Ngày hôm sau Tịch Chiêu Nhiên tỉnh lại, cảm thấy đầu mình đau đến sắp nứt ra.
Y giơ cánh tay trái có chút vô lực lên xoa trán, từ trên giường ngồi dậy. Lúc này cửa phòng ngủ bị người đẩy ra, Đàm Thiên Dương đứng ở cạnh cửa hướng về phía y nói: “Dậy ăn chút gì đi.”
“Ách, ngày hôm qua là anh mang tôi về nhà sao?” Tịch Chiêu Nhiên sửng sốt một chút vội hỏi.
“Ừ.” Đàm Thiên Dương gật đầu, không nói thêm gì, xoay người đi trở về phòng khách.
Tịch Chiêu Nhiên vội vàng đứng lên đi theo sau.
“Cái kia.. tôi ngày hôm qua không có nói gì với anh chứ?” Tịch Chiêu Nhiên cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn. Không biết sau khi mình uống rượu đã có những biểu hiện gì —— Trước kia, mỗi khi y say rượu cũng chỉ có người làm trong nhà chăm sóc y. Nhưng dĩ nhiên bọn họ sẽ không nói nhiều về phẩm chất sau khi say rượu của ông chủ mình. Càng không thể nói thẳng trước mặt chủ nhân —— Cho nên y có chút lo lắng liệu mình có làm chuyện gì doạ cho người ta chạy mất không. Vì y nghe nói, có rất nhiều người sau khi uống rượu sẽ nói ra những lời chân thật giấu kín trong lòng… Y lại nhìn Đàm Thiên Dương, nhưng vì mặt của đối phương luôn luôn không có biểu lộ cảm xúc. Nên muốn tìm ra điểm gì đó trên gương mặt hắn quả thật rất khó khăn.
Đàm Thiên Dương vừa dọn bữa sáng lên bàn, vừa tranh thủ thời gian ngẩng đầu nhìn y một cái, nói “Không làm gì cả.”
Tịch Chiêu Nhiên nhíu mày, không hiểu tại sao y lại càng cảm thấy mình đang chột dạ? Đặt biệt là sau cái nhìn kia của hắn.
“Ăn điểm tâm trước đi.” Đàm Thiên Dương nói.
“Ah! vậy chờ tôi đi tắm một chút.” Tịch Chiêu Nhiên gật đầu, có chút hoảng hốt mà xoay người đi vào toilet.
Chờ sau khi y đi ra ngoài, Đàm Thiên Dương đã múc một chén cháo đưa tới trước mặt y. Sau đó ngẩng đầu nói với y: “Về sau đừng uống rượu.”
“Ah?” Tịch Chiêu Nhiên ngẩng đầu, bởi vì luôn nghĩ đến phản ứng vừa nãy của Đàm Thiên Dương, nên y không nghe rõ câu nói của hắn.
“Uống rượu không tốt cho thân thể, về sau đừng uống.” Đam Thiên Dương giải thích, hắn đã hai lần chăm sóc cho cái người uống say này rồi.
“Ah!” Tịch Chiêu Nhiên cong môi cười một tiếng, nói với hắn: “Trong lòng cảm thấy buồn phiền nên tôi mới đi uống rượu một chút.”
Đàm Thiên Dương nghe xong câu nói của y, mày liền cau lại. Uống đến nỗi đứng cũng không vững mà còn nói chỉ một chút?
“Thân thể của cậu không tốt, hơn nữa tay phải còn bị thương. Sắp tới không thể uống rượu.” Giọng nói của Đàm Thiên Dương có phần cứng rắn. Giáo dục trước kia hắn được tiếp thu chỉ có bảy chữ duy nhất, “phục tùng mệnh lệnh vô điều kiện”. Cho nên hắn cũng thích hạ lệnh, nếu có người không phục liền đánh hắn tới khi phục tùng mới thôi.
Tịch Chiêu Nhiên giơ giơ cánh tay phải bị thương của mình lên, khoé môi giật giật như muốn nói gì đó. Đàm Thiên Dương lại bưng một chén canh nóng bốc khói đến trước mặt y, rồi nói: “Nếu cảm thấy buồn phiền, cậu có thể đi vận động, đừng uống rượu nữa.”
Lời định nói ra miệng của Tịch Chiêu Nhiên liền bị nuốt trở vào. Y đưa tay bưng chén canh nóng kia rồi uống xuống. Hương vị không quá đặt biệt, nhưng cảm giác ấm nóng cùng dễ chịu này trong nháy mắt lại lan khắp thân thể. Tựa như đem toàn bộ những điều phiền muộn trong trái tim y đuổi ra khỏi thân thể, thật là thoải mái.
Vì thế y gật đầu, không tiếp tục nói về chủ đề này nữa.
Bởi vì công việc bảo vệ của Đàm Thiên Dương ở Thắng Hùng còn chưa kết thúc. Cho nên ban ngày hắn vẫn phải đi làm. Dù sao Tịch Chiêu Nhiên gần đây có thể quan minh chính đại ở nhà nghĩ ngơi. Cơ bản cũng không cần đến vệ sĩ, cho nên đối với việc này y cũng không có ý kiến.
Sau khi Đàm Thiên Dương mặc đồng phục rời khỏi. Tịch Chiêu Nhiên cầm di động của mình suy nghĩ trong chốc lát, cũng rời khỏi nhà.
Đối với chuyện mình gặp tai nạn khi từ thành phố T trở về, rồi được Đàm Thiên Dương cứu. Trong lòng Tịch Chiêu Nhiên không phải không có nghi ngờ. Nhất là sau đó, thi thể của A Trung lại biến mất càng khiến cho lòng hoài nghi của y thêm sâu sắc. Y cảm thấy chuyện này tuyệt đối không hề đơn giản. Nhưng đồng thời, bởi vì sự “trùng hợp” ngẫu nhiên này có liên quan đến Đàm Thiên Dương. Nên y mới đem tất cả sự hoài nghi này giấu ở trong lòng. Một chút cũng không có biểu hiện ra ngoài.
Về chuyện ngày đó, Đàm Thiên Dương nói với y rằng phải giao hàng cho một siêu thị nhỏ ở vùng ngoại ô. Nếu như vậy thì phải đi điều tra cái siêu thị nhỏ kia, Tịch Chiêu Nhiên nghĩ.
Có điều chuyện này không thể giao cho A Nghĩa đi điều tra. Người này hoàn toàn khác với A Trung được cha y xếp đến bên cạnh. A Nghĩa là do mẹ y phái đến làm việc, có một số việc y không muốn cho mẹ mình biết. Nhưng ngoại trừ A Trung và A Nghĩa bên cạnh, những người khác cũng không chắc sẽ thật lòng làm việc cho y. Cho nên y chỉ có thể đi tìm người khác hộ trợ.
Người y tìm chính là Thiệu Đông Dương.
Từ năm hơn mười tuổi, hai người đã quen biết nhau. Ở thời điểm đó, Tịch Chiêu Nhiên là quý công tử cao cao tại thượng. Bởi vì có được gia thế hiển hách chói lọi, nên y trải qua một cuộc sống vô lo vô nghĩ. Giống như một vương tử không có phiền não. Mà khi đó Thiệu Đông Dương lại là một tên côn đồ làng chơi ở thành phố A. Thân phận và địa vị khác xa của hai thiếu niên đáng lý phải khiến cho cuộc sống khác biệt hoàn toàn của bọn họ không có khả năng gặp nhau. Nhưng đôi khi vận mệnh thật sự không phải là thứ do con người khống chế. Từ sau khi sự kiện kia xảy ra…
Tịch chiêu Nhiên ngồi trong xe taxi, bởi vì nghĩ đến một vài chuyện cũ mà tâm tình phiên muộn cau mày. Y cũng không biết vì sao mình lại đột nhiên nhớ đến chuyện cũ đã lâu đó. Có phải là vì mấy hôm nay ở bên cạnh Đàm Thiên Dương khiến cuộc sống y rất dễ chịu? Cho nên trái tim đã trở nên cứng rắn cùng lãnh đạm lần nữa biến đổi thành mềm yếu?
Tịch Chiêu Nhiên híp mắt, y nghĩ, có lẽ đây là điểm duy nhất không tốt khi ở bên Đàm Thiên Dương —— Sau khi thành niên, bởi vì sự việc đó mà khiến trái tim y bắt đầu trở nên lãnh đạm cứng rắn. Y cho rằng đem trái tim mình biến thành sắc đá, mới có khả năng đao thương bất nhập. Mới có thể không bị bất luận thứ gì làm tổn thương. Nếu không đủ lãnh đạm cùng cứng rắn. Nhất định sẽ có người nhân cơ hội ngay lúc y không chú ý, đem trái tim y nghiền nát thành từng mảnh.
Khi Tịch Chiêu Nhiên đến một câu lạp bộ đêm thuộc quyền quản lý của Thiệu Đông Dương. Thiệu Đông Dương đã ngồi đó chờ y, thấy y bước vào lập tức cười tủm tỉm, đi tới đón tiếp.
“Đã lâu không gặp nha Tịch thiếu gia, cậu rốt cuộc cũng bỏ chút thời gian đếm thăm tôi!” Thiệu Đông Dương dang cánh tay đi đến gần, đang chuẩn bị cho y một cái ôm thắm thiết. Thì Tịch Chiêu Nhiên liền cố ý giơ cánh tay phải vẫn còn bó thạch cao lên chặn lại.
“Tay cậu sao lại bị thương vậy?” Thiệu Đông Dương lúc này mới nhìn đến cánh tay vẫn còn bó bột của y. Gương mặt tuấn tú đang cười hì hì lúc đầu liền lập tức biến mất, ánh mắt cũng trầm xuống.
Tịch Chiêu Nhiên nhếch khoé môi, nở một nụ cười vô cùng tao nhã hướng về phía hắn nói: “Cái giá phải trả khi từ chối mỹ nhân cầu ái.”
“Cái gì?” Thiệu Đông Dương sửng sốt một chút, nhưng lập tức đoán được y đang nói đùa. Không nhịn được hỏi, “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Bị mỹ nhân đánh? Đối phương cũng quá dũng mãnh ah’.”
“Chắc vậy đi.” Tịch Chiêu Nhiên lắc đầu, không muốn tiếp tục nói về chủ đề này. Y nói thẳng mục đích đến đây của mình, “Tôi muốn nhờ cậu điều tra một người.”
Thiệu Đông Dương nghe xong liền trực tiếp gật đầu. Ngay chả nguyên nhân cũng không hỏi nhiều, “Không thành vấn đề, muốn điều tra ai cậu nói tên đi. Tôi nhất định giúp cậu đem mười tám đời tổ tông của kẻ đó ra điều tra.”
“Không cần kỹ càng như vậy, người kia mở một siêu thị nhỏ ở ngoại ô thành phố A. Cậu chỉ cần giúp tôi tra ra, trong một tuần gần đây, hắn đã từng tiếp xúc với những ai là được.” Tịch Chiêu Nhiên nói xong, liền đem địa chỉ của siêu thị nhỏ trước đó dò la được từ Đàm Thiên Dương nói lại cho Thiệu Đông Dương.
“Được, không thành vấn đề.” Thiệu Đông Dương gật đầu, “Có điều, cậu đột nhiên muốn điều tra cái siêu thị nhỏ này làm cái gì? Hắn đắc tôi cậu ah’?” Thiệu Đông Dương không phải là người hay nói giỡn. Bọn họ đã quen biết nhau nhiều năm. Mấy năm nay hắn nhìn Tịch Chiêu Nhiên từ một thiếu niên đơn thuần biến thành một quý công tử trong ngoài bất nhất. Hắn rất hiểu rõ thủ đoạn đối phó người khác của quý công tử này. Thậm chí có đôi khi Thiệu Đông Dương tự hỏi bang phái hỗn loạn này của hắn, không biết có thể làm được những thủ đoạn tàn nhẫn như vậy không.
“Vẫn chưa xác định được, tay của tôi bị thương là do gặp tai nạn xe cộ khi từ thành phố T trở về. A Trung đi cùng tôi đã chết, ngay cả xác hiện giờ cũng không thấy.”
“Nhưng điều đó cùng với một người mở siêu thị nhỏ có liên quan gì ah’?” Thiệu Đông Dương giật giật khoé môi. Nhà họ Tịch phức tạp hắn cũng loáng thoáng biết được một chút. Nếu nói khó nghe, không chừng nhà họ Tịch mới là đạo diễn của vụ tai nạn xe cộ này. Cũng có thế là người vô cùng thân thiết với Tịch Chiêu Nhiên gây ra.
Tịch Chiêu Nhiên không tiếp tục nói, trên mặt cũng không biểu lộ cảm xúc.
Thiệu Đông Dương sờ sờ cái mũi, cũng thức thời không truy hỏi thêm. Hắn lảng nói sang chuyện khác: “Không phải lần trước cậu nói muốn bẻ cong một thẳng nam sao? Tiến triễn tới đâu rồi?”
Tịch Chiêu Nhiên nhìn hắn một cái nói: “Hắn hiện giờ là vệ sĩ của tôi, chúng tôi ở cùng nhau.”
“A!” Thiệu Đông Dương ý tứ hàm xúc kéo dài ngữ điệu, “Chơi trò làm vệ sĩ sao, thật là tình thú mà.”
Tịch Chiêu Nhiên không để ý tới câu nói trêu chọc của hắn, nói thẳng: “Phương pháp lần trước cậu nói, tôi cảm thấy có thể thực hiện được. Nhưng tôi phải làm sao mới có thể để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng hắn?” Y không có dự định sẽ cùng người kia bình yên ở bên nhau. Y không những muốn đem dấu ấn của mình khắc sâu vào trong lòng đối phương. Mà còn muốn tầm mắt của đối phương vĩnh viễn chỉ đặt ở trên người mình, mãi mãi không bao giờ rời khỏi y.
“Bình thường hai người ở chung ra sao?” Thiệu Đông Dương tò mò hỏi.
Tịch Chiêu Nhiên suy nghĩ một lát rồi nói: “Cùng nhau ăn cơm, nói chuyện, đi mua thức ăn với nhau, xem TV, ngủ chung.” Vừa nói dứt lời, Tịch Chiêu Nhiên mới đột nhiên nhận ra những việc làm cho y cảm thấy ấm áp trước đây, kỳ thật đều là những việc vô cùng đơn giản bình thường. Y trước kia sẽ không bao giờ để ý đến những việc vụn vặt này. Nhưng vì sao hiện giờ lại khiến cho người ta cảm giác hoàn toàn không giống nhau?
“Vậy trong hai người, ai nấu cơm?” Thiệu Đông Dương hỏi.
“Hắn nấu.” Tịch Chiêu Nhiên trả lời vô cùng thản nhiên. Quý công tử mười ngón tay không dính xuân thuỷ. Nếu bạn hỏi y, đường và muối khác nhau ở điểm nào? Xin lỗi, đường và muối không phải đều là một khối vuông lớn sao? Nó và muối có chỗ nào giống vậy?
Thiệu Đông Dương có chút ghen tị mà trừng mắt liếc y một cái, vô cùng khinh thường hỏi: “Cậu chưa từng nghe qua câu nói này sao?”
“Câu gì?” Tịch Chiêu Nhiên không hiểu nhìn hắn.
“Muốn nắm giữ được trái tim của một người đàn ông, trước hết phải thông qua dạ dày của hắn.” Thiệu Đông Dương vừa nói, vừa làm động tác túm năm ngón tay lại. Sau đó còn lắc đầu thở dài, “Tịch Chiêu Nhiên ah’ Tịch Chiêu Nhiên, coi như đời này của cậu đã được định sẵn sẽ bị người khác nắm trong lòng bàn tay ah’.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT