Phụ thuộc vào hôn nhân sẽ không thể lâu bền, vậy lại có vấn đề nữa rồi...
Tôi mẹ nó đã làm tốt lắm rồi, thì làm sao phải gả cho anh…
Tôi có thể tự nuôi sống mình, tôi làm sao phải gả cho anh?
Ngồi máy bay hơn một giờ, cuối cùng đã đến thành phố mà Ninh Thư lựa chọn.
Thành phố này kinh tế phồn vinh, cơ hội rất nhiều, quan trọng hơn là, thành phố này nhiều trường đại học.
Ninh Thư tính toán tỉ mỉ số tiền trên người, số tiền này có thể cho cô tiết kiệm ăn tiêu mấy năm, trong khoảng thời gian này, Ninh Thư dự định đi tự học một khóa chính quy.
Lại lấy giấy hành nghề luật sư vào tay.
Nghĩ tới nghĩ lui, Ninh Thư vẫn dự định đi làm luật sư, nếu như làm buôn bán, tài chính trong tay cô cũng không nhiều, hơn nữa còn có một đứa bé cần phải chăm sóc.
Dựa vào mười vạn để chống đỡ trước, đến khi cô có thể bắt đầu đi làm rồi nói tiếp.
Xã hội đã quy định tham gia hành nghề các kiểu đều cần giấy chứng nhận, không giống như thời cổ đại, Ninh Thư có thể mở một gian hàng xem bói, hoặc là làm chút mặt nạ bằng thuốc Đông y.
Thời hiện đại bây giờ làm những thứ này có ràng buộc lớn, không có kiểm chứng tư cách hành nghề là không được, không có giấy chứng nhận chính là phạm pháp, Ninh Thư cũng không muốn bị tạm giữ, bị phạt tiền.
Đầu tiên Ninh Thư vẫn tìm một quán trọ nhỏ để ở, mua thẻ sim cắm vào trong điện thoại di động.
Ninh Thư mang theo đứa nhỏ chuẩn bị tìm chỗ ở tiếp theo, một căn nhà yên ổn.
Nhà ở tại trung tâm thành phố quá đắt, Ninh Thư không tính thuê nhà ở trung tâm thành phố, mà thuê một căn nhà nhỏ có một phòng khách một phòng ngủ một nhà vệ sinh ở ngoại ô thành phố.
Tiền thuê nhà là hơn một ngàn đồng một tháng.
Ninh Thư cảm thấy rất hài lòng với căn nhà này, một người cùng với con nhỏ ở tốt vô cùng.
Ninh Thư ký hợp đồng với chủ cho thuê nhà rồi trở về đến quán trọ cầm cái vali mang đến nhà thuê.
Chủ cho thuê nhà thấy Ninh Thư là một phụ nữ mang theo con nhỏ, nhịn không được hỏi: "Chỉ một mình cô ở à, chồng cô thì sao?"
"Tôi đã ly hôn." Ninh Thư nói.
Chủ cho thuê nhà nhìn Ninh Thư bằng ánh mắt có chút thương hại, đương nhiên trong đó còn kèm theo một chút coi thường.
Xã hội này chỉ cần là ly hôn thì cơ bản mọi người đều cảm thấy người phụ nữ này không được nên nhà chồng mới không cần.
Ninh Thư trực tiếp không thèm nhìn vào ánh mắt chủ cho thuê nhà, chịu đựng loại ánh mắt này dù sao cũng tốt hơn ở lại An gia chịu tội, trên thế giới này không có chuyện gì thập toàn thập mỹ.
Ninh Thư đến siêu thị mua các loại đồ dùng hàng ngày, mua chăn và các loại đồ đạc.
Sau đó lại quét dọn mọi ngóc ngách trong nhà một lượt, gian phòng ngay lập tức rực rỡ như mới.
Sau đó sẽ bắt đầu một cuộc sống mới nên trong lòng Ninh Thư cũng trở nên kích động, không cần mỗi sáng sớm mở mắt ra lại chứng kiến cả một nhà bực tức.
Rõ ràng bản thân tồn tại, nhưng họ lại muốn phớt lờ cô.
Nghỉ ngơi một chút, Ninh Thư liền bắt đầu chọn trường pháp luật.
Bằng cấp của Trương Ninh cũng chỉ tốt nghiệp trung học cơ sở, giống như các bé gái tốt nghiệp trung học là có thể làm công kiếm tiền, sau đó liền kết hôn lập gia đình sinh con, sau đó làm trâu làm ngựa hầu hạ nhà chồng.
Rất nhiều phụ nữ cũng không cảm thấy hoài nghi về cuộc sống của mình bởi vì mọi người đều sống như thế, vừa đến đủ tuổi thì trưởng bối sẽ vội vội vàng vàng gả mi ra ngoài.
Mi không muốn dựa theo cách sống của mọi người, mi sẽ bị khiển trách và đặt điều đồn nhảm.
Đại học tự chọn kiểu này cũng thường là lên lớp buổi tối, lúc ban ngày Ninh Thư mua rất nhiều sách pháp luật để đọc.
Ninh Thư có kỹ năng làm luật sư, còn đi học là để có được giấy chứng nhận, hơn nữa luật sư là phải đi lên qua nhiều lần kiểm tra.
Có điều hiện giờ Ninh Thư tương đối lúng túng, cô đi học nhất định phải mang theo con nhỏ nên luôn luôn phải đối mặt với những ánh mắt khác thường của người khác, có đôi khi đứa trẻ còn khóc oa oa.
Ninh Thư chỉ có thể áy náy nói với thầy giáo, còn có chuyện khá là lúng túng, chính là sau một tiết học thì trước ngực Ninh Thư đã ướt nhẹp bởi vì căng sữa quá.
Vừa hết giờ học phải đến nhà vệ sinh cho con nhỏ bú sữa, Ninh Thư chỉ biết ngồi ở phía cuối phòng học.
Ôi chao, những điều này chỉ là tạm thời và sẽ dần dần khá hơn, hiện tại chịu cực khổ cũng là vì tương lai tốt đẹp.
Ban ngày ở nhà đọc thuộc lòng điều khoản pháp luật, buổi tối lại đi học.
Nếu như gặp phải sát hạch tư pháp thì Ninh Thư sẽ để con ở nhà trẻ mấy giờ, đến sau khi sát hạch chấm dứt thì Ninh Thư sẽ đón con trở về.
Em bé từ nhỏ đến lớn chưa từng rời khỏi Ninh Thư, lần đầu tiên đưa bé đến nhà trẻ đã khóc rất đau lòng.
Bây giờ thời gian ngủ của em bé đã ít đi, phần lớn thời gian đều là tròn mắt nhìn khắp những nơi chuyển động và khua tay múa chân.
Trong miệng bé phát ra âm thanh a a a a, lúc Ninh Thư đọc sách, không phải xoa bàn tay nhỏ xíu thì là bàn chân nhỏ xíu của em bé.
Bé rất khỏe mạnh, cũng được hơn hai tháng là có thể bắt đầu nghểnh cổ lên để có thể hết nhìn đông tới nhìn tây.
Ninh Thư chỉ có một cảm giác, mẹ ơi, làm vú em thật khổ.
Bởi vì Ninh Thư có kỹ năng luật sư và trước kia đã làm luật sư nên sát hạch tư pháp đúng là rất dễ dàng.
Còn như chuyện Ninh Thư ném lựu đạn rồi bỏ chạy, đã đẩy An Kim Vĩ vào cái hố đau khổ.
Ninh Thư tung lên diễn đàn thứ gì đó, bởi vì là tung lên trên diễn đàn của tiểu khu, loại diễn đàn này chơi bằng tiền, trên đó có đủ loại bài viết phàn nàn hoặc là các loại bài viết nhiều chuyện tiêu khiển.
Thứ Ninh Thư đăng lên đã dẫn tới thảo luận nhiệt liệt, phía dưới một loạt người nói An Kim Vĩ đúng là một thằng cặn bã, đúng là một tên ung nhọt.
Là một kẻ vong ân phụ nghĩa, bức người vợ bị bệnh ly hôn, lại còn không cần đến con cái.
Trước đây An gia đã bức nàng dâu nhảy lầu, bây giờ còn quá trớn, hơn nữa quá trớn tới mức vô sỉ như vậy.
Mỗi lần An Kim Vĩ vừa ra khỏi cửa là luôn cảm thấy người trong tiểu khu nhìn hắn bằng ánh mắt khác thường, năm ba người xúm lại kề tai nói nhỏ, còn chỉ chỉ trỏ trỏ vào hắn.
Ngay cả đến công ty cũng có người nhìn hắn bằng ánh mắt khác thường.
Còn cha của An Kim Vĩ cùng chơi với ông cụ trong tiểu khu, ông cụ mới hỏi cha An Kim Vĩ, có phải nhà ông ép buộc con dâu của mình ly dị hay không, lại còn không cần con cháu vân vân..., con trai ông ngoại tình, bây giờ đều truyền ra rồi.
Cha An Kim Vĩ là người rất coi trọng mặt mũi nên nghe được những lời này đúng là tức muốn chết, về nhà nói lại cho An Kim Vĩ.
An Kim Vĩ mở diễn đàn của tiểu khu ra liền thấy bài đăng của Ninh Thư, bài viết này vô cùng nóng bỏng, mở ra đầy đủ các suy nghĩ đầy bức bách bên trong.
Không thiếu người phụ nữ nói Ninh Thư ly hôn là đúng, gả cho tên cặn bã như vậy sống không bằng chết, ngoại tình còn lớn lối như vậy.
An Kim Vĩ xem hết bài viết, càng xem sắc mặt càng khó coi, trong bài viết này đại đa số đều đang mắng chửi hắn.
An Kim Vĩ tức đến mức run rẩy lấy điện thoại di động gọi điện cho Ninh Thư. Ả tiện nhân này rõ ràng đã đưa tiền còn không giữ lời hứa, còn phát thứ này lên mạng, đập thứ đó xong rồi còn ghi âm lại, chụp lên đầu hắn hàng chậu phân.
Kết quả điện thoại là số trống, căn bản là không gọi được, An Kim Vĩ tức giận tới mức thẳng tay đập vỡ luôn điện thoại.
Cha An Kim Vĩ cảm thấy mất hết mặt mũi, rất ít đi ra ngoài chơi cờ đánh bài.
An Kim Vĩ giận dữ không xuôi nên chạy đến Trương gia đi tìm Ninh Thư để yêu cầu Ninh Thư cho lời giải thích, đã cầm tiền còn nói không giữ lời, lại có thể đưa vật đó ra ánh sáng.
An Kim Vĩ đến Trương gia, kết quả được biết Ninh Thư kỳ thực cũng không ở trong nhà, An Kim Vĩ không tin tưởng liền xông thẳng vào trong nhà tìm khắp nơi cũng không tìm được Ninh Thư.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT