Lúc Mộc Yên đang đấu tranh nội tâm, xe đã đến Nhà họ Dung.
Do dự một lúc, cô đã bị Dung Lạc ôm lấy.
"Dung Lạc." Cô sợ hãi kêu một tiếng.
Nhưng anh lại làm như không nghe thấy, cố chấp ôm cô, mím môi thật chặt tỏ vẻ uất ức như trẻ con.
Dung Trạch thấy Dung Lạc ôm Mộc Yên đi vào thì hơi kinh ngạc, một người thì ướt nước mưa, một người thì có vẻ mặt bi thương. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nhưng cảm nhận được khí lạnh Dung Lạc tỏa ra, anh vẫn không dám mở miệng hỏi, chỉ có thể yên lặng nhìn chăm chú vào hình ảnh Dung Lạc ôm Mộc Yên lên lầu ba.
Mở cửa ra, hai người đều im lặng không nói gì.
Dung Lạc ôm cô ngồi bên giường, quỳ gối trên thảm lông cừu cởi đôi giầy ướt đẫm của cô ra, tuy rằng anh tức giận, nhưng động tác của anh vẫn mềm nhẹ như trước. Mộc Yên nhìn anh như vậy, không biết vì sao những lời đến miệng không thể nói ra được. Móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay cô không ngừng nói thầm với chính mình: Chỉ cần nói ra thì anh sẽ an toàn, diẽn[dafnnlle3<quý;do00n chỉ cần nói ra hai chữ "Rời đi" là tốt rồi. Nhưng môi của cô vẫn ngậm chặt như cũ, dù thế nào cũng không nói ra được hai chữ kia.
Lấy khăn tắm, Dung Lạc phủ lên đôi chân lạnh lẽo bị ngấm nước mưa của Mộc Yên, vì vừa rồi anh ôm cô, toàn thân cũng ướt đẫm, những giọt nước mưa cũng chảy từ đầu của anh xuống thảm lông, nhưng anh lại không hề bận tâm đến mình. Anh quỳ gối trên thảm lông cừu dùng khăn nhẹ nhàng giúp cô làm ấm đôi chân lạnh lẽo.
Mộc Yên chưa từng thấy Dung Lạc như vậy, anh chấp nhất như vậy làm cho người ta đau lòng. Ở trong ấn tượng của cô, người đàn ông này lạnh lùng ôn nhã, đối với ai cũng đều lạnh nhạt xa cách, người như vậy, lúc này lại quyết tuyệt đến mức làm cho người ta bi thương đến phát cuồng vì anh.
Anh ngẩng đầu nhìn cô, con mắt sâu thẳm tối đen, ngoại trừ bóng người của cô ở trong mắt thì không có gì khác cả.
Nước mưa theo mái tóc đen của anh dần dần chảy xuống mặt, chảy xuống khóe mắt, giống như anh đang khóc.
"Tiểu Yên." Anh mềm nhẹ chạm vào mặt cô, ánh mắt ôn nhu đến mức có thể giết người.
"Em phải rời khỏi anh, đúng không?" Anh nhìn chằm chằm cô, ánh mắt tối đen như có thể cắn nuốt người khác.
“ Ừ, rời khỏi anh." Cô cắn răng nói ra miệng, tim như bị đao cắt, ngày hôm qua cô đã nhận được thông báo của tổ chức, phải nhanh chóng rời khỏi anh thì anh mới an toàn.
"Vì sao?" Anh cười dịu dàng nhưng tâm lại đổ máu.
Suy nghĩ nửa ngày, cô mới cho anh một lời giải thích, "Chúng ta ở chung với nhau không hợp"
"Không hợp?" Anh quỳ gối trên thảm lông cừu, nói ra mấy chữ cô đơn đến mức khiến người ta kinh sợ.
"Tiểu Yên, nếu em rời khỏi anh thì đây mới là sự tổn thương thật sự." Anh chậm rãi xoa mặt của cô, "Anh nói rồi, anh sẽ không buông tay." Lực nắm tay cô đột nhiên mạnh hơn, vẻ mặt ánh mắt của anh giống như là đang thông báo cho cô biết.
"Dung Lạc." Thở dài một tiếng, cúi đầu, cô lạnh lùng châm chọc, "Anh vốn không biết người phụ nữ trong lòng anh dơ bẩn thế nào..."
Cô còn chưa nói xong, anh đã bịt kín miệng của cô. Anh không muốn nghe những từ ngữ tự hạ thấp mình từ miệng cô, anh mặc kệ cô đã trải qua chuyện gì, diẽn;dafnn[leequyssdo0n anh thầm nghĩ muốn cô ở bên cạnh mình.
"Anh không muốn biết." Trên mặt anh vẫn giữ nụ cười dịu dàng như trước, nhưng trong mắt lại đầy sự tổn thương."Anh chỉ muốn biết em có thật sự muốn rời khỏi anh hay không?"
"Đúng." Cắn răng, cô chưa bao giờ biết tâm mình sẽ đau như vậy, "Đừng ngăn cản tôi, nếu không tôi sẽ động thủ." Cô đột nhiên lạnh lùng như một khối vạn năm.
Cô lại còn muốn động thủ với anh, không tiếc đả thương anh để rời khỏi anh sao?
"Động thủ sao? Tiểu Yên, em vội vàng muốn thoát khỏi anh như vậy sao?"
Anh đứng lên, Mộc Yên cảm thấy Dung Lạc như vậy khiến cô nhịn không được mà sợ hãi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT