An Kim Vĩ không tin Ninh Thư không ở trong nhà, mặc dù hắn không thích Trương Ninh thế nhưng cũng hiểu một chút về Trương Ninh, đã ly hôn lại không về nhà mẹ đẻ thì căn bản không có nơi nào khác để đi.

Ngoại trừ nhà mẹ đẻ thì An Kim Vĩ không nghĩ ra Trương Ninh sẽ đi đâu.

An Kim Vĩ cảm thấy nhất định Trương Ninh đến nơi nào đó để tránh hắn. Vì vậy hắn lén lút ở gần Trương gia chờ Trương Ninh trở về. 

Nhưng đã đợi mấy ngày liên tiếp cũng không thấy người, An Kim Vĩ lại nghe người của Trương gia cũng không biết Trương Ninh đã đi đâu.

An Kim Vĩ cảm thấy nhất định là người phụ nữ điên kia đã cầm tiền của hắn cho rồi bỏ chạy cùng với người đàn ông khác.

Gương mặt lạnh lùng của An Kim Vĩ lúc nào cũng có biểu cảm như muốn giết người. 

Bởi vì hắn không phải người đăng bài nên không thể nào xóa bỏ bài viết, chỉ có thể thỉnh cầu nhân viên quản lý diễn đàn loại bỏ bài viết đó.

Hắn phát hiện ra không chỉ diễn đàn này có bài viết đó, có vài người còn đăng lại bài viết lên chỗ khác nên ảnh hưởng càng lúc càng lớn.

An Kim Vĩ hận Ninh Thư đến mức ngứa răng, nếu như Ninh Thư đứng trước mặt của hắn, hắn cũng có thể ăn tươi Ninh Thư được. 

Mẹ An Kim Vĩ càng buồn bực, các bác gái trước đây cùng chơi mạt chược trong tiểu khu vẫn nói sẽ giới thiệu con dâu cho bà, còn nói sẽ cho hai người gặp mặt, bây giờ người ta từ chối thẳng và nói rằng đối phương đã có đối tượng mới rồi.

Vốn dĩ An Kim Vĩ là kết hôn lần thứ hai, kỳ thực tái hôn cũng không có vấn đề gì vì mặc dù có đứa con, nhưng con nhỏ đã cho nhà gái nuôi.

Gia đình công tác ổn định còn An Kim Vĩ cũng coi là khá tốt. 

Nhưng bị Ninh Thư đưa ra ánh sáng rằng trước đây An Kim Vĩ bức bách đến mức người vợ nhảy lầu, bây giờ lại còn ngoại tình từ bỏ người vợ bị bệnh như vậy, loại đàn ông này không phải là người có thể dựa vào cả đời.

Người nào có thể bảo đảm cả đời mình không bị bệnh, không bị tai nạn. Một khi xảy ra sự việc liền vứt bỏ mi thì tình cảm quá lạnh lùng vô tình.

Trước đây mẹ An Kim Vĩ tìm vợ cho con trai mình cũng giống như hoàng đế chọn phi, nhất định phải chọn lựa cẩn thận, không thể nào tái giá với một người vợ giống như Trương Ninh. 

Con dâu đại nghịch bất đạo tính cách táo bạo như vậy, động một chút là muốn đánh người.

Trong lòng mẹ của An Kim Vĩ vẫn còn che giấu một suy nghĩ, đó chính là trước hết để cho con trai của mình sinh con với con gái nhà người ta, nếu như sinh đứa bé trai thì đi lấy giấy hôn thú, nhưng vẫn còn phải xem có bị trầm cảm sau sinh không nữa.

Bây giờ mẹ An Kim Vĩ vừa nghe thấy bệnh trầm cảm liền sợ hết hồn hết vía. Bà bị nàng dâu trước đánh cho đau nhức toàn thân, mà lại còn tổn thất mười lăm vạn, cộng thêm mười vạn tiền lễ hỏi lúc trước thì cưới một nàng dâu đã tổn thất hai mươi lăm vạn. 

Ôi trời, mẹ An Kim Vĩ chỉ cần nghĩ đến số tiền kia thì buổi tối cũng ngủ không yên.

Nhưng bây giờ chẳng có một ai giới thiệu con gái cho bà, hoặc là giới thiệu phụ nữ đã ly dị, hơn nữa còn mang theo đứa con.

Mẹ An Kim Vĩ tức đến mức suýt chút nữa không khống chế được hất đổ cái bàn, An gia lại phải nuôi đứa con cho người khác, nghĩ gì mà tốt đến như vậy, lẽ nào con trai của bà chỉ xứng cưới một người phụ nữ tái hôn. 

Mẹ An Kim Vĩ cảm thấy bản thân mình phải chịu nhục nhã.

Hơn nữa những người phụ nữ này này không có việc gì liền xúm lại nói xấu con trai của bà, khiến cho mẹ An Kim Vĩ chỉ cần vừa nghe thấy chủ đề câu chuyện có liên quan tới con trai mình liền giống như châm phải pháo và chửi mắng lại người ta.

Những người khác đều nói mẹ An Kim Vĩ là mẹ chồng độc ác, bức con trai và con dâu ly hôn, danh tiếng càng ngày càng không tốt. 

Mẹ An Kim Vĩ tức muốn chết, rõ ràng là nữ nhân kia ở trong nhà diễu võ dương oai, cả ngày không làm việc gì, tại sao bà lại trở thành mẹ chồng độc ác.

Đối mặt với những lời đồn đại nhảm nhí này, mẹ An Kim Vĩ cũng không muốn ra cửa nữa, hai ông bà già suốt ngày ru rú ở nhà hai mắt nhìn nhau.

Vốn tưởng rằng không có con dâu như Trương Ninh, cuộc sống của An gia sẽ tốt lên, kết quả bầu không khí vẫn giống như trước kia. 

Bố An Kim Vĩ là người rất coi trọng sĩ diện, có thể ăn đói mặc rách, nhưng không thể mất mặt, không thể ngờ vinh dự cả đời đến già rồi còn phải thừa nhận chuyện như vậy.

Bố An Kim Vĩ tâm trạng không thoải mái bèn nổi giận với vợ mình: "Con dâu ở cữ cũng không biết chăm sóc một chút, đang yên lành thì bị bệnh."

"Sinh ra một đứa con gái cũng bắt tôi chăm sóc, không phải ông cũng không nói với tôi rằng tôi phải chăm sóc cô ta cho tốt sao, ông cũng không buồn đi gặp cái đứa cháu gái kia." Mẹ An Kim Vĩ uất ức phản bác. 

"Tôi nói bà hai câu, bà còn cãi lại, nếu bà đối xử với cô ta tốt một chút, cô ta cũng không đến mức làm ra chuyện như vậy." Bố An Kim Vĩ trợn trừng hai mắt nói: “Người phụ nữ kia cũng không phải là thứ tốt đẹp gì, làm ra chuyện như vậy đúng là dụng tâm độc ác."

"Đúng là con người lòng dạ hiểm độc." Mẹ An Kim Vĩ bắt đầu liên tục lải nhải quở trách Ninh Thư, trong miệng luôn luôn nguyền rủa Ninh Thư.

Mặc dù bây giờ danh tiếng của mình không tốt, thế nhưng An Kim Vĩ không hề hạ thấp tiêu chuẩn kén vợ của mình chút nào, nhất định phải là một cô gái tốt, tính cách dịu dàng quan tâm và có thể đối xử tốt với hắn. 

Không thể đê tiện giống như Trương Ninh.

An Kim Vĩ cũng không vội vàng tái hôn, lúc thiếu phụ nữ liền lên mạng hẹn hò, tìm phụ nữ vui chơi một chút.

Ninh Thư không biết chuyện của An gia, cô đã qua sát hạch tư pháp, hiện tại muốn tìm văn phòng luật sư để làm luật sư thực tập, sau đó sẽ nhận được giấy hành nghề luật sư. 

Cô phải đi thực tập nên con nhỏ chính là một vấn đề, cũng không thể đưa theo con nhỏ đi làm được.

Cho nên một khi người phụ nữ kết hôn sinh con đã hy sinh rất nhiều thứ, vì gia đình, vì con nhỏ, phải hi sinh rất nhiều.

Con còn nhỏ vẫn không thể rời khỏi người, thế nhưng nếu như cô không đến thực tập ở văn phòng luật sư, về sau làm sao đạt được giấy hành nghề luật sư. 

Ninh Thư thở dài một hơi, bắt đầu lên mạng xem lướt qua tình hình ở văn phòng luật sư, có ai lại mang theo con cái đi làm không.

Có điều Ninh Thư nhìn thấy một giám đốc của văn phòng là nữ, Ninh Thư cảm thấy có thể tới thử một chút, dù sao cùng là phụ nữ, có một số việc có thể thông cảm nhau.

Ninh Thư có thể chấp nhận tiền lương thấp một chút, chủ yếu là sau khi làm luật sư thực tập mới có thể thi giấy hành nghề luật sư. 

Ninh Thư liền chuẩn bị đến văn phòng luật sư này nộp đơn, kiến thức chuyên ngành của cô không có vấn đề, chỉ có đứa con này.

Ninh Thư đến văn phòng luật sư nhận lời mời làm luật sư thực tập, thế nhưng người ta vừa nghe cô phải dẫn con nhỏ đi làm, không cần suy nghĩ liền cự tuyệt.

Nơi này cũng không phải là nhà trẻ, nơi này đều là nhân sĩ chuyên nghiệp tinh anh pháp luật, cô là một phụ nữ mang theo đứa nhỏ, biến một văn phòng luật sư yên lành thành chợ bán thức ăn rồi. 

Ninh Thư cũng không thất vọng, đâu có nơi nào có thể chấp nhận phụ nữ mang theo đứa nhỏ đi làm, chỉ mải chăm sóc đứa nhỏ thì làm sao còn có thể làm việc.

Ninh Thư chờ ở cửa văn phòng luật sư, muốn đợi nữ giám đốc của văn phòng luật sư, cô muốn nói chuyện với nữ giám đốc.

Nữ giám đốc của văn phòng luật sư đang lái một chiếc xe thể thao màu đỏ, ăn mặc quần áo đẹp đẽ, một bộ tóc xoăn lọn lớn, mang theo cái kính râm, là một phụ nữ đàng hoàng lại xinh đẹp. 

Giống như là một ngọn lửa.

Nữ giám đốc từ trên xe bước xuống, Ninh Thư chạy đến trước mặt nữ giám đốc và gửi cô ấy danh thiếp của mình.

Mặc dù bản thân vẫn chưa tính là luật sư, Ninh Thư vẫn chuẩn bị rất kỹ. Buộc phải in một danh thiếp nhỏ. 

Nữ giám đốc đặt kính râm hơi đè xuống sống mũi, nhìn thoáng qua danh thiếp trong tay Ninh Thư, giọng nói trong trẻo nói khẽ: "Luật sư thực tập, Trương Ninh?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play