Lâm Hinh Nhân ngồi xổm, kéo mặt nạ da người của nữ nhân kia ra.
Là một nữ nhân xa lạ
Lâm Hinh Nhân tìm kiếm trên người nữ nhân kia, không phát hiện có gì khả nghi. Điều này cũng không có gì kì lạ, vì đề phòng Tây Môn Tĩnh Hiên phát hiện, nàng lại rất nhát gan, sẽ không làm người ta hoài nghi mang theo thứ gì đó trên người.
Hiện tại cái thi thể này đã không còn giá trị, nhưng mà nếu phải đem ra khỏi Hiên vương phủ có chút khó khăn. Lâm Hinh Nhân quyết định trước hết đem giấu thi thể đi, chờ đến khi trời tối mới xử lí.
Ngay khi Lâm Hinh Nhân chuẩn bị đem thi thể giấu xuống dưới gầm giường thì cảm thấy bên ngoài có tiếng động khác thường.
Ánh mắt chợt lóe, Lâm Hinh Nhân tiện tay chạm vào mặt người đàn bà kia, khi bỏ tay ra khuôn mặt kia liền biến dạng không thể nhận ra được nữa.
Lâm Hinh Nhân đứng dậy, nhấc cổ và hai đầu gối của thi thể kia, đá xuống dưới giường.
Một lúc sau, một nam nhân từ cửa sổ đi vào không một tiếng động.
Không phải người của Thủy Nguyệt cung, Lâm Hinh Nhân thầm nghĩ, "Gan ngươi cũng thật lớn, dám một mình xông vào tận đây."
Không thể nghi ngờ, người này trực tiếp xuất hiện trước mặt nàng, nhất định nghĩ nàng chính là nữ nhân giả mạo kia, tiến đến bàn bạc.
"Các ngươi đối với chuyện phu thê thật đúng là đặc biệt, chưa tới một ngày liền rời khỏi vương phủ, mới sáng sớm liền ăn mặc chỉnh tề, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra _______" nam nhân kia liếc về phía giường, lộ ra một tia khinh bỉ, "Xem ra chuyện tốt của ngươi đã thành."
"Ta ra tay sẽ không thất bại." Lâm Hinh Nhân bắt chước giọng điệu của người đàn bà kia, lạnh lùng nói.
"Tốt, hi vọng chúng ta có thể cùng nhau hợp sức hợp tác hoàn thành nhiệm vụ chủ nhân giao cho, lập công lớn." Nam nhân kia nói, "Lâm Hinh Nhân đâu?"
"Có ta sẽ không có nàng." Lâm Hinh Nhân nói xong, nhìn xuống dưới gầm giường, ra hiệu cho nam nhân kia.
Nam nhân kia đi đến bên giường, vén màn che lên, xoay người nhìn lại, thấy một thi thể không rõ mặt.
"Ngươi xuống tay cũng đủ ngoan độc, đã chết lại còn bị hủy dung." Nam nhân kia đứng dậy nói.
"Nếu ngươi làm việc không thuận lợi, bị người ta phát hiện ra bộ mặt của Lâm Hinh Nhân còn không phải chuyện xấu?" Lâm Hinh Nhân nói, từ lời nói của nam nhân kia, Lâm Hinh Nhân liền đoán rằng người này xuất hiện để thay người đàn bà kia loại bỏ cái đuôi, giúp nàng xử lí Lâm Hinh Nhân thật, cho nên hắn mới cố ý nói như vậy.
"Ngươi có thể thuận lợi ở lại bên cạnh Tây Môn Tĩnh Hiên, ta làm việc sẽ không xảy ra sai sót." Bị Lâm Hinh Nhân nghi ngờ năng lực của mình, nam nhân kia có chút khó chịu.
"Tốt, vậy ngươi hãy mau xử lí thi thể này đi, đừng để làm hỏng chuyện của ta." Lâm Hinh Nhân cố ý khiêu khích.
"Nữ nhân chết tiệt, đừng tưởng hiện tại ngươi được chủ tử coi trọng, hoàn thành nhiệm vụ này đã cảm thấy mình rất giỏi, nếu như ngươi phạm lỗi, thì sẽ chết khó coi đấy." Nam nhân kia oán hận nói.
Sau đó xoay người đem thi thể dưới giường lôi ra, rồi lấy một cái bao màu đen đem thao bên người ra, nhét thi thể vào trong, vác trên vai.
"Không phục còn như thế nào? Ngươi không nghe theo ta?" Lâm Hinh Nhân nhướng mày, đắc ý nói.
Nàng chính là muốn từ lời nói của nam nhân này đoán ra thân phận của hai người, bây giờ nàng đã chắc chắn địa vị của nữ nhân kia không thấp, dưới quyền còn có một đám thuộc hạ, không biết chủ nhân trong miệng của bọn họ là ai? Lẻn vào Hiên Vương phủ rốt cuộc là muốn cái gì?
Có thể vị chủ nhân kì lạ kia là người có mắt như mù(*), phái một nữ nhân ăn hại đi làm nhiệm vụ, chỉ có thể nói Lâm Hinh Nhân nàng che dấu quá kĩ, ai cũng không ngờ nàng lại trở tay bất ngờ. Mà ngay cả hiện tại, nam nhân này đối với thân phận của Lâm Hinh Nhân giả mạo một chút cũng không ngờ tới.
(*)Có mắt như mù: Dùng để chê trách người không có khả năng phân biệt tốt xấu; không nhìn thấy được sự vĩ đại hoặc tầm quan trong của người nào đó hoặc việc gì đó.
"Ngươi đừng đắc ý!" Nam nhân kia hừ lạnh một cái, lưng vác bao to vụt ra khỏi cửa sổ.
Hắn theo dõi Tây Môn Tĩnh Hiên khỏi phủ rồi mới lẻn vào, cũng thừa dịp Tây Môn Tĩnh Hiên chưa trở về chạy ra ngoài, tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Lâm Hinh Nhân tựa cửa sổ nhìn, trời đã sáng, hoàn toàn không có gì khác thường.
Nam nhân kia có thể vác một thi thể ra vào Hiên Vương phủ dễ dàng, nếu không phải hắn biết được thông đạo bí mật, thì cũng nhất định phải cực kì quen thuộc Hiên Vương phủ, nàng đoán võ công của hắn, không phải là cao cường, hẳn là ngang hàng với Tinh Dao và Nguyệt Dao.
Bởi vì bản thân đang nằm trong tay Tây Môn Tĩnh Hiên, cho nên sau khi Lâm Hinh Nhân cử Y Dao đi, làm cho Tinh Dao và Nguyệt Dao cẩn thận gấp đôi, rất ít xuất hiện ở Hiên Vương phủ, đem địa điểm gặp mặt bố trí nằm ngoài Vương phủ.
Hiện tại, mạo hiểm dùng thân phận của nữ nhân thần bí kia, Lâm Hinh Nhân nghĩ tới ý định để Thủy Nguyệt cung bảo vệ mình, tạm thời bỏ Thủy Nguyệt cung sang một bên, lợi dụng thế lực thần bí này để làm chuyện cần làm.
Lâm Hinh Nhân đang cân nhắc kế hoạch nàng, tiếng đập cửa vang lên, còn có tiếng của Yên Nhi, "Tiểu thư, người đã dậy rồi sao?"
Lâm Hinh Nhân vội vàng đóng cửa sổ, cởi hỉ phục trên người mình ra, làm rối đầu tóc, nằm trên giường giả bộ như vừa mới tỉnh ngủ.
"Yên Nhi, vào đi, cửa không khóa." Lâm Hinh Nhân lười biếng đáp lại.
Yên Nhi đẩy cửa bước vào, đi tới chỗ Lâm Hinh Nhân nói, "Vương gia liền bận rộn như vậy sao? Mới sáng sớm đã rời khỏi phủ, đây chính là tân hôn mà!"
"Vương gia đi ra ngoài?" Lâm Hinh Nhân ngồi dậy hỏi, vừa rồi nam nhân kia cũng nói Tây Môn Tĩnh Hiên đi ra ngoài, cho nên nàng cũng không kinh ngạc.
"Đúng vậy a, nô tỳ nghe thấy Vương gia kêu người chuẩn bị ngựa." Yên Nhi vừa mới trả lời ánh mắt liền dừng lại trên giường, chớp chớp mắt, che miệng cười.
Lâm Hinh Nhân biết Yên Nhi đang cười cái gì, đứng dậy rời khỏi giường, nhéo Yên Nhi một cái.
"Chỗ này còn giấu cái gì vậy?" Yên Nhi một phen trốn vào trong giường, "Đây chính là bằng chứng Vương gia sủng hạnh tiểu thư, người còn cố ý thoa phần che giấu, ngượng ngùng cái gì?"
Yên Nhi không biết bột phấn này chính bình sứ đã bị bể, còn tưởng Lâm Hinh Nhân cố ý rắc phấn.
Đêm qua, Yên Nhi nhất thời không ngủ được, liền lo lắng thay Lâm Hinh Nhân, tuy rằng ở rất gần nhau, nhưng mà sợ người ta phát hiện trách tội nên không dám lén đi xem thử, trời còn chưa sáng đã nghe thấy tiếng Tây Môn Tĩnh Hiên rời khỏi, khiến cho nàng cảm thấy bất ổn, chỉ sợ đêm động phòng có vấn đề gì, hiện tại xem ra là nàng đã lo lắng thừa rồi, tiểu thư nhà nàng rất tốt!
"Được rồi, không nói với ngươi nữa, giúp ta múc nước rửa mặt đi." Lâm Hinh Nhân cười, không nói thêm gì nữa.
Yên Nhi cười, đem khăn trải gường dính bẩn đi khỏi.
Rất nhanh, Yên Nhi bưng một chậu nước trở về, Lâm Hinh Nhân rửa mặt một chút, thay hỉ phục kiều diễm ra mặt một thân y phục mầu hồng phấn, cầu xin Yên Nhi bằng mọi cách, duy trì thói quen như trước, trang điểm tươi tắn giống như lúc trước khi xuất giá.
Đây là diện mạo chân thật nhất nương nàng để lại cho nàng, cho dù có làm Vương phi, nàng vẫn muốn như thế.
Yên Nhi sau khi giúp Lâm Hinh Nhân chải đầu nói, "Tiểu thư, đồ cưới phu nhân chuẩn bị cho người để ở hỉ đường còn chưa lấy về hết, nô tỳ đi giúp người mang tới đây, hôm qua cũng không thấy người xem phu nhân chuẩn bị những thứ gì, để nô tỳ giúp người chọn đồ trang sức phù hợp nhất đi,"
"Tùy ngươi, nếu thích cái gì thì cứ lấy đi, không cần khách khí với ta." Lâm Hinh Nhân không thèm để ý chút nào nói, đồ cưới này nói đơn giản chính là những trang sức tầm thường. nàng cũng không có hứng thú.
Lúc này Yên nhi còn chưa kịp đáp lời, ngoài phòng vang lên tiếng thét chói tai, thảm thiết đến mức làm người ta cảm thấy nổi hết cả da gà.
Edit & Beta: Bạc Hà
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT