"Đông Đông, cậu đừng tắm, nước dính vào vết thương lại nhũn ra đấy", Nghĩa bắt đầu mưu đồ của mình

"Tôi không quen ở bẩn như cậu", Đông nhếch môi xem thường.

"Tôi ở bẩn khi nào?"

"Quốc Trường kể rằng cậu ba ngày mới tắm một lần"

"Vì lúc đó tôi không được vui", Nghĩa quyết tâm thanh minh.

"Vậy là có thật?", Đông nhăn mặt bịt mũi, tỏ vẻ kỳ thị.

"Cậu bây giờ cũng vậy thôi, tắm vào ngày mai sẽ lại rát cho xem"

"Vết thương này có là gì? Tôi có chết cũng phải chết sạch sẽ", Đông bĩu môi, nhích về phía phòng tắm.

Nghĩa từ phía sau ôm eo Đông, kéo cậu ta ngồi lên giường.

"Còn làm màu nữa. Để tôi lau người cho cậu", giọng Nghĩa trầm ấm.

"Cậu đừng có cơ hội"

"Tôi hoàn toàn trong sáng muốn giúp cậu, để cậu dơ bẩn nằm bên cạnh sao tôi ngủ được", Nghĩa làm bộ thanh cao.

"Tôi có tay có chân, cũng không đến nỗi không cử động được, tự tôi lau được rồi"

Nghĩa oán trách trong đầu, ca này khó thật, tên nhóc này sau chuyện hôm qua có vẻ cảnh giác cao độ.

"Tôi muốn quan tâm cậu một chút thôi mà", Nghĩa kiên nhẫn tỏ vẻ thành ý.

"Thân thể đáng giá ngàn vàng cậu muốn lau là lau à?", Đông vênh mặt lên.

"Cậu muốn thế nào?"

Đông suy nghĩ một hồi, chuyện cưỡng hiếp đêm qua cậu vẫn còn ấm ức, hôm nay phải chớp lấy thời cơ trả thù. Đông đem vẻ mặt gian tà hướng về Nghĩa: "Tôi muốn chịch cậu".

Lời này nói ra như sét đánh ngang tai, không đúng, phải nói là sét đánh thẳng trong mặt, Nghĩa bị sét đánh chết cứng. Lẽ nào suy nghĩ của mình sắp thành sự thật?

Ngàn lần không được, vạn lần không được.

Nếu cậu ta vùng lên được một lần chắc chắn sẽ có lần thứ hai, không chừng mãi mãi biến mình thành người vợ ngoan ngoãn nhu mì.

Nghĩa càng nghĩ càng thấy không được, mặt ngày một sầm xuống.

Không biết đã suy nghĩ bao lâu, Nghĩa giật mình bị Đông kéo về thực tại.

"Sao cưng? Không chịu thì thôi", Đông đứng lên, hướng về phòng tắm mà bước.

"Được, được. Cứ vậy đi", Nghĩa nắm tay Đông kéo lại.

Nghĩa vừa cởi đồ cho Đông vừa suy nghĩ đối sách. Bất chợt Nghĩa mỉm cười đầy gian ý.

"Cậu nghĩ gì đen tối đúng không?", biểu hiện của Nghĩa không bao giờ qua mắt được Đông.

"Không có. Nào, cậu nằm xuống đi, tôi lấy khăn", Nghĩa đỡ Đông nằm xuống giường, cấp tốc xả nước nóng và chuẩn bị khăn.

Đông nằm ngay ngắn, trên người chỉ còn lại quần lót độn lên một khối.

Nghĩa nhúng khăn vào nước ấm, vắt khô rồi từ tốn lau mặt cho Đông. Nghĩa lau thật tỉ mĩ từng chút một, từ lỗ tai đến sống mũi, mỗi vị trí đều dùng lực rất vừa vặn, cẩn thận đến mức lau ngay mép vết thương Đông vẫn thấy rất dễ chịu.

"Đau không?", Nghĩa ân cần mỗi khi lau sát vết thương.

Đông khẽ lắc đầu, mắt chăm chú nhìn vào gương mặt chuyên tâm của Nghĩa. Mỗi lần lau đến gần vết thương, Nghĩa sẽ lộ ra vẻ lo lắng, tập trung hơn hẳn. Những lúc như vậy, Đông xúc động không nói nên lời, cũng nhịn thở cùng cậu ta.

Phải nhúng thêm hai lượt nước ấm Nghĩa mới hài lòng rời gương mặt thanh tú chuyển xuống lau cổ rồi dần dần lau đến ngực. Bàn tay cố ý cọ sát với đầu ngực liên tục qua lớp khăn khiến mặt Đông ửng đỏ. Nghĩa liếc mắt xuống bên dưới phát hiện vật bên trong quần lót đang chuyển biến lại càng thích thú quấy phá.

Đông xấu hổ nhận ra cơ thể mình không chịu được loại kích thích này, mặt cứ đỏ dần.

"Cậu lau chỗ đó lâu vậy?", Đông trừng mắt gầm gừ.

Nghĩa cười trừ, liếc mắt lần nữa thấy quần lót của Đông đã căng cứng. Vật giữa hai chân ngông cuồng đội quần lót lên cao, nếu từ dưới chân nhìn lên, qua hai bên háng có thể thấy được toàn bộ nội thất bên trong quần lót.

Nghĩa nhúng khăn lau xuống bụng, lau từng khối nhô lên, lau từng vệt lõm xuống.

Nghĩa bất ngờ luồn tay xuống bụng dưới, băng xuyên qua đám lông rậm rạp, nắm lấy thân vật cứng ngắc lôi ra khỏi quần lót.

Đông bật người ngồi dậy nhưng bị một tay Nghĩa kiềm lại, thân trên lại ngã xuống giường.

"Cậu không cần lau chỗ đó", Đông đỏ mặt, tay đưa xuống kéo tay Nghĩa ra nhưng bất thành.

"Cả người cậu sạch sẽ cậu lại muốn em trai mình dơ bẩn? Thật xấu tính", ánh mắt Nghĩa lóe ra ý dâm đãng, tay không ngừng làm việc.

Khẩu súng của Đông đã giương thẳng, đầu khấc hồng hào được giải phóng ra ngoài thuận lợi cho Nghĩa làm việc.

Nghĩa trùm khăn lên đầu khấc, một tay giữ cho vật cứng thẳng đứng, một tay xoa bên ngoài lớp khăn, xoa từ gốc đến ngọn thật kĩ càng, đặc biệt chăm sóc rất kĩ đầu khấc. 

Cánh tay, hay nói đúng hơn là cả cơ thể Đông mất dần sức lực sau mỗi chuyển động của tay Nghĩa. Đầu khấc bị cọ xát tê lên đánh động đến tận đại não, Đông như cá nằm trên thớt, uốn éo thân dưới trước những ma sát nơi nhạy cảm.

"Nghĩa...", Đông dùng hết sức kháng cự cũng chỉ nói được như vậy.

Loại âm thanh Đông vừa phát ra không đơn giản là nói, mà là loại âm thanh nặng nhọc do hơi thở cấp bách hỗn loạn, do thần kinh chấn động vô thức thoát ra khỏi miệng. 

Nghĩa bị thứ âm thanh đó kích thích, đặt lên môi Đông một nụ hôn nồng đậm. Đông bị nụ hôn thiêu đốt hết nội tạng bên trong. Cả cơ thể Đông quằn quại trước sự kích động cùng lúc ập tới.

"Ưm...", Đông cố nén tiếng rên dâm dục nhưng bất thành.

Nghĩa bỏ khăn ra, bàn tay trực tiếp nắm lấy dương vật thẳng đứng vừa được phóng thích vuốt lên xuống liên hồi.

Khoảnh khắc tay Nghĩa trực tiếp chạm vào, một dòng điện mạnh mẽ chạy khắp cơ thể Đông.

Đông chịu kích thích quá mức, không thể kìm được nữa. 

"Ahhh..., Tay Nghĩa vuốt được vài giây, Đông gồng cứng người nắm chặt tấm trải nệm, hẩy mông lên cao, đầu súng căng lên tột độ bắn liên tiếp mấy đợt lên bụng. Dòng chất lỏng trắng đục từ từ men theo vệt lõm của các múi cơ, chảy ra xung quanh theo từng hơi thở mệt nhọc.

Nghĩa cởi quần lót cho Đông xong cũng tự động cởi quần áo trên người, súng thần công hùng dũng ướt nhẹp chất nhầy trong suốt được giải phóng.

Đông đang nằm thở dốc lại phải trừng mắt lên.

Mẹ nó. Cậu muốn giết tôi à?

Đông muốn vùng dậy nhưng lại bị Nghĩa đẩy xuống.

Cảnh tượng vừa rồi đốt cháy cả cơ thể Nghĩa. Dương vật to lớn giật lên từng nhịp khiêu khích.

Nghĩa quỳ xổm xuống, thân mình ở vị trí giữa hai đùi Đông, dương vật hùng dũng phía trên, hai quả trứng vừa đủ chạm gốc dương vật đang xìu xuống của Đông. Nghĩa dùng tay xoa bụng Đông, trây chất lỏng nhớp nháp thành từng vệt trắng đục vãi khắp xung quanh rồi dùng chính bàn tay đó nắm lấy vật hùng dũng của mình bắt đầu di chuyển.

"Đông Đông, thế này có kích thích cậu không?", vật cứng chỉa thẳng hướng mặt Đông, vẻ mặt dâm đãng khiêu khích của Nghĩa trực tiếp tấn công vào sâu trong mắt Đông.

Không đợi Đông trả lời, Nghĩa đổ người xuống, tiếp tục dùng miệng công kích điểm trên ngực Đông.

Đông vừa bắn chưa được bao lâu, cơ thể cực kỳ nhạy cảm. Bị gặm nhấm đầu ngực khiến Đông tê hết cả người. Đông cố di chuyển ngực né tránh, nhưng càng di chuyển lại càng khiến đầu ngực ma sát vào răng, chịu kích thích nhiều hơn.

"Nghĩa... tôi... chịu không được...", Đông phát ra âm thanh ngắt quãng vô cùng dâm dục.

Vật bên dưới chưa kịp xìu xuống lại có xu hướng căng lên. Nghĩa nhanh chóng nhận ra, quay người lại nằm xuống cạnh Đông.

Lúc này, thân dưới của Nghĩa nằm song song với thân trên của Đông, thân trên của Nghĩa đè lên thân dưới của Đông.

Đông còn chưa hoàn hồn trước trận kích động ở ngực vừa rồi, bên dưới đột nhiên được bao bọc ẩm ướt, Nghĩa đã ngậm vào. Đông sung sướng không còn biét trời đất, đem mông đẩy lên, đưa toàn bộ dương vật đang tăng trưởng ngập trong miệng Nghĩa.

Nghĩa dùng lưỡi đánh qua lại vài cái, tăng áp suất trong miệng kèm theo vài chuyển động, cả người Đông như muốn lăn lộn điên đảo.

"Nghĩa... ahh... ", Đông nắm đầu Nghĩa đè xuống, hông nhấp liên tục vào khuôn miệng ướt át.

Nhận thấy Đông sắp đến cực hạn, Nghĩa nhả ra, tay nắm chặt gốc súng, đè chặt thân dưới của Đông xuống giường, không tạo ra bất kì kích thích nào thêm.

Đông đang cao trào, đạn đã bay đến họng súng nhưng không thể bắn ra vô cùng bức bối. Đông không khống chế được, trong đầu lúc này chỉ có khao khát được bắn. Đông thở gấp đưa tay xuống muốn giải phóng năng lượng nhưng bị Nghĩa khống chế, cố gắng nhấp hông lên hòng di chuyển súng trong lòng tay Nghĩa nhưng cũng không được, bàn tay tàn độc của Nghĩa như muốn ghìm chết Đông.

"Sao vậy?", Nghĩa cười đầy dâm ý.

Đông lúc này không suy nghĩ được gì, không còn hình tượng, hơi thở khó nhọc cố sức nài nỉ: "Tôi... muốn bắn"

Nghĩa cầm khẩu súng chực chờ bùng phát trong tay lắc qua lắc lại khiến Đông khẽ nhăn mặt.

"Tôi cũng muốn bắn", Nghĩa nâng thân dưới lên, đưa vật oai phong gần tầm mắt Đông hơn.

Tay Đông đã bị khống chế, muốn hầu hạ Nghĩa chỉ còn một cách. Đông run run đưa miệng lại gần dương vật đồ sộ.

Nghĩa le lưỡi đánh một vòng trên đầu khấc khiến dương vật Đông co giật mãnh liệt, thân thể Đông run rẫy.

Đông không nhịn được, lập tức nuốt lấy vật đàn ông của Nghĩa.

Mùi vị của Nghĩa hòa với mùi tinh dịch của Đông lúc nãy không ngờ lại kích thích đại não Đông.

Đông rê lưỡi liếm vòng quanh cây kem vĩ đại mà thưởng thức hương vị.

Dương vật vừa đưa vào miệng Đông, toàn thân Nghĩa như bùng cháy, lông tơ thi nhau nổi lên một lượt.

Đông chỉ khẽ di chuyển một chút Nghĩa đã run rẫy phát ra tiếng rên trầm đục.

"Ahh... Đông Đông... Giỏi lắm..."

Tiếng rên này vô tình kích thích Đông tột độ.

Đông nhận ra trong việc này, nếu Nghĩa sướng cậu cũng sướng vô cùng. Nhịp thở của Đông đã loạn nay càng loạn hơn. Đông ra sức mút cây kem nóng hổi trong miệng, mỗi tiếng rên Nghĩa phát ra là mỗi lần súng Đông giật lên, rỉ ra một giọt nước.

Chốc lát súng Đông đã ướt nhẹp, Nghĩa cầm cây súng cứng ngắc lắc lắc có thể bắn nước ra xung quanh.

Khoái cảm nhanh chóng ập đến, Nghĩa vuốt vài cái, cả hai cùng phát ra âm thanh phóng đãng, khai hỏa hai khẩu thần công. Đông bắn không mạnh như trước, chỉ đọng trên đám lông và tay Nghĩa. 

Phía trên, Đông không kịp nhả ra, tinh trùng đặc sệt của Nghĩa bắn thẳng vào họng, bắn nhiều đợt tràn cả ra khỏi bờ môi dâm dục.

Đông chồm người xuống giường ho sặc sụa.

Cơ thể đang yếu lại bắn hai lần liên tiếp, Đông cạn kiệt sức lực nằm dài ra giường, không màng đến việc đi súc miệng.

Lúc này Nghĩa mới xót xa, không khỏi có cảm giác đau lòng, tự trách bản thân mình vì chút dục vọng mà hành hạ bảo bối. Nghĩa mang nước, mang thau đến tận giường cho Đông súc miệng, uống nước rồi lấy khăn lau người cho Đông. 

"Đông Đông, dậy chịch tôi này", Nghĩa lay người Đông. Tuy có đau lòng nhưng Nghĩa đã suy nghĩ lại, dạy vợ thì phải cương quyết, xem như vừa rồi là hình phạt cho âm mưu lật đổ chính quyền của cậu ta.

"Tôi không thèm", Đông mệt mỏi nói không ra hơi.

"Đông Đông, vừa rồi vẫn rất sướng đúng không?", Nghĩa lại thì thầm bên tai.

Đông không trả lời, nhắm mắt điều hòa nhịp thở.

Đến sáng hôm sau tỉnh dậy thấy mình đang nằm trong lòng Nghĩa, hai cơ thể vẫn trần truồng như đêm qua. Có một điểm khác biệt là tình hình của Đông tiến triển rất tốt, vết thương cơ bản không còn ảnh hưởng gì nữa. Trên mặt chỉ còn lại chút vết xước và khóe môi có màu hơi khác biệt, loại thương tích này vô tình làm tăng vẻ phong trần cho Đông, cuốn hút theo một cách khác.

Nghĩa chấm thuốc dưỡng lên khóe môi Đông, không giấu được yêu thích: "Cậu lúc nào cũng đẹp như vậy, tôi thật sự lo lắng đấy".

"Tôi không phải loại dễ bị câu dẫn", Đông bĩu môi.

"Tôi chỉ lo cậu câu dẫn người khác", Nghĩa cười bỡn cợt.

"Vô vị", Đông đạp Nghĩa ra xa, hiên ngang đứng lên, tự mình mặc đồ.

Chỉ là mặc quần áo nhưng Đông phấn chấn lạ thường. Cảm giác sức mạnh trở lại, tự do di chuyển, tự thân hoạt động thật tuyệt vời.

Nghĩa ngồi phía sau xem Đông thay đồ cũng phấn chấn tinh thần, con quỷ dâm tà trong lòng cũng phấn chấn. Thiên thần lương thiện phải cố sức thuyết phục con quỷ dâm tà.

Cậu ta đang bị thương, mày quên hôm qua đã làm cậu ta mệt mỏi như thế nào à?

Mày không còn thương yêu bảo bối nữa sao?

Chi bằng đợi cậu ta khỏi hẳn rồi ăn luôn một bữa thịnh soạn.

Thiên thần trong sáng cũng không trong sáng cho lắm, từ lâu đã bị kéo theo tà đạo, từ khi gặp Đông, Nghĩa sớm đã không thể trong sáng được nữa. Với những nỗ lực của chút trong sáng cuối cùng, Nghĩa đã quyết định để Đông yên ổn trong thời gian dưỡng thương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play