"Chiều nay có cuộc họp với ban quản trị chung cư, cậu nhớ về đấy", giọng Văn Vũ phát ra từ loa điện thoại.
"Tôi biết rồi", Nghĩa trả lời không bộc lộ một chút sắc thái.
"Có việc gì à?", Đông vừa nhai vừa nói.
"Chút việc ở chung cư thôi. Không có gì quan trọng đâu", Nghĩa tỏ ra tự nhiên, gắp những miếng thịt cuối cùng vào chén Đông. "Tôi phải về chung cư một chuyến. Lát nữa cậu về trước nha, tôi đi một chút thôi sẽ về đưa cậu đi dạy".
Đông tỏ vẻ không hài lòng.
Cậu nghĩ loại biểu cảm đó có thể qua mặt được tôi sao?
"Nếu chỉ đi một chút thì cùng đi cho vui", Đông đã bị nhiễm thói mặt dày.
"Không có gì thật mà", Nghĩa vẫn cố gắng nhưng có vẻ đã thất bại.
Đông không trả lời, chỉ im lặng nhìn Nghĩa.
Bắt gặp ánh mắt kiên định của Đông hướng về mình, Nghĩa lại không từ chối được: "Được rồi, ăn xong rồi cùng đi".
Đông vui vẻ ăn hết phần ăn rồi cũng Nghĩa qua chung cư.
Đông biết Nghĩa sở hữu một chung cư cao cấp nhưng đến tận nơi vẫn không khỏi bất ngờ, cái này lớn hơn nhiều so với những gì cậu tưởng tượng.
Tòa chung cư cao chót vót được phối màu trắng và xanh xám sang trọng, phía trước là sân lớn, hai bên là công viên ôm hết phần sau chung cư. Năm lầu dưới cùng được dùng làm trung tâm thương mại, từ lầu sáu trở lên là khu căn hộ cao cấp, đan xen là công viên và hồ bơi. Hệ thống bảo vệ ở đây rất nghiêm ngặt, khách đến mua sắm có thang máy riêng chỉ hoạt động đến lầu năm. Những người muốn lên khu căn hộ có thang máy khác để sử dụng và phải có thẻ xác minh, dẫn khách về chơi đều phải thông qua bảo vệ.
"Chào cậu tôi là Văn Vũ", Văn Vũ ra tận cửa căn hộ chào đón.
Đây là lần đầu tiên Văn Vũ được gặp Đông nên có chút tò mò, nhìn Đông một lượt dò xét rồi tự gật đầu trong lòng.
"Tôi là Hữu Đông, anh là ...", Đông bắt tay Văn Vũ.
"Người này là anh em tốt của tôi", Nghĩa thay Văn Vũ trả lời.
Nghĩa kéo Đông một vòng tham quan nhà mình, giới thiệu từng ngóc ngách mặc dù Đông không quan tâm cho lắm. Sau khi nhận định căn hộ này rộng rãi tiện nghi, Đông chỉ dán mắt vào Văn Vũ.
"Anh đến cấp này rồi. Đỉnh thật", Đông không khỏi trầm trồ, chạy lại sô pha ngồi kế bên Văn Vũ.
Đây đã từng là trò chơi Đông yêu thích cho đến khi Đông bí đường không thể chơi tiếp được.
"Chú em cũng chơi game này à?", Văn Vũ xoay nhẹ đầu sang bên cạnh, rồi cấp tốc xoay lại hướng màn hình lớn.
"Em chơi đến cấp năm mươi không lên được nữa"
"Bị kẹt chỗ cửa thứ ba chứ gì?"
"Đúng rồi, đúng rồi", mắt Đông sáng bừng.
"Em phải mang kiếm gió đánh vào đuôi quái giữ cửa"
"Vậy mà em không nghĩ ra, anh đỉnh thật nha", Đông đấm nhẹ vào bắp tay Văn Vũ, ngưỡng mộ game thủ đàn anh, không biết rằng có một người gương mặt u ám nhìn mình chằm chằm.
"Đỉnh gì mấy trò nhảm xàm", Nghĩa bĩu môi, rõ là máu ghen có chút dâng trào.
"Cậu thì biết gì? Đến bơi còn không biết", Đông liếc một cái rồi lại gạt Nghĩa sang một bên, tiếp tục cùng Văn Vũ hàn huyên.
Nghĩa tự dưng bị cho ra rìa còn bị làm nhục không khỏi nóng giận trong lòng.
Anh giỏi nhỉ? Mọi ngày dùng xà beng cạy họng cũng không nói được một câu ra hồn, hôm nay lại líu lo rả rích với Đông Đông nhà tôi.
Còn tên nhóc kia chưa gì đã câu dẫn người khác, tôi nói quả không sai mà.
Nghĩa hậm hực ngồi một ghế riêng biệt, sát khí đằng đằng.
Sau một hồi anh anh em em thân thiết, Đông mới nhớ ra Nghĩa đang âm u trên ghế đầu bàn.
"Nghĩa"
Xem ra cậu còn biết điều. Nghe giọng Đông trìu mến Nghĩa mở cờ trong bụng nhưng vẫn tỏ vẻ lãnh đạm, thờ ơ. "Sao vậy?"
"Cậu ngồi đó không biết chán à? Cắt trái cây đi".
Một gáo nước lạnh dội thẳng từ đầu Nghĩa xuống, toàn thân ướt nhẹp nỗi đau.
Con mẹ nó, cậu muốn chết đúng không?
Dù tức sôi máu nhưng Nghĩa vẫn âm trầm đứng lên hướng về phòng bếp.
Văn Vũ trước giờ luôn giữ một vẻ mặt nhưng hôm nay phải phá lệ. Cậu không giấu được bất ngờ, trố mắt nhìn lưng Nghĩa rồi lại nhìn Đông, nhân vật trong game chết cũng không hề hay biết.
"Chú em thật không tầm thường", Văn Vũ buột miệng.
"Sao anh?", Đông không nghe rõ, nhướn mắt hỏi lại.
"Không có gì"
Bỗng một tiếng nổ lớn phát ra từ bên dưới, còi báo động vang lên, cả chung cư hỗn loạn chạy theo lối thoát hiểm.
Văn Vũ lập tức hộ tống Nghĩa và Đông xuống dưới, đến lầu sáu phát hiện khói bốc nghi ngút từ phòng hội nghị, là nơi sắp diễn ra cuộc họp.
Lực lượng phản ứng nhanh của chung cư nhanh chóng xử lý đám cháy trong vòng chưa đầy nửa tiếng. Kết quả báo cáo nguyên nhân vụ nổ: bom hẹn giờ. Sau đó bên chung cư đã thống nhất với lực lượng chức năng chuyện này chính là nổ bình ga.
Vừa bước ra sân lớn, một đám phóng viên không biết từ đâu ập tới vây lấy Nghĩa như đã chờ sẵn.
"Anh có thể cho chúng tôi biết nguyên nhân vụ nổ không ạ?"
"Có thông tin cho rằng đây là một vụ đánh bom, anh nói sao về điều này?"
Những người này có lẽ đã được thông báo trước về sự việc, đến đây từ lúc chưa xảy ra vụ nổ.
Nghĩa tỏ ra điềm đạm trước ống kính nhưng trong lòng đang rất khó chịu.
"Chỉ là vụ nổ bình ga", Nghĩa trả lời ngắn gọn.
"Thật sự là nổ bình ga ạ?"
"Thương vong về người thế nào ạ?"
...
"Người phát ngôn của tôi sẽ cho mọi người câu trả lời thỏa đáng nhất", Nghĩa lạnh lùng đẩy Đông về phía trước đối mặt với đám phóng viên.
Đông quay lại lườm Nghĩa một cái trong lúc đám phóng viên vẫn nhao nhao.
"Vừa rồi là một bình ga do sử dụng không đúng dẫn đến phát nổ, là loại sự cố hoàn toàn có thể xảy ra ở mỗi gia đình nếu bất cẩn. Sự việc lần này may mắn không gây thương tích về người", chỉ là một câu nói bình thường nhưng với âm giọng và thần thái của Đông bỗng có một lực tác động mạnh mẽ lên tâm lý người nghe.
Đông sẵn tiện quảng cáo theo những gì mình vừa chứng kiến: "Như các vị đã thấy, chúng tôi có thể xử lý sự cố rất nhanh, đám cháy đã hoàn toàn được dập tắt trước khi lực lượng chức năng đến. Đội xử lý đặc biệt của chúng tôi được huấn luyện rất bài bản, có thể phản ứng chớp nhoáng với mọi tình huống có thể xảy ra. Mọi cư dân nơi đây đều được đảm bảo một môi trường sống xanh và đặc biệt an toàn".
"Khi đăng bài các vị kèm theo ảnh chụp chung cư nha! Góc nào cũng đẹp cả", Đông tặng thêm nụ cười tinh ranh thu phục lòng người.
Trong lúc đám phóng viên còn chưa định thần, Đông cùng Nghĩa an toàn đến phòng của đội bảo vệ, lúc này chỉ còn lại Văn Vũ.
"Vậy là mọi việc đã ổn thỏa?", Văn Vũ vui mừng.
"Nhưng chúng ta vẫn phải truy cứu", Nghĩa nói chuyện không chút biểu cảm.
"Từ vụ nổ đến phóng viên, chắc chắn là do bọn Thế Anh làm ra", Văn Vũ bóp tay phát ra âm thanh của khớp xương.
Thế Anh là một thiếu gia trạc tuổi Nghĩa, chủ quản tòa chung cư kế bên. Xưa giờ hai bên luôn đối đầu trực tiếp với nhau, Thế Anh không từ thủ đoạn để cạnh tranh thương hiệu với Nghĩa nhưng sau tất cả vẫn luôn đứng sau Nghĩa một bậc.
"Bọn chúng chỉ đứng sau thôi, kẻ làm ra chắc chắn là người của chúng ta", Nghĩa khẳng định.
"Tôi cũng nghĩ vậy. Vừa đến đã thấy an ninh nơi này cực kỳ tốt, người ngoài cơ bản không thể tự do hành động. Đặc biệt là vụ nổ lại xảy ra ngay nơi các anh chuẩn bị họp", Đông tiếp lời.
"Quả thật chỉ có người nhà mới làm ra được việc này, camera an ninh hôm nay bất ngờ bị sập trong vòng năm phút, chắc chắn không phải trùng hợp", nói đến việc này sắc mặt Văn Vũ ngày càng xấu.
Nghĩa vẫn giọng điệu không thể hiện cảm xúc: "Nghi ngờ nội bộ thế này, kéo dài sẽ không tốt. Anh nên sớm điều tra rõ ràng đi"
"Tôi sẽ triển khai điều tra"
"Anh không nên bứt dây động rừng, phải làm thật tự nhiên vào", Nghĩa căn dặn thêm
"Ừ"
"Chúng tôi về đây, anh cố gắng nha", Nghĩa vỗ vai động viên Văn Vũ.
Văn Vũ mỉm cười tạm biệt: "Hai người đi vui vẻ".
"Em chơi game có gì không biết sẽ lại đến thỉnh giáo anh", Đông phấn khởi tạm biệt Văn Vũ.
Nghĩa nhe nanh gầm gừ, nhanh chóng kéo Đông rời xa tình địch.
Lòng vòng cả buổi chiều đã sắp đến giờ dạy, Đông cùng Nghĩa ghé vào cửa hàng tiện lợi gần chung cư ăn lót dạ.
"Vừa rồi cậu dám đẩy tôi ra đỡ đạn", Đông càu nhàu.
Nghĩa cười thích thú: "Cậu nỡ để tôi bị công kích sao?"
Đông không muốn thừa nhận, liền chuyển chủ đề: "Thế Anh là ai vậy? Nghe anh Vũ nói có vẻ hay gây sự với cậu"
"Anh Vũ?", Nghĩa trừng mắt nhấn mạnh chữ "anh".
"Người ta lớn hơn tôi không gọi bằng anh không lẽ gọi bằng ba?"
Nghĩa nhận ra mình không có cớ để bắt bẻ đành cắn răng dầm nát ly mì.
"Sao thế nhóc con? Ly mì có tội tình gì à?", Đông nhìn Nghĩa với ánh mắt dò xét, không kìm được tiếng khúc khích.
Nghĩa ngẩng mặt lên chằm chằm nhìn Đông, tựa như muốn nhai vẻ mặt đáng yêu này.
"Cậu chưa nói Thế Anh là ai đấy", Đông nhắc nhở nhằm kéo Nghĩa ra, cứu thoát bản thân.
"Hắn ta là một kẻ trình độ thấp kém nhưng lắm mưu mô. Lúc nào cũng muốn hãm hại tôi, cậu phải đòi lại công bằng cho tôi", Nghĩa cúi xuống ủi đầu vào bắp tay Đông, tỏ vẻ nũng nịu.
Biểu hiện này làm Đông tức cười, đẩy đầu Nghĩa ra: "Sao hắn chưa chôn cậu luôn nhỉ?"
Nghĩa chồm tới cắn lên vai Đông, Đông giật ra Nghĩa lại cắn tới, cứ thế náo loạn chẳng ăn được gì.
"Đại thiếu gia Nghĩa, lâu quá không gặp", một người thanh niên cao khoảng mét bảy, mặc quần jeans áo thun đơn giản cười toe toét tiến lại gần.
Người này gương mặt và cơ thể đều không nổi bật, chỉ được cái chắc người và thơm tho.
Nghĩa bị chen ngang cuộc vui, khó chịu thì thầm: "Mới nhắc Tào Tháo".
"Thật là may mắn", Nghĩa không thèm giấu thái độ khinh thường của mình.
"Nghe nói chiều nay bên cậu có náo nhiệt à?", tên kia cười nham hiểm.
"Ừ. Một vụ nổ bình ga được xử lý rất nhanh chóng gọn gàng", Nghĩa vẫn chăm chú nhìn Đông ăn, không đếm xỉa đến người kia.
Chàng thanh niên vẫn giữ vững nụ cười trên môi: "Vậy phải chúc mừng cậu đã giữ được danh tiếng".
Nghĩa cười khẩy, ném vào người thanh niên một ánh mắt sắc bén: "Có gì tôi không giữ được? Ngày mai sự việc sẽ được đăng báo, danh tiếng của chúng tôi tất nhiên tăng lên, cần gì phải giữ? Cậu lo giữ cho chung cư của mình hoạt động đi ha ha"
"Cảm ơn đã quan tâm ha ha", người thanh niên cười lớn rồi hướng về Đông: "Cậu rất đẹp trai".
Đông biết thái độ của Nghĩa với người này, hiển nhiên không thèm ngẩng mặt nhìn một cái.
"Cậu lúc nào cũng phải nói những lời thừa thải như vậy à?", Nghĩa nhếch môi, một nửa xem thường một nửa tự hào.
"Tôi tên Thế Anh, rất vui được gặp bạn đẹp trai", Thế Anh đưa tay về phía Đông.
"Bạn đẹp trai rất vui được gặp Thế Anh", Đông đứng lên tươi cười, một tay bắt tay Thế Anh, dùng lực kéo hai thân trên chạm vào nhau, một tay vòng ra sau lưng Thế Anh vỗ vỗ.
Thế Anh bất ngờ chịu một loại cảm giác thổn thức trong lòng, vô thức đưa tay lên vỗ lưng Đông.
"Thế Anh có việc bận rồi, bạn đẹp trai ăn ngon miệng nha. Hẹn gặp lại, bạn đẹp trai", Thế Anh vẫy tay chào Đông rồi quay lưng bước đi.
Từ lúc Đông đứng dậy Nghĩa luôn hướng ánh mắt hình viên đạn vào Đông.
Trong một buổi chiều cậu ta câu dẫn hai người.
Máu ghen trong người Nghĩa sôi lên sùng sục. Thế Anh vừa đi, Nghĩa không kìm được, gằn giọng: "Cậu vừa làm gì cậu ta?"
"Tôi lấy lại công bằng cho cậu", Đông cười tinh nghịch, đá mắt về phía Thế Anh.
Nghĩa quay lại nhìn Thế Anh đang bước ra cửa, trên lưng có một miếng giấy: "Biến thái".