Đàm Thiên Dương đồng ý làm vệ sĩ cho Tịch Chiêu Nhiên. Điều này khiến cho Tịch Chiêu Nhiên rất cao hứng. Sáng sớm y liền gọi điện thoại cho A Nghĩa, bảo hắn chuẩn bị hợp đồng. Chờ khi Đàm Thiên Dương tan ca thì đưa cho hắn ký tên.
Nhưng không nghĩ tới, A Nghĩa lại mang đến cho y một tin tức vô cùng ngoài ý muốn. Hắn nói: “Thi thể của A Trung biến mất rồi.”
Khi Tịch Chiêu Nhiên nghe được tin này, có chút không xác định. Y hỏi lại một lần nữa, “Cậu nói cái gì?”
A Nghĩa dừng lại một chút rồi mới lặp lại lần nửa, “Thi thể của A Trung biến mất, thưa cậu chủ. Cảnh sát đã làm mất thi thể của hắn. Trước đó ông chủ có hỏi bọn họ về thi thể, nhưng thật ra thi thể khi đó đã biến mất. Bọn họ giấu kín chuyện đó, vốn tính toán bí mật tìm lại thi thể rồi giao lại cho chúng ta. Nhưng cho đến bây giờ cảnh sát vẫn không tìm thấy. Hôm nay khi chú Tần cho người tới hỏi mới biết được.”
Tịch Chiêu Nhiên nắm lấy di động, không nói chuyện, trên mặt cũng không biểu lộ cảm xúc.
A Nghĩa không nghe được thanh âm của y, có chút do dự nói: “Ông chủ bảo cậu trở về nhà một chuyến.”
Tịch Chiêu Nhiên mím môi, trực tiếp cúp điện thoại.
Y ngồi trên ghế sô-pha, đầu ngửa về phía sau dựa vào lưng ghế, giơ cánh tay trái không bị thương che lại đôi mắt.
Thi thể của A Trung như thế nào lại biến mất? Bị trộm? Ai trộm chứ?
Giữa trưa Tịch Chiêu Nhiên lái xe quay về nhà. Thấy bởi vì chuyện của A Trung mà mọi người đều về nhà. Khoé miệng của y theo thói quen lộ ra nụ cười tao nhã. Sau khi lần lượt chào hỏi mọi người, mẹ của Tịch Chiêu Nhiên gọi y đến ngồi bên cạnh bà. Chờ sau khi y ngồi xuống, vừa ngẩng đầu liền thấy được người cha đã lâu ngày không gặp.
“Cha.” Tịch Chiêu Nhiên mỉm cười chào hỏi người cha tuy rằng đã đến tuổi trung niên. Nhưng vẫn còn khoẻ mạnh và anh tuấn. Sau khi nhìn thấy đối phương như có như không gật đầu, y lại chuyển hướng đến chú Tần, người đứng ở phía sau, “Chú Tần, lâu ngày không gặp.”
“Đã lâu không gặp, cậu chủ.” Chú Tần mỉm cười hướng về phía y gật đầu. Thanh âm nhàn nhạt, nụ cười cũng đạm nhạt theo. Tựa như toàn bộ con người của ông vậy, luôn luôn thản nhiên đứng ở đằng sau một người khác.
“Chiêu Nhiên, tay của con làm sao vậy? Bị thương có nặng không?” Cả phòng đầy người, nhưng dường như chỉ có một mình mẹ y mới chú ý tới cánh tay phải vẫn đang treo trên cổ y. Vẻ mặt bà quan tâm hỏi.
“Không nặng lắm, chỉ gãy xương mà thôi.” Tịch Chiêu Nhiên nghe thấy thanh âm tự giễu của mình, tâm tình một lần nữa trở nên buồn bực.
“Tốt lắm, hôm nay mọi người đều trở về đây là vì chuyện của A Trung. Việc này quả thực không thể cho qua như thế. A Trung dù sao cũng trưởng thành ở nhà họ Tịch chúng ta. Hiện tại người đã chết, lại có người trộm mất thi thể của hắn. Đây chẳng khác nào thẳng thừng tát vào mặt Tịch gia. Không xem nhà họ Tịch chúng ta ở trong mắt!” Lão thái gia ngồi ở vị trí cao nhất, trên tay cầm gậy hung hăng gõ xuống mặt đất ba lần. Gương mặt không biểu lộ cảm xúc vì trải qua bao thăng trầm năm tháng. Không tức giận nhưng đầy uy nghiêm.
Mọi người ngồi đó im lặng không lên tiếng, như chờ xem ai sẽ là kẻ thiếu kiên nhẫn hơn.
Tịch Chiêu Nhiên không để lại dấu vết nhìn lướt qua ba vị trưởng bối. Quyết định không quản chuyện này nhiều.
“Chiêu Nhiên, cháu nói trước đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tịch Chiêu Nhiên không muốn thêm chuyện, nhưng Tịch lão thái gia lại không muốn buông tha cho y. “Trước khi gặp tai nạn xe cộ đã có chuyện gì xảy ra? Nghe cảnh sát nói A Trung trước khi lái xe còn sử dụng ma tuý?”
Tịch Chiêu Nhiên giương mắt, mặt đối mặt với ông nội mình, mỉm cười nói: “Chuyện tai nạn xe cộ, cháu đã cho A Nghĩa đi điều tra. Nhưng không phát hiện được vấn đề gì, về phần A Trung sử dụng ma tuý. Cháu thật sự không biết, trước kia hắn không hề có biểu hiện giống một kẻ bị nghiện.”
“Hắn dù gì cũng cùng cháu lớn lên, hắn làm ra chuyện lớn như vậy, cháu tại sao lại hoàn toàn không biết?” Tịch lão thái gia nghe xong lời y, khoé miệng nháy mắt kéo xuống. Khuôn mặt vẫn là biểu tình nghiêm nghị, nhưng trên người lại ẩn hiện sự tức giận, khiến cho người khác vô thức sợ hãi.
Tịch Chiêu Nhiên chỉ mỉm cười lắc đầu, không nói thêm gì, cũng không biết giải thích như thế nào.
“Nếu năm đó, A Trung vẫn đi theo A Hàn thì sẽ không xảy ra chuyện như thế này.” Người cha thuỷ chung vẫn im lặng đột nhiên mở lời. Thanh âm nhàn nhạt nói, người tên A Hàn trong lời nói của ông chính là tên thật của chú Tần. Ông được gọi là Tần Lương Hàn.
Tịch Chiêu Nhiên quay đầu nhìn về phía cha mình. Cha của y là quan chức cấp cao, đã quen làm một người lãnh đạo. Vì vậy, ông luôn dùng ánh mắt của người ở địa vị phía trên để quan sát, cùng tra xét kẻ ở địa vị thấp. Ngay cả hiện giờ, ông ta cũng dùng loại ánh mắt đó để nhìn con trai mình.
Nụ cười trên mặt của Tịch Chiêu Nhiên dần nhạt xuống. Y hiểu ý câu nói này của cha mình. Ý của ông chính là A Trung sử dụng ma tuý, hay cả vụ tai nạn xe cộ. Tất cả đều là trách nhiệm của y.
“Thời điểm hiện giờ anh đừng nói những câu châm chọc như thế chứ. Cái chết của A Trung đều làm cho chúng ta thật thương tâm. Thế nhưng cũng không thể trách Chiêu Nhiên ah’. Chiêu Nhiên cũng bị thương ở tay, xảy ra tai nạn xe cộ cũng không phải là mong muốn của nó.” Lúc này mẹ của Tịch Chiêu Nhiên ngồi ở bên cạnh cũng mở miệng, trong lời nói ẩn chứa sự bảo vệ.
Cha của Tịch Chiêu Nhiên nhìn lướt qua người vợ của mình. Nhưng tầm mắt không dừng lại ở trên người bà mà một lần nữa hướng về phía Tịch Chiêu Nhiên. Khoé miệng gợi lên một nụ cười nhẹ, hàm chứa sự lạnh nhạt cùng trào phúng. “Ở thành phố T chơi vui không?” ông hỏi.
Gương mặt Tịch Chiêu Nhiên cứng đờ, mím môi không đáp trả.
“Được lắm, nếu các người trở về là để cãi nhau thì đừng có về làm gì nửa!” Tịch lão thái gia lạnh lùng nghiêm mặt, lên tiếng ngăn lại mọi người tiếp tục đấu khẩu. Thấy họ đều đã im lặng, ông liền quay đầu nhìn về phía Tần Lương Hàn nói: “A Hàn, đã nhiều năm như vậy. Từ khi khởi nghiệp đến giờ, nhà họ Tần các cậu vẫn luôn đi theo Tịch gia. Chuyện nhà các cậu thì cũng chính là chuyện nhà họ Tịch. Thi thể của A Trung tôi sẽ cho người tìm trở về.”
“Lão thái gia tốn nhiều tâm.” Tần Lương Hàn xoay người hành lễ với ông, trên mặt vẫn lộ ra nụ cười thản nhiên. Giống như điều bọn họ đang đàm luận không hề liên quan gì đến ông. Ngay cả lời cảm tạ cũng chỉ theo lễ tiết cho phải phép.
“Ừ.” Tịch lão thái gia lên tiếng.
Tịch Chiêu Nhiên vì câu nói kia của cha mình, lúc sau cho dù các trưởng bối có nói gì. Y cũng không đáp trả. Cho đến buổi chiều, cuộc hội nghị nhà họ Tịch rốt cuộc cũng kết thúc. Tịch Chiêu Nhiên một giây cũng không muốn tiếp tục trơ mặt ở nhà, y liền rời khỏi nơi đó.
Gọi một chiếc xe taxi rồi ngồi vào trong, khi tài xế hỏi y muốn đi đâu. Y có chút không biết mình nên đi nơi nào, liền bảo tài xế tuỳ tiện đưa y đến một quán bar. Sau đó trả tiền rồi xuống xe.
Tịch Chiêu Nhiên xuống xe đứng ở trước quán bar. Cánh tay trái giật giật buông xuống cảm thấy có chút đau. Hẳn là vì lúc nãy y vẫn luôn nắm chặt tay mình. Tịch Chiêu Nhiên vừa di chuyển những ngón tay, vừa đi đến quán bar kia.
Quán bar này trước kia y chưa từng đến, nhưng tấm bảng hiệu bên ngoài nhìn rất lớn.
Sau khi y ở bên trong sầu muộn uống hết một chai, nhất thời cảm thấy có chút nghiện. Y liền bảo người phục vụ mang tới thêm mấy chai nữa. Sau đó lại không thể kềm chế uống liên tục, một chai lại một chai. Giống như hy vọng có thể dùng rượu để dìm chết chính mình.
Đàm Thiên Dương sau khi tan ca thì nhận được bản hợp đồng của A Nghĩa đưa cho hắn. Hắn cầm hợp đồng đọc lại một lần, cảm thấy không có vấn đề gì liền ký tên. Bản hợp đồng được photo ra ba bản, A Nghĩa đưa cho hắn một bản để giữ lại, còn lại thì cầm đi.
Đàm Thiên Dương cầm hợp đồng rồi mua thức ăn về nhà. Nhưng vể đến nhà, hắn không nhìn thấy Tịch Chiêu Nhiên, lúc đầu hắn cũng có không để ý. Nhưng sau khi làm xong bữa cơm tối cũng không thấy người kia trở về. Hắn không ăn trước mà đợi thêm một tiếng nữa. Phát giác người kia vẫn chưa về nhà, cũng không gọi điện thoại nói một tiếng, trong lòng hắn có chút lo lắng.
Hắn cầm di động của mình, do dự một lát vẫn nhấn dãy số điện thoại mà Tịch Chiêu Nhiên đã lưu lại cho hắn trước đó.
Khi Tịch Chiêu Nhiên nhận được điện thoại của Đàm Thiên Dương, thì đã say đến nói chuyện không rõ ràng. Hơn nữa xung quanh y lại rất ồn ào, Đàm Thiên Dương nghe một hồi lâu mới biết được địa chỉ y nói là ở nơi nào.
Chờ khi hắn bắt taxi đến đón người. Phát hiện khuôn mặt của Tịch Chiêu Nhiên đã đỏ ửng, tê liệt ngã trên ghế sô-pha ở quán bar.
Đỡ lấy Tịch Chiêu Nhiên, hắn lúc đầu muốn bắt taxi rồi mang người kia về nhà. Nhưng bản tính thất thường của Tịch Chiêu Nhiên sau khi uống say lại nổi lên toàn bộ, không muốn làm theo ý định của hắn. Y mở đôi mắt hoa đào mông lung đầy sương, rồi mĩm cười như cánh hoa nở rộ.
Y nhận ra người đến là Đàm Thiên Dương. Thân thể liền nghiêng về phía trước, trực tiếp nhào vào lòng ngực của hắn. Tay trái gắt gao ôm lấy thắt lưng hắn.
“Thiên Dương… là Thiên Dương a, ha ha… anh tới đón tôi.. ” Con ma men hoàn toàn không còn dáng vẻ của một quý công tử. Giọng nói tao nhã, êm tai ban đầu cũng biến thành thanh âm làm nũng ngọt ngào, lại còn trở nên tuỳ hứng vô lại. Y bị Đàm Thiên Dương kéo ra, nhưng chưa đầy một giây quý công tử lại quấn lấy hắn.
Đàm Thiên Dương bất đắc dĩ thở dài, đành tuỳ ý y quấn lấy. Hắn che chở cánh tay phải của y rồi bước ra ngoài.
Công tử say rượu có bản tính tuỳ hứng phát hiện mình đang bị một người kéo đi về hướng khác. Cũng không biết đã chạm phải điều gì trái ngược với ý muốn của quý công tử. Y nhất quyết đối nghịch với Đàm Thiên Dương. Kéo lấy thắt lưng của hắn hướng về lối đi bộ ở bên trong. Y muốn dựa vào tường mà đi!
Đối với quý công tử đã say thành bộ dạng như vậy. Đàm Thiên Dương phát hiện sự bất đắc dĩ trong lòng mình càng thêm sâu sắc. Nhưng hắn lại không có biện pháp nào. Hắn có thể dễ dàng đem người kéo lại, rồi trực tiếp ôm vào trong xe. Nhưng ngộ nhỡ quý công tử này không bằng lòng, lại nháo loạn một hồi trên đường thì càng phiền toái.
Hắn không thể làm gì khác hơn, đành phải cùng người kia dựa tường mà đi. Còn phải liên tục chú ý tới thân thể lảo đảo nghiêng ngã của quý công tử. Sợ y không cẩn thận lại làm bị thương cánh tay phải của mình.
Cũng may đường này buổi tối không có nhiều người qua lại. Hai người cứ vừa đi vừa kéo như vậy một hồi lâu. Rốt cuộc cũng ra được con đường lớn, Đàm Thiên Dương nhân cơ hội bắt một chiếc xe taxi. Đem người ôm vào lòng đi vào, ngồi xe đi về tới nhà.
Dường như biết mình đã về đến nhà, quý công tử say rượu làm loạn càng lợi hại hơn. Y dường như cũng đem toàn bộ suy nghĩ nhỏ bé thường ngày của mình biểu lộ ra ngoài. Không những kiên quyết nằm trong lòng Đàm Thiên Dương. Y chốc lát lại muốn ôm một cái, chốc lại lại muốn hôn mấy cái. Đủ trò nghịch ngợm tương tự, không ngừng lặp đi lặp lại.
Đừng nhìn Đàm Thiên Dương bình thường luôn trầm mặc không biểu tình. Khi nghiêm túc có thể doạ một đứa trẻ khóc thét. Nhưng đối với quý công tử say rượu biểu hiện giống như một đứa nhóc này. Hắn lại không thể nào tàn nhẫn bỏ y lại. Gương mặt lạnh thường ngày không ai chú ý, hiện giờ chỉ có biểu tình bất đắc dĩ.
Thật vất vả cởi áo khoác và quần dài của người nọ, rồi hống y nằm trên giường. Hắn mới lấy nước ấm lau mặt cho quý công tử đang mơ màng kia.
Lau được nửa đường thì đột nhiên người kia dụng mọi cách phá rối. Thậm chí hắn bị người nọ quấn đến thiếu chút nữa phải ngã xuống giường. Đàm Thiên Dương chỉ có thể dựa vào cơ thể đã vượt qua nhiều thử thách của mình để tránh thoát nguy cơ mất đi trinh tiết. Cùng người kia giằng co trên giường tới nửa đêm, rốt cuộc quý công tử cũng cuộn người vào ổ chăn ngủ.
Đàm Thiên Dương thở phào một hơi. Xem ra đời này của hắn không thể tránh khỏi liên quan tới chữ “bảo”, hết làm bảo vệ, hiện giờ còn trực tiếp biến thành bảo mẫu…
Cũng không biết nếu huấn luyện viên của hắn biết được kết quả đào tạo gian khổ của năm đó được hắn dùng để bảo vệ trinh tiết, có thể tức giận đến hộc máu mà chết hay không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT