Cô quay người đi vào trong với thân hình đang run rẩy của mình. Tuấn bỏ cánh tay kiệt dương đang chặn mình để ko xen vào cuộc nói chuyện giữa cô và kim thư. Anh đi qua Kim thư cô ta thấy anh đi qua thì vội vàng tũm lấy anh nói:
Anh đừng lạnh lùng với em như vậy, em thực sự ko thích một chút nào m
Những lời kim thư nói ko vào tai anh, anh giật cánh tay cô ta đang níu rồi đi vào trong. Kiệt dương bước lên nói với kim thư:
Đi đi hộ tôi, cô ko thể ngừng làm phiền người bạn đã có vợ của ttôi sao.
Kim thư trợn mất lên với dương:
Anh...
Kiệt dương cúi mặt xuống:
Sao? Cô đừng để tôi dùng biện pháp mạnh nhé. Đi đi cho tôi nhờ. Tôi ko muốn mang tiếng hèn đâu.
Nói xong anh vẫy tay cho mấy vệ sĩ áo đen đứng ngoài cổng lớn. Lập tức có 2 người rơi khỏi vị trí đi đến kéo cô ta ra ngoài. Cô ta vẫy ra rồi nói:
Ko cần tôi tự đi được.
Kim thư đi ra cổng lớn còn cố hét to:
Đợi đấy. Tôi ko để yên đơn giản như thế này đâu.
Lúc này, cô đang đi lên cầu thang. Anh ở dưới gọi:
Tiểu vân.
Cô mệt lả đi sắc mặt xanh xao nghe tiếng gọi của anh thì ko đứng vững nữa mà chuẩn bị ngã xuống cầu thang. May mà lúc cô chuẩn bị ngã xuống thì có một bàn tay của một người đàn ông đỡ lấy thân hình nhỏ của cô. Anh nhấc bổng cô lên lo lắng nói với Kiệt dương vừa vào trong:
Chuẩn bị xe đến bệnh viện.
Trong lúc mê sảng cô nghe thấy 2 từ bênh viện liền lắc đầu nói:
Ko đến bệnh viện.
Anh hỏi cô:
Tại sao??
Nhưng cô đã chính thức ngắt đi. Anh đành quay sang nói với mẹ mình:
Mẹ bảo ba giúp con gọi bác sĩ Trịnh.
Mẹ anh nhanh chóng xuống thư pphòng của ba anh.
Anh bế cô lên giừơng, tháo giày cho cô rồi đắp chăn. Anh cởi áo vest rồi ngồi xuống nhìn cô vì anh thực sự ko biết làm gì bây giờ. Anh chưa từng chăm sóc cho một người ốm là như thế nào. Mẹ anh đi vào cầm theo kẹp nhiệt độ nói với anh:
Đo nhiệt độ trước cho con bé đi, 10 phút nữa bác sĩ Trịnh sẽ đến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT