Edit: susublue

"Sở thiếu, có thể mời được ngài đến đây thật sự không dễ dàng." Thật vất vả lắm mới mời được ông trùm của giới kinh doanh này đến phỏng vấn, giọng của Cao Nghị trở nên thân thiện nịnh nọt.

"Cao chủ biên khách sáo rồi." Sở Hoán vẫn duy trì nụ cười giả tạo trên thương trường như lúc trước.

"Đây đều là nhân viên của tòa soạn báo chúng tôi, hôm nay đến đây để phụ trách ghi chép lại buổi phỏng vấn ngài." Cao Nghị nhìn mọi người trong phòng một vòng, sau đó lại nhìn qua Sở Hoán.

Sở Hoán mỉm cười, "Không cần khách sáo, có thể bắt đầu rồi." Mặc dù anh trả lời Cao Nghị nhưng cũng không hề muốn ở trong này mà thầm nghĩ muốn mau chóng kết thúc.

Phó biên tập và nhóm trợ lý đều đặt câu hỏi với Sở Hoán theo thứ tự đã sắp xếp sẵn, bởi vì Mộc Yên vừa vào tòa soạn Triêu Dương nên bị Lưu Nhân Nhân sắp xếp cho ngồi ghi chép.

"Sở thiếu, xin hỏi mấy tháng qua lúc "Hằng Phong" gặp phải vấn đề tài chính lớn, ngài làm thế nào để "Hằng phong" vươn lên mà không hề để vấn đề tài chính ảnh hưởng quá nhiều, ngược lại lần phát triển này còn thu về lợi ích lớn hơn trước nữa?"

"Xin hỏi Sở thiếu, ngài đoán gì về tương lai của thị trường buôn bán hiện tại?"

...

Mộc Yên nắm thật chặt bút bi màu đen trong tay, cô vốn không biết phải ghi chép cái gì, hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Hoán, không khí quả thực lạnh đến mức đóng băng. Người đàn ông này đã nhiều lần khiêu chiến giới hạn của cô, hiện tại cô đã không còn bất cứ tình cảm nào đối với anh, dienxdafnnllequysdoon mà ngược lại tất cả đều đã chuyển thành thù hận! Vì anh dung túng nên những màn kịch Mộc Cẩm trình diễn càng lúc càng hoàn hảo, cái tát vô duyên vô cớ ở tiệm thuốc Đồng Nhân Đường, nỗi nhục ở bể bơi khách sạn Hilton, lần nào cũng chạm đến giới hạn của cô, nếu anh không tên là "Sở Hoán", nếu không phải còn bận tâm tới một chút tình cảm lúc còn trẻ thì nhất định lúc này anh chỉ còn lại cái xác.

Hận ý mạnh mẽ như vậy sao Sở Hoán lại không chú ý đến được, lúc ngẩng đầu lên thì đúng lúc anh đón nhận ánh mắt lạnh thấu xương của cô. Sắc mặt Sở Hoán lập tức trắng bệch, cả người giật nảy sững sờ tại chỗ. Khi anh xác nhận đối phương chính là Mộc Yên, anh thậm chí còn hoài nghi có phải mình nhớ cô quá độ nên bị ảo giác hay không, nhưng bóng người cô quá rõ ràng. Anh còn chưa kịp vui mừng thì đã bị hận ý trong mắt cô vùi lấp, sự thù hận mạnh mẽ như vậy làm cho Sở Hoán hít thở không thông. Tiểu Yên anh vẫn quý trọng lại chán ghét anh như vậy sao? Môi tái nhợt giống như bị keo dán chặt lại, run rẩy hơn nữa ngày anh mới nhẹ giọng nói ra hai chữ "Tiểu Yên.".

"Sở thiếu?"

"Sở thiếu?"

...

Không ai nghe rõ Sở hoán vừa mới thì thào cái gì, Cao Nghị ngồi ỏ bên cạnh thấy anh đột nhiên thất thần nên cảm thấy kinh ngạc, đến khi mọi người nhìn theo tầm mắt của Sở Hoán thì mới thấy Mộc Yên trừng mắt ngồi trong bóng tối, cô lập tức biến thành tiêu điểm của mọi người.

Dưới ánh mắt của mọi người, Mộc Yên cười lạnh đứng lên, cô hung hăng trừng mắt nhìn anh, "Sở tiên sinh, tôi muốn phỏng vấn một chút tin tức của Mộc Cẩm tiểu thư để làm tiêu đề cho ngày mai, có phải ngài cũng cảm thấy vui vẻ giống như tôi không?"

Mọi người đang ngồi nghe thấy câu hỏi của Mộc Yên thì đồng loạt đổi sắc, ai cũng đều biết đây là điểm mấu chốt của Sở Hoán, anh ghét nhất là bị người khác hỏi đến chuyện này, mà "Thiếu niên" trước mắt này lại không biết sống chết hỏi anh.

Cao Nghị thấy sắc mặt Sở Hoán càng lúc càng khó coi, vội vàng lên tiếng trước khi tình hình trở nên tệ hơn, "Sở thiếu, đây là trợ lý mới của tôi, cậu ta vừa tới vẫn chưa hiểu chuyện, ngài đừng so đo với cậu ta."

"Mộc Yên, còn không mau giải thích với Sở thiếu!" Cao Nghị xoay người nhìn Mộc Yên.

Nhưng Mộc Yên lại làm như không thấy, cô cầm ly rượu trên bàn lên, nhân lúc mọi người còn phản ứng lại, đi đến trước mắt Sở Hoán."Chúc mừng anh nhận rõ bộ mặt thật của Mộc Cẩm!" Mộc Yên hừ lạnh, "Tôi mời anh!" Vừa nói xong, rượu đỏ tươi như màu máu đổ xuống đầu Sở Hoán, "Choang!" Ly rượu đế cao nện xuống mặt bàn, tiếng thủy tinh vỡ tan, những mảnh thủy tinh dính rượu văng ra xung quanh! Làm khuôn mặt tuấn tú của Sở Hoán bị xước một đường, máu tươi chậm rãi chảy theo sườn mặt của anh xuống dưới.

"A!" Lưu Nhân Nhân thét chói tai, những người còn lại cũng đều bị đồng nghiệp mới này dọa sợ, đứng sững sờ tại chỗ không cử động.

"Anh uống đi!" Mộc Yên trừng mắt nhìn anh, cô ngu xuẩn cỡ nào mới có thể để cho người đàn ông này dẫm đạp lòng tự trọng của mình hết lần này tới lần khác.

Màu đỏ của rượu chói mắt giống như máu tươi tưới ướt từ đỉnh đầu của anh xuống quần áo, Sở Hoán chật vật ngây người, anh biết mình đã hoàn toàn đánh mất cô, ánh mắt thô bạo như vậy, Mộc Yên oán hận đến mức muốn ăn tươi nuốt sống, lóc da lóc thịt anh.

"Tiểu Yên, thật xin lỗi. Anh không biết vì sao mọi chuyện lại biến thành như vậy." Sắc mặt Sở Hoán trắng bệch, anh ăn nói khép nép, nhận lỗi với cô nhưng lại đổi lại một cái tát vang dội của Mộc Yên.

Một tiếng "Chát!" vang lên, âm thanh làm tan nát cõi lòng Sở Hoán, bóp nát mọi sự cố gắng thành bột phấn, gió thổi qua một cái liền hoàn toàn phiêu tán trong gió.

"Sở Hoán, đừng trêu chọc tôi nữa nếu không tôi nhất định sẽ bầm thây anh ra thành ngàn khúc!" Vươn tay ném cây bút màu đen bay sượt qua mặt anh, Mộc Yên xoay người đi ra ngoài.

Cao Nghị là người đầu tiên hồi thần trong số đám người bị dọa ngây người, "Sở thiếu, thật sự xin lỗi..." Anh cầm khăn ăn trên bàn lên muốn lau vết rượu đỏ trên quần áo của Sở Hoán thì lại bị Sở Hoán đẩy ra, "Cút!" sau đó vội vàng đuổi theo Mộc Yên, hiện tại ở trong lòng anh chỉ có một suy nghĩ, nếu không đuổi theo Mộc Yên để giải thích mọi chuyện cho cô nghe thì sợ là cô sẽ mãi mãi hận anh!

Dùng giấy ăn lau khô vết rượu đỏ trên tay, khi Mộc Yên đi ra khỏi nhà hàng thì vẻ tàn bạo trên mặt cũng đã dịu đi rất nhiều. Đối với cô mà nói, Sở Hoán đã sớm không còn gì để cô vương vấn nữa, mà mọi thứ cô làm hôm nay là để trả thù vì anh không biết phân biệt tốt xấu!

Lúc cô đứng ở ven đường muốn qua đường để bắt xe về nhà thì bị ánh đèn xe đối diện chiếu vào làm đau mắt, Mộc Yên nheo mắt lại mới thấy thì ra là chiếc xe Hummer màu đen mà Dung Ngữ thường xuyên lái, dù sao cũng được huấn luyện về các loại xe nên cô liếc mắt một cái là nhận ra liền.

Không biết cô em chồng này của cô lại muốn giở trò gì nữa đây? Nghĩ đến đây, Mộc Yên nhếch môi cười.

Nhưng vừa mới đi được hai bước thì Mộc Yên đột nhiên cảnh giác, nhíu mi nhìn chiếc Hummer màu đen đang lao tới với tốc độ cực nhanh, vốn dĩ muốn tông chết cô!

Sâu trong đáy mắt Mộc Yên hiện lên ý lạnh thấu xương, lúc này mà tránh thì không còn kịp nữa rồi, nhưng khóe môi Mộc Yên lại nhếch lên, muốn đâm chết cô, quả thực không biết tự lượng sức mình!

Ở trong tổ chức ở Seattle thì Mộc Yên là người có thành tích huấn luyện đứng đầu bảng, cô nhảy vọt lên, đánh giá chiếc xe kỹ càng rồi nhảy lên mui xe trong lúc nó đang lao tới. Với thành tích của cô thì dù là xe đua chạy với tốc độ 800 km thì cũng không thành vấn đề.

Đánh giá xong tốc độ xe và lực ma sát xong, Mộc Yên vừa định nhảy lên thì chợt nghe thấy tiếng la hoảng sợ ở phía sau, "Tiểu Yên, coi chừng!"

Rồi sau đó, Mộc Yên cảm giác được mình bị một người ôm vào trong lòng, là sự ấm áp còn hơi thoang thoảng mùi rượu đỏ, nhưng không phải là mùi hương quen thuộc cô vẫn thường ngửi. Người đó ôm cô ngã xuống đất để né chiếc xe, dien;dafn,lle[quysdoon nhanh chóng lăn hai vòng, sau đó mới dừng lại.

Mộc Yên mở mắt ra, nhíu mi, nhìn thấy người ôm mình lại là —— Sở Hoán! Trong đám người đứng vây xung quanh đã có người gọi 120.

"Này, anh sao rồi?" Cô biết vì anh ôm cô nên bị đè với lực quá lớn, Mộc Yên vội vàng đứng dậy hỏi.

"Khụ... Khụ khụ..." Bởi vì lưng bị thương nặng nên Sở Hoán ho ra máu, "Tiểu Yên, Tiểu Yên..." Anh nắm chặt tay cô, lúc nhẹ giọng gọi cô thì giống như một đứa bé yếu ớt vừa cô độc lại vừa bất lực.

Không rút được tay ra nên Mộc Yên đành phải mặc kệ, an ủi nói, "Sở Hoán, anh kiên trì một chút."

"Tiểu Yên... Tiểu Yên..."

Lúc xe cấp cứu chạy tới thì thần trí Sở Hoán đã hoàn toàn mơ hồ, nhưng anh lại liên tục gọi tên cô.

Anh thật sự rất đau khổ nên anh không muốn tiếp tục chịu đựng như vậy nữa.

Mí mắt như nặng ngàn cân, lúc nhắm lại, trong phút chốc anh có nghĩ đến nếu mãi mãi có thể như vậy, không cần mở mắt ra nữa thì tốt biết bao.

Anh giống như thấy mình quay trở lại khoảng thời gian quý giá thời niên thiếu.

Trời tháng năm, mùa mưa ở Seattle, nước Mỹ.

Mưa rả rích không ngừng, không khí ẩm ướt đầy hơi nước, trời đất u ám như mãi mãi sẽ không được thấy mặt trời nữa.

Vùng ngoại ô ở Seattle là khu dân cư.

"Anh, anh đi đâu vậy?" Mộc Yên mở cửa ra, nhíu mày nhìn cả người Sở Hoán ướt đẫm nước mưa. Chờ anh đi vào thì vội vàng đưa khăn mặt cho anh, giúp anh lau khô mặt.

"Tiểu Yên, anh ở lại chỗ này của em một thời gian được không?"

Mộc Yên cười khẽ lên tiếng trả lời, "Đương nhiên được!" Nhưng nghĩ tới cái gì đó thì cô lại nghiêm túc hỏi anh, “ Anh, có phải anh trêu chọc người nào rồi hay không?"

"Tiểu Yên, em đừng quan tâm, cứ đến trường bình thường là được rồi." Nói xong, Sở Hoán lại lấy xấp tiền đô la trong túi mình ra, "Đây là học phí, em mau cầm đi đóng đi."

"Anh, anh vừa mới tới Seattle hai ngày, sao lại có nhiều tiền như vậy?" Mộc Yên trừng mắt nhìn anh.

"Còn nhỏ thì đừng nghĩ nhiều như vậy, cứ lo đến trường là được rồi, học phí của em anh sẽ nghĩ cách."

"Anh, có phải vì lấy được số tiền này mà anh lại trêu chọc người nào rồi không?"

"Đừng nghĩ bậy, sao anh lại..." Sở Hoán còn chưa nói xong thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập vang lên ngoài cửa.

Sở Hoán kinh sợ, vội vàng đẩy Mộc Yên vào trong, "Tiểu Yên, em ở trong phòng ngủ một lát, nhớ kỹ không được đi ra!"

Nói xong, Sở Hoán cầm con dao gọt trái cây trên bàn lên đi ra mở cửa.

Sở Hoán đi ra ngoài, khóa kỹ cửa. Nhìn người đàn ông mập mạp người Trung Quốc trước mặt, phía sau còn có vài người Mỹ khác.

"Nhóc con, mày rất có bản lĩnh!" Tên đàn ông mập mạp đi lên đấm anh một cái, "Ngay cả tiền của tao mà cũng dám thắng!"

Sở Hoán vươn ngón cái lau vết máu bên môi, hừ lạnh, "Có chơi có chịu, là chính ông đánh bài thua tôi!"

"Con mẹ nó, đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, ngoan ngoãn đưa số tiền đó của tao đây, tao sẽ tha cho mày một mạng!"

"Ông mơ tưởng!" Sở Hoán vừa nói xong, tên mập mạp liền đạp một cước vào anh.

"*! Con mẹ nó, không biết phân biệt tốt xấu, đánh cho tao!" Tên Mập mạp ra lệnh một tiếng, vài tên du côn người Mỹ cầm hung khí xông lên, Sở Hoán cố gắng phản kháng, cho dù anh biết chút võ, nhưng một người khó địch lại bốn người nên dần dần bị đánh bại.

Sở Hoán bị đánh ngã, bị bọn họ cùng đánh cùng đá.

"Dừng lại!" Tên mập mạp giơ tay ra lệnh ngừng lại, "Nhóc con, rốt cục mày có giao tiền của tao ra không?"

Sở Hoán bị đánh đến mức cả người mất cảm giác, anh thở thều thào nói, "Đã tiêu hết rồi!"

"Con mẹ nó, đúng là muốn chết!" Tên mập mạp nói xong lại có người bắt đầu đánh Sở Hoán. Mộc Yên bị nhốt trong phòng ngủ, cô lo lắng muốn chết, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì cô cũng không biết. Dưới cơn nóng vội, cô lấy chìa khóa dự phòng từ trong ngăn kéo ra, nhưng còn chưa mở khóa thì đã thấy cửa kêu một tiếng "Răng rắc" rồi bị đẩy ra, người Sở Hoán đầy máu tươi ngã vào trong lòng cô.

"Anh, anh làm sao vậy?" Cô sợ hãi kêu lên.

"Đừng lo lắng, nghe lời, anh không sao." Sở Hoán nhìn cô cười suy yếu rồi hoàn toàn hôn mê.

Ngất đi trong chớp mắt, hình như anh nghe được tiếng Mộc Yên la lên, “ Anh!"

"Anh Sở Hoán!"

" Anh!"

Mí mắt giống như nặng ngàn cân, dù anh làm thế nào cũng không mở ra được. Trong không khí đầy mùi ghê tởm khiến anh muốn nôn mửa.

"Sở Hoán!"

"Sở Hoán!"

...

Có người đang gọi anh, là Tiểu Yên sao?

Sốt cao làm mất ý thức, anh bắt đầu thì thào những lời vô nghĩa, "Tiểu Yên, đừng lo lắng tiền học phí, anh sẽ đóng cho em."

"Tiểu Yên... Tiểu Yên đừng lo lắng tiền học phí..."

Mộc Yên chấn động, thở dài, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn về phía bác sĩ bên cạnh, "Rốt cuộc anh ấy thế nào rồi?"

Bị vẻ ác độc trên người cô dọa sợ, bác sĩ giật mình, lập tức trả lời, "Trước mắt đã không còn gì đáng ngại, chỉ cần chờ hết sốt là được rồi."

Gật đầu, Mộc Yên bảo bác sĩ có thể đi ra ngoài. Ai ngờ, vị bác sĩ kia chạy nhanh như chớp, biến mất không thấy bóng dáng giống như đã gặp quỷ vậy.

Nhìn người nằm trên giường đang mê man nói chuyện, Mộc Yên nhíu mi, cô cảm thấy càng ngày càng không hiểu Sở Hoán! Trước đây không hiểu, hiện tại không hiểu, sau này cô lại càng không cần hiểu.

Mộc Yên đứng lên, sờ cánh tay mình vừa mới được băng bó xong, vội vàng thả tay áo xuống, cô sợ lát nữa Dung Lạc thấy sẽ lo lắng. Vừa đẩy cửa phòng bệnh ra, Mộc Yên đã thấy một người đàn ông chạy trên hành lang, lao nhanh tới chỗ cô rồi ôm cô vào trong ngực. Trên hành lang dài của bệnh viện, dienx*daffnle3&quysd0n anh ôm cô thật chặt trước cửa phòng bệnh, giống như cô là tất cả của anh.

Mộc Yên chưa từng thấy Dung Lạc kích động như vậy, ở ấn tượng của cô, cho tới bây giờ anh vẫn luôn là người bình tĩnh, cho dù là lần cực đoan tự cắm dao vào ngực mình thì anh vẫn luôn lạnh nhạt, trên mặt không có một chút bối rối. Anh ôm cô, giống như muốn hòa tan cô vào người của mình, chặt đến mức khiến cho người ta hít thở không thông.

Cô bị anh ôm có chút đau, nên lên tiếng, "Lạc Lạc, đau."

Vừa nghe cô kêu đau, Dung Lạc lập tức buông cô ra, "Sao lại đau? Cho anh xem." Anh vội vàng tìm kiếm vết thương trên người cô, giọng nói có chút khàn khàn vì quá lo lắng. Suy nghĩ của anh vẫn còn đang dừng lại ở thời điểm vừa mới nhận được điện thoại của bệnh viện, có y rá nói với anh, "Mộc tiểu thư xảy ra tai nạn xe cộ, mời anh và người nhà của anh nhanh chóng đến đây."

Trong giây phút đó, toàn thân Dung Lạc lạnh như băng, tim cũng như ngừng đập. Anh quả thực không dám tin, vừa rồi cô còn gọi điện dặn anh nhớ phải ăn cơm, bây giờ lại bị tai nạn xe cộ bị đưa vào bệnh viện. Không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người ở Nhà họ Dung, anh cầm chìa khóa xe nhanh chóng chạy đến bệnh viện, cũng may cô không sao, nếu không anh nhất định làm cho tất cả những người liên quan đến chuyện này chôn cùng cô!

"Lạc Lạc, em thật sự không sao." Mộc Yên ôm anh, biết anh nhất định rất lo lắng."Lạc Lạc, đừng lo lắng."

"Lạc Lạc?" Thấy Dung Lạc vẫn không nói lời nào, Mộc Yên biết nhất định là anh đã bị dọa. Lúc đang nghĩ xem nên trấn an anh thế nào thì Mộc Yên đã bị Dung Lạc nhấc bổng lên. Sau đó hành động của anh khiến Mộc Yên cảm thấy cực kỳ khó hiểu, anh đột nhiên đá cửa văn phòng của bác sĩ cấp cứu ra. Với một người xuất thân thế gia như Dung Lạc, hành động thô bạo như vậy thật không hợp với người luôn cư xử theo lễ nghi như anh, nhưng không ai dám nói như vậy, bởi vì lúc anh đi vào, bác sĩ sợ tới mức đứng lên.

"Kiểm tra toàn thân cho cô ấy." Anh lạnh lùng nhìn một đám, giọng nói cực kỳ không kiên nhẫn. Khí thế lạnh lẽo như băng giống như muốn nói nếu không làm theo lời anh thì mấy người nhất định phải chết!

"Được, được, ngài chờ một chút." Vài bác sĩ mặc áo blouse trắng lảo đảo chạy đi chuẩn bị.

"Lạc Lạc." Cô lôi kéo ống tay áo của anh, sắc mặt Dung Lạc lập tức dịu lại, "Sao vậy? Đau sao?"Đặt cô lên giường của phòng cấp cứu ở bệnh viện, Dung Lạc ngồi xổm xuống nhìn cô, ánh mắt đầy sự đau lòng.

Bác sĩ nhìn nhìn thấy người đàn ông trước mắt thay đổi ba trăm sáu mươi độ, nên sợ ngây người. Tuy rằng anh không biết người đàn ông có khí thế cường đại này là ai nhưng anh biết nếu không làm theo lời anh nói thì anh nhất định sẽ hủy bệnh viện của bọn họ!

"Lạc Lạc, em thật sự không sao." Mộc Yên nắm bàn tay lạnh lẽo hơn ngày thường của anh.

"Ngoan, làm kiểm tra toàn thân, nghe lời." Anh lạnh lẽo hôn lên mí mắt của cô, thấu qua nụ hôn này Mộc Yên có thể cảm nhận được anh lo lắng bao nhiêu.

Thấy vậy, Mộc Yên cũng không kháng cự nữa, cô tùy ý để anh ôm mình. Bàn tay nhỏ bé ấm áp cầm lấy đôi tay lạnh lẽo của anh, muốn anh có thể an tâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play