Từ sau hôm yến tiệc của Cửu Môn, cũng đã một thời gian Ngô Lão Cẩu không gặp Trương Khải Sơn, nghe người nói là phải đi đến Bắc Bình. Gần đây cũng có vài tin tức không yên ổn lan truyền, cho nên mọi người đều tự giác đóng cửa chờ động tĩnh kế tiếp, ngoài mặt thì bình tĩnh làm việc, trong trong lòng cũng ẩn ẩn mưa gió xao động rồi.
Hôm nay Ngô Lão Cẩu cảm thấy trong lòng đặc biệt bất an, ôm Tam Thốn Đinh ở trong nhà ngồi cũng không xong, đứng cũng không được. Ngô quản gia thấy vẻ mặt chủ nhân không kiên nhẫn, âm thầm kinh ngạc nghĩ không lẽ gần đây Ngũ gia không hạ đấu, ngứa tay rồi? Nghĩ nghĩ, vì thế mới khuyên Ngũ gia hay là đi xa một chuyến, nghe nói sắp tới bên trên sẽ đi điều tra rất chặt chẽ, có thể trốn gió đầu cũng tốt.
Lời còn chưa nói xong, liền nghe bên ngoài có người gõ cửa, nhìn thấy chủ nhân nhà mình đứng ngốc lăng ở đó, một chữ cũng không lọt tai, quản gia lắc lắc đầu, nói thầm ai mà sớm không đến trẽ không đến lại đến ngay lúc này, nghĩ cũng chỉ là nghĩ, chân quản gia vẫn chạy như bay đến mở cửa.
Không nhìn đến thì không sao, vừa nhìn thì quản gia đã suýt chút nữa cắn đầu lưỡi chính mình.
Thì ra ngoài cửa không phải ai xa lạ, chính là vị Trương Đại Phật Gia gần đây không lộ diện ở Trường Sa. Mang một thân gió bụi trở về Trường Sa, bộ quân trang cũng chưa kịp thay ra, thoạt nhìn thì vẫn là diện mạo hiên ngang bình thường, nhưng vẫn không che dấu được một tia mệt mỏi.
“Ai?” Không nghe thấy tiếng quản gia ngoài cửa, Ngô Lão Cẩu mở miệng hỏi.
Quản gia đang định đáp lời, Trương Khải Sơn ngoài cửa lại ra hiệu cho hắn im lặng, lập tức nhấc chân đi vào sân.
Ngô Lão Cẩu đang ngồi torng phòng, lòng buồn bực nghĩ không lẽ quản gia giữa thanh thiên bạch nhật gặp phải bánh tông rồi, vì vậy mà sợ đến mức không thốt nên lời. Y buông chén trà Bích loa xuân trong tay, định đứng dậy nhìn một cái, liền nhìn thấy Trương Khải Sơn mang theo ánh mặt trời chói chang đi vào.
Ngô Lão Cẩu không ngờ Trương Khải Sơn lại xuất hiện ở đình viện nhà mình, hơn nữa người cũng không dẫn theo phó quan hay thủ hạ, dễ nhận thấy được người vừa từ Bắc Bình về đã một mình đến đây. Bởi vậy, Ngô Lão Cẩu ôm Tam Thốn Đinh sững sốt một hồi lâu cũng không biết phản ứng như thế nào.
Trương Khải Sơn đi đường dài về đây nên có chút khát, người bưng chén trà Bích loa xuân mà Ngô Lão Cẩu chưa uống xong đặt trên bàn, uống một ngụm, sau đó đi thẳng đến vị trí mà Ngô Lão Cẩu vừa ngồi, ngồi xuống, hoàn toàn không thèm để ý đến Cẩu Ngũ gia đã bị hoá đá một bên.
Trương Khải Sơn vừa về lại đến Ngô gia trước, khẳng định là có chuyện xảy ra. Lúc nghĩ đến đó, thần trí của Ngô Lão Cẩu mới tỉnh lại, xoay người hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Trương Khải Sơn giương mắt nhìn y một cái, dùng ánh mắt bảo y ngồi xuống nói chuyện.
Ngô Lão Cẩu thầm mắng một tiếng cái con mẹ nó sao mà nhiều chuyện vậy, cuối cùng vẫn ôm Tam Thốn Đinh ngồi lên chiếc ghế bên cạnh Trương Khải Sơn.
Lúc này quản gia mới bưng lên một tách Bích loa xuân mới.
Không để ý đến chén trà mới kia, Trương Khải Sơn lại nâng tách trà trong tay uống thêm một ngụm, bỗng nhiên nói: “Cậu còn nhớ lần trước ta nhờ cậu đến cái đấu ở Ngạc Nam không?”
Ngô Lão Cẩu nghe vậy sửng sốt, tâm nói tôi suýt chút là chết trong đó, sao mà không nhớ được, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh gật đầu.
Trương Khải Sơn nghiêng nghiêng người nói tiếp: “Trong đó có một mặt ngọc khuê, cậu có ấn tượng không?”
Ngô Lão Cẩu cũng nhớ rất rõ, nếu không thì hạ nhân Trương gia cũng không liều mạng để cướp món đồ đó từ tay chủ mộ, nếu không thì mình cũng không trúng chiêu suýt chết. Ngọc khuê kia đúng là đồ tốt, là thanh ngọc, sáng bóng nhẵn nhụi, hình dạng trên nhọn dưới vuông, trên mặt có khắc hoa văn mạ vàng, hình dáng hoa văn là đông Thanh long, tây Bạch hổ, nam Chu tước, và bắc Huyền vũ. Bất quá, Ngọc khuê thường thấy ở thời Thương Chu, chủ yếu là một viên ngọc may mắn ghi cấp bậc thân phận trong hoàng cung, vào thời Minh đã gần như biến mất.
“Trên ngọc khuê khắc 4 con vật trấn giữ, ngụ ý ‘nắm chắc giang sơn, bốn bề yên ổn’, khi Minh thành Tổ làm hoàng đế đã sử đụng, ban đầu có hai chiếc hợp thành một đôi.” Trương Khải Sơn nói đến đây, bỗng liếc nhìn Ngô Lão Cẩu một cái, “Một chiếc ở trong tay chúng ta, được một người cấp trên vừa ý, cho nên hắn muốn chúng ta tìm thêm một chiếc để hợp thành một đôi.”
Ngô Lão Cẩu ngồi nghe rất nghiêm túc, đang chờ câu tiếp theo của Trương Khải Sơn, không ngờ người lại tự dưng ngừng lại, cúi đấu ngấp một ngụm trà, sau đó không nói gì nữa.
“Sau đó thì sao?” Lúc Ngô Lão Cẩu nói ra lời này xong mới nhận ra, ánh mắt của Trương Khải Sơn bây giờ thật sự là rất giống mắt của Tam Thốn Đinh lúc nó ăn trúng phải xương chó, không khác chút nào.
Quả nhiên như vậy, Trương Khải Sơn nghe xong, khoé miệng nở ra một nụ cười yếu ớt, nói: “Sau đó thì cần cậu hỗ trợ hạ đấu thêm lần nữa.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT