Đến khi không còn thấy bóng dáng người trên lầu đâu nữa, con vật nhỏ bên vai cái người bí ẩn kia mới quay sang bên cạnh, đuôi vẫy vẫy theo thói quen:
- Chủ nhân à, ngài ra tay có phải hơi nặng không?
-... Không, là do hắn yếu.
-...
Shippo cũng cạn lời trong cái vấn đề này rồi. Chủ nhân à, ngài có nhớ ngài là ai không vậy? Bán thần duy nhất của Thiên Quốc, giữ chức vị Tổng lãnh Thiên thần kiêm Sứ giả nước trời, sau cuộc chiến đợt trước với bọn quỷ dữ, liền được tôn vinh là Chiến thần trẻ tuổi nhất Thiên Quốc. Trong suốt khoảng thời gian qua, có ngày nào mà ngài không phải chém giết liên miên với tụi ma quỷ bỏ trốn lên trần gian này chứ? Năng lực của ngài đã đạt đến cảnh giới nào rồi, ngài còn không rõ sao? Ấy vậy mà cư nhiên vẫn xuống tay không chút khoan nhượng với... anh vợ. Ừm... gọi như thế chắc cũng ổn nhỉ? Sự thật thì đúng là như thế mà.
- Dù sao thì hắn cũng đâu có thấy được chúng ta, ngài cần gì phải phí sức chứ?
Mochi thoáng im lặng một chút, bất giác nhếch môi:
- Hắn thấy.
- H... Hả? Thấy?
Shippo ngẩn người ra một lúc, rồi cái mỏ hồ ly nhòn nhọn ấy lại tiếp tục "lép chép":
- Sao... sao có thể như thế? Chẳng lẽ, tên nhóc đó có gì khác người?
Mặc dù khi biến hóa thành nhân loại, Shippo thường sử sử dụng hình ảnh nhóc bán hồ ly đáng yêu, hay cậu sinh sinh viên lớp Mười ngây ngô vui nhộn, tuy nhiên sự thực thì tuổi của chú yêu hồ này không dưới một ngàn nha, dùng cách xưng hô này cũng không quá đáng, nhưng nhìn kiểu gì thì nhìn, một con hồ ly bé xíu cư nhiên lại gọi một chàng trai hai mươi hai tuổi là "tên nhóc", nghe vẫn có chút ngộ nghĩnh.
Mochi không vội trả lời ngay. Những ngón tay thon mảnh như bạch ngọc dưới tay áo choàng chợt lộ ra, lập lóe một thứ ánh sáng sắc tím thực xinh đẹp. Tay chàng trai khẽ động, lập tức một vòng tròn pháp thuật quen thuộc hiện ra. Tuy nhiên, lần này nó lại có màu tím chứ không phải màu bạc như mọi lần. Từ giữa tâm hình mặt trăng của vòng tròn, những đạo ánh sáng xanh, hồng, đen khác nhau tiếp tục bắn ra không trung, bao bọc căn biệt thự Haru hào nhoáng dần dần.
- Ta không rõ lắm, nhưng nii - chan từng nói linh hồn của Zu - chan có chút hỗn loạn. Không biết chừng anh trai cô ấy cũng có điểm khác thường. Và... vừa rồi, đúng là tầm mắt hắn có phóng đến đây.
Shippo ngoe nguẩy đuôi lửa, đầu nghiêng nghiêng trầm mặc:
- Thế cũng đáng lo quá. Hi vọng không có chuyện gì to tát. Một mình chủ nhân đã phải giải quyết quá nhiều chuyện rồi. À, chủ nhân, phép thuật ngài vừa sử dụng là gì vậy? Shippo thấy thật đẹp mắt...
Mochi thoáng im lặng, đánh mắt sang con vật nhỏ lí lắc bên vai, cuối cùng vẫn kiên nhẫn giải thích:
- Trên Thiên Quốc có năm loại kết giới. Trong đó loại thứ năm ít tiêu tốn năng lượng nhất, dùng để chặn nhân loại. Loại bốn chặn yêu, loại ba chặn ma, loại hai chặn quỷ, loại tối thượng nhất có thể chặn cả thần, nghĩa là ngoài người tạo ra kết giới, cũng chỉ có người nhận được bảo hộ của người kiến tạo mới có thể tự do ra vào kết giới mà thôi. Thứ ta đang dùng là kết hợp loại bốn, ba và hai lại với nhau, nhằm chặn yêu ma quỷ quái nhân cơ hội các vị thần gặp rắc rối phải ẩn trong linh hồn con người mà đến làm phiền họ.
Shippo hơi trề cái môi nhỏ xíu:
- Vậy sao ngài không tạo kết giới cho nhà của Yamada Kofu ấy?
- Tên đó vẫn có thần Raikarenda bảo trợ.
- Nhà này có tận hai vị thần bảo trợ cơ.
- Nhưng ta không muốn Zu - chan sợ hãi.
Shippo ngậm miệng không hỏi thêm nữa. Nó biết mà, đây mới là lý do chính mà Mochi - sama đáng kính bỏ thần lực ra mà tạo kết giới bảo vệ con người. Nó thật không sao hiểu nổi, con người của Thiên Quốc ai ai cũng si tình đến mức này sao?
Theo phản xạ, Shippo chợt quay sang nhìn chủ nhân. Bất giác, đáy mắt chú hồ ly mở lớn. Sắc mặt chủ nhân của nó quá tệ...
Cực kỳ tệ.
Mochi vốn đã rất trắng trẻo, giờ phút này lại càng trắng hơn...
Trắng bệch, và nhợt nhạt.
Cả đôi môi mỏng ánh hồng của anh cũng không giữ được sắc thái thường ngày nữa. Từng giọt mồ hôi lớn chảy dọc theo hai bên thái dương xuống cằm, tạo thành những hạt ngọc trong suốt, phản chiếu thứ ánh sáng lóng lánh của ngày mới, nhưng Shippo không hề thấy nó đẹp. Gương mặt kia, so với ngài Sal còn muốn nhợt nhạt hơn, ấy vậy mà những tia sáng khác màu kia vẫn chậm rãi bao phủ căn biệt thự, chưa hề có dấu hiệu chấm dứt. Nó quýnh quáng xoay người can ngăn:
- Mo... Mochi - sama, tạo kết giới càng cao càng mất nhiều năng lượng phải không? Ngài còn kết hợp cả ba như thế, liệu có...
- Ngồi yên, Shippo, ta mà mất tập trung là công sức nãy giờ sẽ trôi theo mây gió hết đấy!
Nghe chủ nhân gằn như thế, có cho vàng Shippo cũng chẳng dám nhúc nhích gì thêm. Nhưng mà... nó thật sự lo lắng. Tay của chủ nhân nó chỉ mới lành thôi, bây giờ lại tiếp tục tiêu hao thần lực thế này... Mặc dù nó biết cái danh hiệu "Chiến thần trẻ tuổi" của Mochi không phải là cái danh hão, nhưng mất nhiều thần lực như thế, đến khi thực thi nhiệm vụ, ít nhiều gì cũng sẽ gặp phải trở ngại. Mochi - sama của nó... chẳng quản an nguy bản thân mà làm đến mức này rồi, không biết ngài đã lụy tình đến cấp độ nào đây?
Rốt cuộc thì những tia sáng cũng đã có dấu hiệu hoàn thành công việc. Chúng bao phủ gọn ghẽ căn biệt thự, không chừa bất kỳ một kẽ hở nào, sau cùng thì mờ nhạt dần rồi tiêu biến như chưa từng tồn tại. Thực chất nó vẫn tồn tại, chỉ là không hiển thị rõ ràng như lúc tạo hình thôi.
Mochi thu tay lại, vòng phép cũng biến mất, chỉ còn lại một gương mặt thiếu sức sống. Dẫu cho thể trạng của anh thuộc loại đặc biệt, nhưng cũng cần ít nhất một tháng để khôi phục hoàn toàn. Việc lập kết giới, nếu có thêm Dara giúp sức thì không phải vấn đề lớn, tuy nhiên, Mochi không muốn khiến cho anh trai tiêu hao sức lực, huống hồ chi, việc này có thể xem như chuyện riêng của anh.
Chỉ thấy lóe sáng một cái, cả Mochi và Shippo đều khôi phục dáng vẻ của hai cậu thanh thiếu niên bình thường. Mochi vẫn giữ nguyên cái tuýp màu trắng quen thuộc với chiếc áo thun trắng trơn, áo khoác trắng và chiếc quần Jean thun cũng trắng nốt. Còn Shippo, mặc dù đã hóa người, nhưng nó nhất định không chịu bỏ cái tông màu cam yêu quý. Cũng còn may là nó vẫn nhận định được, cả thân màu trắng thì không vấn đề nhưng cả thân màu cam thì hình như hơi... chói, thế nên cuối cùng nó quyết định để cái quần soóc màu đen vậy. Xong xuôi, Shippo hớn hở tung ta tung tăng toan bước đến cánh cửa rào biệt thự thì cổ áo đột nhiên bị kéo giật ngược. Mà người kéo không phải ai khác hơn là vị chủ nhân đáng kính của nó. Mochi nhíu mày nhìn con pet mà ngoài khả năng chiến đấu ra cũng chỉ được cái nói nhiều và... ngốc:
- Kết giới chống cả yêu quái. Ngươi muốn bị thiêu rụi sao?
Shippo giật mình rụt cổ lại. Sao nó lại quên điều này nhỉ? Mặc dù nó là yêu quái ngàn năm, nhưng nếu lỗ mãng đi vào khuôn viên kết giới kia, nó cũng không đủ sức chống đỡ hết lượng thần lực mà chủ nhân của nó vừa rót vào trong kết giới đâu.
- Như vậy... Shippo...
- Dùng cái này.
Mochi thở dài ném chiếc áo khoác của mình cho con pet hình người kia, rồi lãnh đạm thong thả bước đến cửa nhà Haru. Thế nhưng Shippo không hề cảm thấy buồn bực, ngược lại còn rất hào hứng. Chiếc áo khoác này là hóa từ áo choàng của chủ nhân mà ra, có thể xem như nó đã được anh đồng ý bảo hộ. Chủ nhân của nó... rốt cuộc vẫn chưa bao giờ bỏ rơi nó hết.
Nghĩ đến đó, Shippo liền ôm bộ mặt tươi cười tràn đầy hạnh phúc mà tung tăng bước theo sau vị thần trong lòng nó, không quên khoác chiếc áo kia lên người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT