Quả nhiên đúng như Lâm Hinh Nhân dự đoán, hai tay của đồ giả mạo kia nắm chặt lấy cổ tay của Tây Môn Tĩnh Hiên, đương nhiên là nàng ta không dám dùng nội lực, chẳng qua là làm bộ giãy giụa muốn thoát khỏi tay của Tây Môn Tĩnh Hiên, thở hổn hển nói, "Vương gia........ Nếu như vừa mới vào phủ liền........... Liền phế đi một chân............. Như vậy vương gia chẳng phải sẽ phải nuôi một ngoại nhân........... Không công sao?"
"Ngươi thật khôn khéo!" Tây Môn Tĩnh Hiên dường như không dự đoán được Lâm Hinh Nhân sẽ nói trúng tâm tư của hắn, thu lại hàn ý trong mắt, đem nàng ném sang một bên, rời giường, rất nhanh mặc y phục vào.
Lâm Hinh Nhân giả có chút đắc ý, sau khi được Tây Môn Tĩnh Hiên buông tha liền không vội vã mặc y phục, ngồi ở trên giường, chậm rãi chải tóc.
Trong lời nói của Lâm Hinh Nhân giả cũng có thể hiểu được, Tây Môn Tĩnh Hiên để cho người ngoài nhìn thấy dáng vẻ cam tâm tình nguyện muốn cưới nàng chính là muốn ngăn chặn miệng lưỡi của phe đối đầu với thái tử, kể ra thì vẫn là vì thái tử.
Vốn chuyện thái tử cự tuyệt hôn ước, chính là để thái tử tự chặt đứt sự giúp đỡ của phủ thái sư, nhưng mà quan hệ giữa phủ thái tử và Hiên vương thật tốt, liền thay hắn cưới Lâm Hinh Nhân, cho phủ thái sư mặt mũi thật lớn, hơn nữa phủ thái sư và Hiên vương phủ kết thân, cũng là muốn mượn sức của phủ thái sư. Xem ra ngoài mặt, phủ thái sư và Hiên vương ở cùng một phe, cho dù thái tử từng đắc tội với thái sư, nhưng mà có Hiên vương ở đó, thái sư cũng sẽ không làm khó thái tử, nếu như thái sư có thiên vị thái tử một chút, thái tử cho dù hắn không có bản lĩnh thật sự, thì cũng có lực lượng cường đại sau lưng.
Bởi vì Tây Môn Tĩnh Hiên có thể vì suy nghĩ cho thái tử mà đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, cho nên ngay cả cái đồ giả mạo kia cũng biết, cho dù lúc này Tây Môn Tĩnh Hiên có tức giận như thế nào, thì cũng không thể làm gì được nàng, mà nàng lại có được cơ hội, có thể nghĩ ra biện pháp hóa giải sự tức giận của Tây Môn Tĩnh Hiên, ngồi vững vàng trên vị trí vương phi.
"Món nợ này bản vương tạm thời chưa tính." Trên người Tây Môn Tĩnh Hiên đã không còn thấy nửa điểm tức giận, thanh âm nhẹ như cơn gió, xoay người bước ra khỏi phòng.
Mai sau? Không có mai sau, nếu như ta mang thai, ngươi còn muốn tính sổ với ta như thế nào? Lâm Hinh Nhân giả nhìn cánh cửa đóng chặt lại, cười đắc ý, thuận tay lấy bình sứ giấu ở dưới gối ra, âm thầm vận công, cầm trong tay nghiền nát, bụi trắng liền rơi xuống chỗ vết máu đỏ sậm trên giường.
"Ta còn tưởng rằng ngươi có năng lực hơn người, hóa ra lại còn phải dựa vào thủ đoạn cỏn con này." Lâm Hinh Nhân từ dưới gầm giường đi ra, đứng ở bên cạnh giường, nhìn vết máu đã được lau sạch kia, còn có bình sứ bị nghiền nát thành bột phấn kia.
Bình sứ như vậy nàng cũng có một cái, không cần phải nói đều là máu gà hoặc máu chó, muốn mượn cơ hội giả làm máu xử nữ, đánh lừa Tây Môn Tĩnh Hiên.
Lâm Hinh Nhân không muốn bị tên vương gia cầm thú này ăn, sợ ngộ nhỡ mình không thể thoát đêm động phòng hoa chúc, lại bị Tây Môn Tĩnh Hiên bụng đói ăn quàng(*), nhất định phải nghĩ ra biện pháp đối phó, miễn lại gặp phiền toái.
(*)Bụng đói ăn quàng: ý chỉ cấp bách, không cần lựa chọn
"Ngươi đi ra bằng cách nào?" Hàng giả đột nhiên nhìn thấy Lâm Hinh Nhân xuất hiện trước mặt mình liền sửng sốt, nàng rõ ràng đã bị điểm huyệt đạo rồi.
"Chậc Chậc," Lâm Hinh Nhân tặc lưỡi, không để ý đồ giả mạo đang kinh ngạc, nói tiếp, "Ta còn tưởng sẽ được xem một vở kịch thú vị, kết quả cái gì cũng không có. Song, xuân dược của ngươi thật đúng là không tồi, ngay cả Hiên Vương cũng bị hạ gục, mặc cho ngươi thao túng, nhưng mà tại sao ngươi lại không trực tiếp dùng xuân dược? Như vậy chẳng phải càng thêm chân thật, ngươi cũng không cần vì muốn mang thai, vội vàng đi tìm nam nhân khác, nói cho cùng ngươi vẫn chưa thành công."
Nghe Lâm Hinh Nhân nói ra rành mạch kế hoạch của mình, người đàn bà kia kinh ngạc tới mức không thể thốt lên lời.
"Đúng rồi, ta thấy ngươi chính là sợ sau khi xuân dược phát tác, Hiên vương có thể khắc chế chính mình rồi bỏ chạy, uổng phí ngươi tính toán một phen, không bằng trực tiếp dùng xuân dược làm cho hắn gục ngay tại chỗ, không thể phát hiện ra ngươi tính kế hắn, đúng không? Nói đến đây, ngươi thật là một nữ nhân nhiều mưu kế." Lâm Hinh Nhân tiếp tục phân tích hành động của đồ giả mạo kia.
"Ngươi là ai?" Người đàn bà kia cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, mặc y phục vào, nhảy xuống giường, nhìn chằm chằm Lâm Hinh Nhân lạnh lùng nói.
Hiện tại nàng đã hoàn toàn xác định Lâm Hinh Nhân này đã giải huyệt đạo bị điểm, im lặng ở dưới gầm giường xem cuộc vui.
Thế nhưng nàng có thể giải huyệt đạo mà không bị Tây Môn Tĩnh Hiên phát hiện ra, có thể thấy nàng đã phong tỏa khí tức, bản lĩnh rất cao, công lực thâm hậu, có thể che giấu cả một đêm.
"Ta là Lâm Hinh Nhân a, chẳng lẽ ngươi đã quên?" Lâm Hinh Nhân cười nói.
Nhưng mà đồ giả mạo kia cũng không tưởng tượng được nàng chính là Lâm Hinh Nhân thật sự, nghĩ rằng nàng cũng giả mạo giống như mình, chỉ là ra tay trước một bước. Dù sao nàng ta cũng không biết nàng có võ công.
"Tối qua ngươi vì cái gì mà không ra tay?" Đồ giả mạo đặt mình sang một bên hoài nghi hỏi, cảm giác bị người ta trêu đùa rất không thoải mái.
"Đương nhiên là muốn ngươi thay ta cùng Hiên vương động phòng hoa chúc một đêm, thế nhưng kết quả làm cho ta rất bất mãn" Lâm Hinh Nhân bĩu môi nói.
Vốn nữ nhân này có chuẩn bị mà đến, nàng còn tưởng rằng nàng ta có thể cùng Tây Môn Tĩnh Hiên thuận lợi động phòng, như vậy nàng cũng không để cho Tây Môn Tĩnh Hiên được lợi, có thể trốn được nhất thời, chủ yếu là sẽ không phải xử lí chuyện mình bị thất thân(*), giảm bớt phiền toái, tránh bị Tây Môn Tĩnh Hiên nghi ngờ.
(*)Thất thân: mất đi sự trinh tiết, không còn giữ được phẩm hạnh của mình theo quan niệm phong kiến.
Không ngờ tới Tây Môn Tĩnh Hiên đối với "Lâm Hinh Nhân" không thèm để ý chút nào, ngay cả chạm cũng không muốn chạm vào, liền quăng "nàng" hai ba lần.
Lâm Hinh Nhân ở dưới giường, nghe động tĩnh trong phòng, nàng liền đoán rằng ngay từ đầu đồ giả mạo kia muốn khiến cho Tây Môn Tĩnh Hiên nằm trong lòng bàn tay, chỉ tiếc Tây Môn Tĩnh Hiên thờ ơ, nàng ta mới không thể hạ dược được.
"Thật là kỳ quái, ngươi giả mạo Lâm Hinh Nhân lại không muốn cùng Tây Môn Tĩnh Hiên động phòng? Lâm Hinh Nhân thật sự đã bị ngươi giấu đi đâu rồi?" Người đàn bà kia nghi hoặc hỏi, suy đoán thân phận của Lâm Hinh Nhân, nàng không tin người trước mắt chính là Lâm Hinh Nhân thật sự.
"Ta càng muốn biết ngươi là ai? Tiếp cận Tây Môn Tĩnh Hiên có mục đích gì?" Lâm Hinh Nhân lười trả lời người đàn bà kia, từng bước từng bước đến trước mặt nàng ta, tấn công nàng ta.
Mặc kệ là thật hay là giả, ai cũng không muốn kinh động đến người ngoài, cho nên hai người ở trong phòng im lặng đánh nhau.
Nhưng rất nhanh kẻ giả mạo phát hiện mình không phải đối thủ của Lâm Hinh Nhân, chỉ trong vòng mấy chiêu đã bị Lâm Hinh Nhân tóm gọn.
"Nói, ngươi là ai?" Lâm Hinh Nhân tiến đến gần sát tra hỏi, tay giữ chặt lấy cổ kẻ giả mạo, chỉ để nàng ta miễn cưỡng đáp lại, chỉ cần hơi dùng lực một chút,sẽ bóp chết nàng ta.
"Nhiệm vụ bất lợi.........." Hai má kẻ giả mạo đỏ ửng, khó khăn phun ra vài từ, nàng biết dù thế nào cũng không thể nào cũng không thể thoát khỏi tay của Lâm Hinh Nhân, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Lâm Hinh Nhân thấy nàng ta nhắm mắt lại, con ngươi chợt lóe, liền bộp một tiếng, kẻ giả mạo chưa kịp lưu lại tin tức nhiệm vụ thất bại, liền bị Lâm Hinh Nhân chặt đứt cổ.
Nếu không phải nàng ta còn muốn lợi dụng Lâm Hinh Nhân một chút, ép hỏi nàng một chút vấn đề chi tiết, cho nên mới lựa chọn điểm huyệt mà không trực tiếp lấy mạng nàng, nếu không cùng lắm cả hai người bại lộ trước mặt Tây Môn Tĩnh Hiên, cũng sẽ không cần nàng ta thay Lâm Hinh Nhân nàng động phòng rồi hôm sau xuống suối vàng.
Edit & Beta: Bạc Hà
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT