Đây gọi là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình mồi, những màn kịch như vậy trong xã hội thượng lưu cô nhìn rất thường xuyên, lợi dụng ở khắp nơi, mượn đao giết người. Chỉ cần hơi bất cẩn thì sẽ bị người khác lợi dụng.
Ho nhẹ hai tiếng, Chu Phinh Đình ý bảo Mộc Cẩm nhỏ giọng một chút, nếu không các cô sẽ nhanh chóng trở thành tiêu điểm trong khách sạn.
"Nói như vậy, tôi không biết có nên nói chuyện này cho cô nghe hay không?" Giả bộ khó xử cúi đầu, Chu Phinh Đình ấp a ấp úng như đang suy nghĩ cái gì.
"Chị Phinh Đình, có chuyện gì chị cứ việc nói." Mặc dù không quen nhưng cô vẫn phải cho Chu Phinh Đình mặt mũi. Dù sao với địa vị của cục trưởng Chu người bình thường không thể trèo cao được.
"Quên đi, em gái cô đã hại cô như vậy, coi như tôi nhiều chuyện nói cho cô nghe đi." Cắn răng một cái, Chu Phinh Đình nằm nói nhỏ vào tai Mộc Cẩm, "Sáng hôm nay tôi tính đặt chỗ ở phía bể bơi thì nghe phục vụ nói ở đó đã bị một người tên là Mộc Yên đặt để dùng bữa với Sở Hoán tiên sinh rồi.”
"Cái gì!" Mộc Cẩm giận dữ, vỗ một tiếng “ Bốp” xuống bàn ăn.
"A Cẩm đừng kích động như vậy." Chu Phinh Đình vội vàng kéo cô ngồi xuống, "Tôi là hội viên VIP của khách sạn này, không đặt được chỗ nên mới hỏi quản lí, không ngờ lại hỏi ra được điều này."
“ Thứ hạ tiện đó, đã vậy còn không biết xấu hổ." Mộc Cẩm nghiến răng nghiến lợi, "Không được, tôi phải đi tìm cô ta." Mộc Cẩm vừa bị Chu Phinh Đình kéo ngồi xuống lại đứng lên. dienx&dannlle3quy*do0n
"A Cẩm, không nên nôn nóng như vậy, tĩnh tâm lại" Chu Phinh Đình an ủi khuyên giải.
"Chị Phinh Đình, chị không biết được cô ta ác độc thế nào đâu, chuyện gì cô ta cũng có thể làm được."
Đẩy tay Chu Phinh Đình ra, Mộc Cẩm đầy người tức giận đi về khu vực bể bơi yên ắng của khách sạn Hilton.
"A Cẩm, đừng gấp." Chu Phinh Đình nhìn người đi càng lúc càng xa mới đứng sau lưng nhẹ giọng kêu.
Khi không thấy bóng dáng Mộc Cẩm đâu nữa, Chu Phinh Đình mới kêu phục vụ lại hỏi, "Chuẩn bị xong hết chưa?"
"Tiểu thư, tất cả đều đã chuẩn bị tốt, cô yên tâm đi."
"Tốt lắm, đi ra đi."
"Dạ."
Bưng ly rượu trên bàn lên, rượu đỏ quyến rũ, Chu Phinh Đình uống một hơi cạn sạch. Rosemary sao? Gái gọi nổi tiếng ở Seattle của Mỹ, thứ phụ nữ dơ bẩn hạ lưu như vậy làm sao có thể ở cùng người đàn ông cao thượng trong lòng cô được? Chỉ cần nghĩ đến việc Dung Lạc đối xử dịu dàng với cô ta thì cô lại ghen tị phát cuồng.
Khi một người phụ nữ đã bắt đầu bị ghen tị không khống chế được thì cô sẽ trở nên điên cuồng thậm chí là độc ác, suy nghĩ ác nghiệt này đã ăn mòn suy nghĩ của cô, giống như bị trúng độc vậy, nếu không đi trả thù thì độc sẽ phát tác và chết trong đau đớn.
"Vì sao anh không liếc mắt nhìn em một cái?" Nồng độ cồn cao khiến suy nghĩ của Chu Phinh Đình bắt đầu hỗn loạn.
Uống liên tục từng ly từng ly, cuối cùng cô say đến nỗi gục ngã trên bàn ăn.
Ở bên kia nhà hàng, Mộc Cẩm chút mặc kệ phục vụ ngăn cản, cô hăng hái chạy vào khu vực bể bơi yên tĩnh của khách sạn.
Cô không ngờ tiện nhân kia lại không đến. Thật ra, ở trong lòng Mộc Cẩm, cô vẫn luôn tin tưởng tuyệt đối là Sở Hoán không muốn tới đây, nhưng nghĩ đến thái độ lạnh lùng khó hiểu gần đây của Sở Hoán, bỗng nhiên cô lại sợ khi thấy anh đến đây. Cô yêu Sở Hoán, nhưng người đàn ông đó lại như một ngọn gió, cô mãi mãi không biết anh nghĩ gì. Còn đứa nhỏ kia nữa, diễn[dannlle3quys*do0n sau khi Sở Hoán nghe tin anh lại dịu dàng hôn lên môi cô, nhẹ nhàng nói với cô, "Tiểu Cẩm, hiện tại không thích hợp để có con. Bỏ nó đi được không?" Đó là sự dịu dàng Mộc Cẩm hiếm khi nhìn thấy trên mặt Sở Hoán, nhưng anh lại nói ra lời tàn nhẫn như vậy.
Rốt cục sau khi cô tận tình khuyên bảo thì Sở Hoán mới đồng ý cho cô giữ lại đứa bé. Nhưng đều do tiện nhân Mộc Yên kia, nếu không phải vì cô ta, đứa bé của cô và Sở Hoán đã được hai tháng rồi.
Cánh cửa thủy tinh ngoài bể bơi chậm rãi mở ra, Mộc Cẩm vừa thấy tiện nhân mà mình hận nhất thì lập tức chạy lên.
"Mộc Yên!" Cô tức giận hét lên.
Sao lại là cô ta? Mộc Yên nhíu mi, sao người hẹn mình đến khách sạn Hilton lại là Mộc Cẩm?
Trong kinh ngạc, Mộc Yên cảm thấy đây nhất định là âm mưu. Như vậy người phụ nữ ngu ngốc này đã bị người khác lợi dụng.
Nhưng cô chỉ biết cũng đều là chó điên sủa bậy giống nhau thôi, cô cũng không có hứng thú chơi đùa với mấy thủ đoạn hạ lưu này.
Có lẽ cô sẽ suy xét cho mấy người phụ nữ này nếm thử hương vị bị đập nát xương giống như Dung Ngữ chỉnh Dung Trạch vậy.
Cô thật sự đã nghĩ đến việc này! Không phải chỉ là trò đùa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT