Ngô Lão Cẩu nghe vậy ngạc nhiên mở to mắt, sau đó khoé miệng lại hơi nhấc nhấc lên.

Trương Khải Sơn thấy y nghe đến tên Tam Thốn Đinh là mắt liền sáng như đèn pha, nhịn không được lắc đầu cười khẽ: “Giống nhau như đúc.”

Ngô Lão Cẩu tự động loại bỏ ngữ điệu trêu chọc trong câu nói của hắn, nhìn trái nhìn phải, nói: “Tam Thốn Đinh đâu? Sao không thấy nó?”

“Ta để Chung thanh mang nó về quân doanh. Nơi này vừa đúng là sườn trái của Đỉnh Kỳ Lân, cỏ cây mọc um tùm, buổi tối khó tìm đường, Tam Thốn Đinh có thể dẫn đường.”

Ngô Lão Cẩu suy nghĩ một chút, hỏi: “Chân Đại Đầu bị thương, không thể tự ra ngoài được, là Chung Thanh cõng hắn đi sao?”

“Lần này ta chỉ dẫn mỗi Chung Thanh theo.” Trương Khải Sơn gật đầu, nói: “Lúc tìm được đến đây, suýt chút nữa đã bị tiểu tử kia bắn một phát. Bất quá, hắn làm người cũng rất có nghĩa khí.”

Ngô Lão Cẩu sửng sốt, tâm nói không ngờ khẩu súng kia để lại cho hắn, vậy mà suýt nữa lại làm bị thương người một nhà.

Trương Khải Sơn nhìn y, nói: “Hắn vốn không chịu đi trước, chỉ nói là đã hứa với cậu sẽ chờ cậu trở lại. Ta thấy chân hắn bị thương phải mau chóng chữa trị, đành phải ra lệnh ép hắn đi trước, nhưng hắn vẫn muốn để cây súng này lại, nói là súng còn người còn, coi như giải quyết xong lời hứa lúc đầu.”

Ngô Lão Cẩu nghe xong ngạc nhiên, sau đó nở nụ cười, thật ra y không nghĩ có một ngày Trương Khải Sơn cũng phải lạm dụng chức quyền, nói: “Chân Đại Đầu bị thương, e là không thể tham gia trận chiến kế tiếp, hiện tại người bị thương quá nhiều, trong khoảng thời gian ngắn hắn có thể làm nhân viên hậu cần. Ngoài ra, tôi cảm thấy tiểu tử kia đủ thông minh, về sau chờ chân của hắn khoẻ lại, có thể cho hắn thử làm trinh sát viên.”

Nói xong, y bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, giương mắt hỏi: “Lão Vương thế nào?”

“Tỉnh rồi. Cảm xúc cũng đã ổn định, chỉ là không biết cậu vẫn còn sống.” Trương Khải Sơn lãnh đạm nói.

Lúc trước Ngô Lão Cẩu sợ nhất là Lão Vương tỉnh lại không chịu nổi mình chỉ còn một chân, bây giờ nghe nói hắn không sao, tự nhiên nhẹ nhàng thở ra. Y nghĩ nghĩ, nói với Trương Khải Sơn: “Còn ngài biết lúc nào?”

Trương Khải Sơn nhìn y, nói: “Tam Thốn Đinh là linh khuyển, nếu thật sự cậu xảy ra chuyện, nó không thể không có phản ứng, nhưng lúc ấy ta không chủ ý đến chuyện đó. Hôm nay sau khi quân đội bên ta đoạt lại Đỉnh Kỳ Lân, ta phát hiện bên dưới chỗ bom nổ là một vách núi, đột nhiên nghĩ ra, có thể các cậu đã rơi xuống dưới núi.”

Trong lòng Ngô Lão Cẩu bỗng nhiên thở dài.

Cho nên Trương Khải Sơn thậm chí còn chưa kịp băng bó vết thương đã dẫn theo Tam Thốn Đinh vội vàng đến tìm mình.

Có thể khiến cho nam nhân này mất đi bình tĩnh, lúc đó thật sự hắn đã đau lòng vậy sao?

Trên thực tế, từ đầu đến cuối Trương Khải Sơn chưa bao giờ đề cập đến chuyện lo lắng cho sinh tử của Ngô Lão Cẩu, nhưng y lại bỗng nhiên hiểu được, người nam nhân trước sau lạnh nhạt này thật ra có rất nhiều tình cảm được ẩn giấu trong những câu nói.

Nếu đổi vị trí, nếu lúc ấy mình trơ mắt nhìn Trương Khải Sơn chết trên đỉnh núi đó, vậy thì mình sẽ có phản ứng gì?

Ngô Lão Cẩu không biết, cũng không dám nghĩ.

“Vết thương trên người ngài chưa băng bó đã xuống đây, trận phản công trên Đỉnh Kỳ Lân, e là đã có rất nhiều anh em phải chết?” Y than nhẹ, hỏi.

Trương Khải Sơn trầm mặc một lúc lâu, nói: “Hiện tại quân bên ta đã đoạt lại được Đỉnh Kỳ Lân, quân tiếp viện của địch không thể hội hợp với sư đoàn 106, bọn họ đã hoàn toàn bị nhốt trong Vạn Gia Lĩnh. Bộ tư lệnh ở Vũ Hán đã ra lệnh phải liều mạng, trong vòng nửa tháng, phải tiêu diệt toàn bộ sư đoàn 106.”

“Hiện tại sĩ khí của chúng ta tràn đầy, thừa thắng xông lên cũng không phải là không có khả năng.”

Trương Khải Sơn thở dài: “Điều đáng bận tâm duy nhất lúc này là độ cao của Vạn Gia Lĩnh so với mặt biển quá thấp, sợ rằng trễ nhất là tối mai quân địch sẽ dùng lính nhảy dù đến trợ giúp. Hơn nữa đỉnh núi phía đông Vạn Gia Lĩnh dễ thủ khó công, một khi quân địch lấy được quyền khống chế, phải tấn công lâu dài cũng sẽ lại tốn thêm nhiều binh lực.”

Ngô Lão Cẩu nghe vậy trong lòng run nhẹ, dừng một lát, bỗng nhiên nói: “Ngọn núi ở cực đông kia tên là Đỉnh Trương Cổ, ngài có ấn tượng gì không?”

Trương Khải Sơn thấy Ngô Lão Cẩu hỏi đột ngột, tất nhiên biết là y đã phát hiện gì đó, ý bảo y nói tiếp.

“Đi thẳng theo mộ đạo này, lối ra chính là vách núi bên trái của Đỉnh Trương Cổ. Tôi thấy chỗ đó cây cối tươi tốt, bình thường chắc chắn ít người qua lại. Nhưng mà, chỗ lối ra có một cái cáp treo, xem ra cũng không giống như là để cho người dùng.” Ngô Lão Cẩu nói.

“Cậu cho rằng đường cáp treo đó chỉ dùng để vận chuyển đồ?” Trương Khải Sơn trầm ngâm một chút, nói.

Ngô Lão Cẩu gật đầu, nhíu nhíu mày, nói: “Hơn nữa hình như nó bị bỏ hoang lâu rồi. Cho nên tôi nghi ngờ, cái mộ này ban đầu có thật là mộ của người chết hay không, rất có thể nó dùng để che dấu cho đồ vật gì đó được vận chuyển, cho nên mộ đạo này mới xây rộng và bằng phẳng như vậy.”

Trương Khải Sơn nhìn y, bỗng nhiên khẽ cười: “Nhưng cậu lại cảm thấy, nếu chỉ là khai thác quặng Magnetit, căn bản không cần che tai mắt của người khác?”

Ngô Lão Cẩu gật đầu liếc nhìn hắn một cái, tâm nói sao trong lòng lão tử nghĩ gì ngài con mẹ nó đều biết hết vậy, nhưng vẫn gật gật đầu, nói: “Quặng Magnetit này tuy là hiếm thấy, nhưng người mấy trăm năm trước không hẳn đã biết được độ quý giá của nó. Chắc ngài cũng nhìn ra, cái quan tài của chủ mộ, kỳ thật chính là cửa vào địa cung, e là người xây ngôi mộ này, muốn giấu thứ đồ gì đó bên trong địa cung.”

“Căn mộ này không phải dùng để mai táng người chết. Bất quá, cũng không phải để che mắt người khác trộm đồ, mà là vì giấu một món đồ bên dưới địa cung kia. Cái mộ đạo đó, chính là dùng để vận chuyển đồ.” Trương Khải Sơn bỗng nhiên thản nhiên nói.

Ngô Lão Cẩu sửng sốt, nhanh chóng hiểu được ý của hắn, giật mình nói: “Năm mươi năm trước ông già kia đi nhầm đường vào mộ, đã biết được sự tồn tại của địa cung, nhưng lại không thể biết có gì bên trong đó. Tối hôm đó ông ta biết tôi cũng là người trong nghề, cho nên gây mê Đại Đầu, mục đích là muốn dẫn tôi đến đây, muốn mượn tay tôi thử xem có được không. Nhưng vì sao ông ta không trực tiếp dẫn tôi qua đây, lại cố tình chọn cái thông đạo trong sơn động kia.”

“Cái đạo động này quá xa, lúc ấy ông ta lại không có lý do và cơ hội để dẫn cậu đến đây.”

“Cái thạch thất này có phong thạch bốn phía, cho nên, chắc chắn có một cái thông đạo thông với sơn động kia?” Ngô Lão Cẩu suy nghĩ, thình lình nói.

Trương Khải sơn hơi vuốt vuốt cằm, nói: “Lần trước cậu nói, các cậu đi đến cái thông đạo đó, cuối đường chỉ có một cái quan tài màu đen. E là sau lưng cái quan tài đó, có một con đường dẫn đến một trong những cái phong thạch trong này, người bị ông ta lừa đến đổ đấu rồi chết trong ngọn núi này chắc chắn không ít.”

Ngô Lão Cẩu bỗng nhiên nhớ đến những thi cốt bị con báo đạp nát trong đơn động kia, thở dài, nói: “Cũng coi như ông già này không quá nhẫn tâm, hôm đó không lấy mạng Đại Đầu.”

“Không hẳn là đột nhiên nổi thiện tâm, bất quá giết quá nhiều cũng vô ít.” Trương Khải Sơn nhìn y, nói: “Ngày đó ông ta đã nhìn ra kinh nghiệm của cậu hơn hẳn nhiều người, nhưng cậu lại không có ý quan tâm. Lại sắp phải chiến đấu cùng quân Nhật, ông ta sợ không biết ngày nào thì cậu sẽ hy sinh, bấc đắc dĩ lợi dụng chuyện Đại Đầu mất tích để khích tướng dẫn cậu đến sơn động đó. Người trộm mộ thấy quan tài có lý nào lại không mở? Nhưng mà, ông ta sai một chỗ, chính là chọn sai thời gian.”

Trong lòng Ngô Lão Cẩu nói thật sự là như vậy, nếu không phải ở thời kì chiến loạn, không mở cái quan tài đó ra tìm tòi đến cùng, sợ là y sẽ không dễ dàng rời đi.

Ngô Lão Cẩu bỗng nhiên nở nụ cười, nói: “Thứ đồ được giấu trong địa cung, ngài đã đoán ra là gì chưa?”

Trương Khải Sơn ảm đạm cười, đúng lúc này, từ phía thông đạo dẫn đến chủ mộ thất truyền đến một tiếng chó sủa lanh lảnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play