Izu vốn đang định ra đóng lại cửa rào ngoài thay cho chị gái nào đó vẫn chưa thoát khỏi giấc mộng tình yêu nọ, liền thấy ngay hai bóng dáng quen thuộc một trắng một cam tiến vào, chợt cô tròn mắt:
- Mochi, cậu bệnh sao? Trông cậu xanh xao quá.
Mochi cũng không khỏi giật mình, bàn tay vô thức tự chạm mặt mình:
- Khó coi lắm sao?
- Không phải ý đó! Tên hấp này, lúc nào cũng chỉ biết lo cho bề ngoài của mình thôi sao? Nếu cậu bị bệnh thì không cần phải cố sức đâu...
Mochi hạ tay xuống, để lộ khóe miệng đang vẽ nên một đường cong đẹp mắt:
- Tớ có thể xem là cậu đang lo lắng cho tớ không?
Izu vốn là có chút lo lắng, nhưng sự lo lắng ấy tiêu biến ngay tức khắc. Hắn còn tâm trạng để đùa giỡn cơ mà, xem ra cũng không đến mức nghiêm trọng. Cô lườm Mochi một cái:
- Cậu bớt ảo tưởng lại đi! Tớ sợ cậu ngất xỉu trong nhà tớ, lại khiến tớ phải tốn công hầu cậu thôi.
Mochi nhợt nhạt mỉm cười không đáp. Trong lòng đột nhiên có chút tâm tư, nếu như anh ngất xỉu mà được cô hầu hạ thì cũng đáng chứ nhỉ?
Thật may mắn là Izu không biết Mochi đang nghĩ gì, nếu không thì chắc là cô sẽ tức hộc máu luôn quá.
- Hai người ăn sáng chưa? Tớ có làm ít bánh ngọt sẵn rồi đấy!
Izu đóng cửa lại, chuyển chủ đề. Lúc cô quét mắt qua bóng lưng màu trắng đang chậm rãi bước kia, đáy mắt cô chợt lóe lên tia mong đợi.
- Tớ ăn rồi!
Mochi thản nhiên trả lời lại, chân vẫn thong thả bước, vậy nên anh không hề trông thấy vẻ mặt thất vọng của Izu. Tuy nhiên, câu nói tiếp theo lại một lần nữa khiến cho gương mặt cô gái tươi tỉnh hẳn:
- Nhưng vẫn có thể ăn tiếp được.
Đáy mắt Izu hình như vừa sáng lên một chút. Chính cô cũng không rõ là mình đang vui vì cái gì nữa. Tuy nhiên, khi Mochi vừa bước được nửa bước vào nhà, anh chợt dừng lại. Trên chiếc ghế salon sang trọng kia, có ba người quen đang nhàn nhã thưởng thức trà bánh. Trong đó, một người vẫn đang thản nhiên cắn miếng donut, mắt dán vào màn hình điện thoại, một người thì ngồi sát rạt cạnh người còn lại. Mà cái "người còn lại" đó vừa vẽ nên một nụ cười thật thánh thiện ngay lúc trông thấy Mochi từ ngoài cửa. Người kia, không phải là Sal thì còn là ai được nữa? Là Sal thật sự, chứ không phải người khác giả mạo, bởi lẽ cái "người khác" đó vẫn đang nhàn nhã ăn donut ngay cạnh đấy.
- Chào, Mochi - kun!
Sal là người mở lời trước, giọng nói của chàng trai thật nhẹ nhàng, như thể không có chuyện gì có thể khiến cho anh bận tâm được.
Đối mặt với người bạn thân thiết nhất trong cuộc đời dài đằng đẵng của mình vừa mới quay trở lại, Mochi cũng không có biểu hiện gì nhiều. Anh chỉ gật nhẹ một cái, khóe miệng vẽ nên nụ cười hiền hòa giản dị:
- Tốt rồi...
Anh chỉ đáp hai tiếng mà thôi, nhưng trong hai tiếng ngắn ngủi ấy lại chất chứa không ít tâm tư.
Niềm tin...
Sự vui mừng...
Lời chúc phúc...
Đặc biệt là sự tín nhiệm.
Mochi tin tưởng Sal sẽ quay trở lại. Phải biết, nụ cười đầy chân thành ấy của anh rất hiếm khi nở ra, chỉ khi người đối diện là người anh thật sự quý mến. Có trời mới biết chuyến đi vừa rồi của Sal có bao nhiêu nguy hiểm.
Và không chừng ngay cả trời cũng không lường trước hết được những nguy hiểm đó.
Thế hệ "Người thế mạng" cũng từa tựa như sản phẩm Robot của con người. Họ được sinh ra như một nhân bản vô tính để thực hiện nghĩa vụ của bản thân. Tuy nhiên, "Người thế mạng" sẽ không cần được bảo trì hay nạp năng lượng như Robot, thay vào đó, thỉnh thoảng họ lại phải trở về nơi sản xuất để thực hiện một vài cuộc thí nghiệm nào đó mỗi khi Đấng tối cao của Thiên Quốc phê duyệt bất cứ một kế hoạch nào đó nhằm chỉnh sửa hoặc nâng cấp năng lực "Người thế mạng". Và trong mỗi quá trình như thế, chỉ cần một sơ suất nhỏ thôi, "Người thế mạng" có khả năng bị biến mất vĩnh viễn.
Đối với thần dân Thiên Quốc, việc "Người thế mạng" biến mất chẳng liên quan gì đến họ. Đối với tầng lớp đại thần đại thánh và hoàng triều Thiên Quốc, mất "Người thế mạng" là một tổn thất lớn, bởi vì họ là người trực tiếp rót tâm tư và thần lực để tạo nên sự kết hợp giữa những tinh hoa của trời đất, làm nền tảng cho "Người thế mạng" ra đời. Tuy nhiên, dù có tổn thất thì cũng không đến mức loạn lên, bởi lẽ thế hệ này mất thì vẫn có thể tạo ra thế hệ mới, dù có hơi tốn kém một chút, cũng giống như nền khoa học của con người vừa mất đi một con Robot thế hệ mới nhất mà thôi, vẫn có thể làm lại từ đầu.
Nhưng sự thật thì không hẳn như vậy.
Không phải ai cũng xem Sal như Robot. Sự xuất hiện của Sal đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh em hoàng tộc Thiên Quốc. Dara yêu thương đứa em trai này thật sự. Anh xem Sal như người trong gia đình chứ không phải chỉ là một kẻ có nhiệm vụ đứng mũi chịu sào cho bản thân anh.
Jun thì càng không cần phải nói. Cô yêu anh hơn cả chính mình. Cô nhớ anh từng giây từng phút. Và thứ gen si tình nổi tiếng của con người Thiên Quốc không phải chỉ là cái danh hão. Cô có đủ tự tin để khẳng định rằng, cho dù cả thế giới có quay lưng với Sap, cô vẫn sẽ là người cuối cùng theo anh đến suốt cuộc đời này. Địa vị, phú quý, hay quyền lực, cô không cần gì cả. Những thứ đó để hết chi anh Dara hưởng là được rồi. Cô chỉ cần ở cạnh Sal, hằng ngày hằng giờ dõi theo bóng anh yên yên ổn ổn sống một cuộc sống thật bình lặng. Như vậy là tốt rồi!
Thế nên, trời cũng không biết được, nếu một ngày nào đó, Sal thật sự biến mất, cô sẽ trở thành cái dạng nào nữa. Ngay cả cô cũng không biết. Cô chỉ biết rằng, bản thân đã rất khổ sở khi phải sống trong sự thấp thỏm vì mãi mà vẫn chưa thấy anh trở lại. Nếu anh không bao giờ trở lại thật...
Cô thật sự không dám nghĩ tới.
Phải nói, lần này, thế hệ "Người thế mạng" Tian Sal quả thật khá thành công. Bởi vì Sal vẫn phải lớn lên, nên anh vẫn có một quá trình trưởng thành như những con người Thiên Quốc khác, chỉ là nhận thức của anh bị uốn nắn để phù hợp với nhiệm vụ hết mức có thể thôi, vậy mà anh lại có được sự chấp nhận của hoàng tử Dara, tình yêu của công chúa Jun, cả sự tín nhiệm của Chiến thần trẻ tuổi Mochi nữa. Không chỉ có thế, anh còn nhận được sự tin yêu của không ít các vị tiên thánh và thần dân Thiên Quốc.
Vậy nên, Tian Sal, nếu nói biến mất thì cũng không có thể biến mất một cách lặng lẽ được.
Sự trở lại của anh là niềm vui của hoàng tộc Tian, tiêu biểu là những con người đang ngồi đây, ngay trong ngôi biệt thự Haru đầy quyền quý.
Ở đây, có lẽ chỉ còn mỗi Izu là giữ được sự bình thản, bởi lẽ, cô là người duy nhất không hiểu rõ về chuyến đi vừa rồi của Sal.
-----------
T/g: Vào một ngày đẹp trời, tự nhiên Su lại cảm thấy Sal và Dara khá giống với hình tượng Yukito và Yue trong "Thủ lĩnh thẻ bài" nha, đặc biệt Sal cũng thích ăn bánh nữa, tuy nhiên, dường như Sal vẫn có mặt thâm trầm khó đoán hơn nhỉ???
p/s: Ngày mai Su lại thi, có ai chúc Su thi tốt hem?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT