phải rời khỏi Trường Sa, thậm chí về sau cũng không nhất định có thể trở về. Buông bỏ tất cả ở đây, hắn sẽ đồng ý sao?”

Trương Khải Sơn lẳng lặng nhìn gương mặt đang gần hắn trong gang tất, bỗng nhiên nói: “Có rất nhiều chuyện căn bản không có sự lựa chọn thứ hai. Ai cũng không thể đoán được chuyện sau này, nói không chừng chúng ta có lẽ cũng không thể quay về Trường Sa nữa.”

Ngô Lão Cẩu sửng sờ, cảm thấy muốn nói mấy lời phản bác, rồi lại không thể không thừa nhận lời hắn nói đều đúng hết.

Nhất chiến khuynh thành, thiên hạ thương sinh.

Mặc kệ lực lượng bên địch mạnh mẽ bao nhiêu, chiến loạn trước mắt, bọn họ vĩnh viễn đều bị ép phải chịu đựng.

Không phải Ngô Lão Cẩu không rõ đạo lý này, chỉ là trong lòng hắn vẫn còn một tia hy vọng nhìn như không có khả năng.

Tục ngữ nói tổ vàng tổ bạc không bằng tổ chó nhà mình, không ai thích phải trôi dạt lênh đênh bên ngoài. Y vốn đã cô độc, ở Trường Sa cũng không có gia nghiệp giàu có gì, thứ duy nhất lưu luyến hắn ở lại chính là bằng hữu huynh đệ. Nhưng điều này cũng không nói lên những người khác cũng giống y. Nếu có thể, có điều kiện tự thủ thân tốt trước rồi nói, rất nhiều người không muốn từ nay về sau phải bị cuốn vào chiến loạn.

Ngô Lão Cẩu khẽ thở dài, nói: “Nhị gia đã biết chuyện này? Hơn nữa, ngài cũng đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi?”

Trương Khải Sơn nhìn y, gật gật đầu.

“Tôi có thể làm gì?”

Trương Khải Sơn suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nâng tay xoa hàng lông mày y, “Nếu sau này rời khỏi Trường Sa, cậu muốn đi đâu?”

Ngô Lão Cẩu nghe vậy ngạc nhiên, lại phát hiện Trương Khải Sơn rất nghiêm túc hỏi y vấn đề này. Y cúi đầu nghĩ nghĩ, sau đó ngẩng đầu.

Dưới ánh đèn, đôi mắt Ngô Lão Cẩu sáng rực rỡ, hai đôi mắt trắng đen rõ ràng.

“Hàng Châu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play