Tư liệu về lí lịch đàn ông trong tay Mộc Quốc Hồng quả thực khiến người ta chán ghét, cho tới nay cô đều vì chữ "Ba" này mà coi ông như người thân duy nhất ở nhà họ Mộc, nhưng sao ông có thể coi cô như hàng hóa giá rẻ như vậy.
"Tiểu Yên, Diệp Minh Hoa là cục trưởng thị chính, tuyệt đối có thể đáng tin. Nếu con cảm thấy xấu hổ với Dung Đại thiếu gia thì ba sẽ tự mình qua đó giải thích, con không cần phải xen vào, ba sẽ sắp xếp mọi thứ thật tốt cho con..."
"Ông coi tôi là cái gì?" Cô lạnh lùng trừng mắt nhìn ông.
"Tiểu Yên, ba chỉ muốn tốt cho con, nếu con không thích, ba có thể lại..."
"Lại thế nào?" Cười châm chọc, Mộc Yên đoạt tư liệu trong tay Mộc Quốc Hồng."Sẽ tìm một người đàn ông khác có gia tộc bối cảnh có lợi với ông rồi bán tôi cho anh ta sao?"
"Không, không phải như con nghĩ đâu." Thấy cô phản ứng mạnh mẽ như vậy, Mộc Quốc Hồng cũng hoảng hốt, "Tiểu Yên, Dung thiếu gia thật sự không thích hợp với con." Ông nhíu mày sau đó tiếp tục khuyên nhủ, an ủi cô, "Nghe nói, cậu ta bị tai nạn xe cộ mới ra viện hai ngày trước, cơ thể không tốt, rồi sau đó công ty lại đóng cửa, giao con cho cậu ta ba rất lo lắng. Ba chỉ muốn tốt cho con."
"Ha ha, muốn tốt cho tôi sao?" Mộc Yên như nghe thấy một câu gì đó rất buồn cười, "Mộc Quốc Hồng tiên sinh, muốn tốt cho tôi sao, vậy lúc con gái của ông bị tai nạn xe nằm ở bệnh viện thì ồn ở đâu?"
"Tai nạn xe cộ? Sao, sao lại thế này?"
Nhặt hết tư liệu rơi trên đất lên, Mộc Yên châm chọc, "Hay cho một người vì muốn tốt cho tôi, ông nghĩ hết mọi biện pháp để bán con gái mình cho một ông già; vì muốn tốt cho tôi, cô vừa nghe thấy công ty của Dung Lạc đóng cửa đã vội vàng giải trừ hôn ước với anh ấy; ông chỉ nghe nói anh ấy bị tai nạn xe cộ, vậy ông có biết trên chiếc xe bị tai nạn kia cũng có con gái của ông hay không, thiếu chút nữa tôi đã chết, nhưng ông lại chẳng thèm quan tâm, ba tháng sau đột nhiên muốn đưa cô lên giường của một tên Diệp cục trưởng nào đó?"
"Tiểu Yên, con hiểu sai rồi." Mộc Quốc Hồng hoảng hốt, tay bắt đầu run run.
"Tôi hiểu sai sao? Không, không đâu." Cô đột nhiên nở nụ cười, "So với việc không thích hợp với Dung Lạc, tôi lại cảm thấy mình không thích hợp với cái tên Diệp Minh Hoa mỗi ngày đều đi vào hộp đêm uống rượu, lên giường với đủ loại phụ nữ khác nhau! Ba yêu quý của tôi, đây là cái mà ông gọi là tìm chỗ dựa tốt cho con gái mình sao? Đây là đàn ông tốt trong lòng ông sao? Chẳng lẽ ở trong lòng ông, con gái ông giống những người phụ nữ thấp kém đó sao, chỉ là đồ chơi để giao dịch và hầu hạ người khác thôi sao?"
"Ba, ba không biết anh ta lại..."
"Ông không biết ư?" Mộc Yên cười khẽ, "Lý do thật tốt, Mộc Quốc Hồng tiên sinh, diễn(d@fnn[lle<quysdo0n lúc ông bán con gái của mình có phải chỉ lo để ý xem đối phương có thể cho ngài bao nhiêu lợi ích thôi hay không, đến cuối cùng, bán cho ai cũng không quan trọng. Nhưng ông có biết con gái của ông đê tiện dơ bẩn ra sao không? Giá trị của cô ta không đáng giá như vậy đâu. Cô ta từng nghiện ma túy, từng vào tù, thậm chí còn từng giết người, thế nào, khiến cho ông thất vọng rồi phải không!"
"Tiểu Yên!" Mộc Quốc Hồng kinh hãi, "Chuyện này, chuyện này rốt cuộc là sao?"
"Dù thế nào thì cũng đều không liên quan gì đến ông." Kiềm nén lại sự kích động của mình, Mộc Yên lập tức bình tĩnh lại khiến cho người khác sợ hãi.
"Mộc Quốc Hồng!" Cô thật sự không muốn nhìn ông ta một lần nào nữa, "Chỉ cần nghĩ đến việc trong cơ thể tôi chảy một dòng máu giống ông, tôi liền cảm thấy ghê tởm!" Dùng sức đẩy bàn trà đổ xuống đất, Một tiếng "Ba!" vang lên, ly thủy tinh văng ra khắp nơi. Hiện tại, tất cả mọi thứ cũng giống như cái lý thủy tinh kia, bể tan nát không thẻ chịu nổi.
Cô căm tức ông, trong mắt đã sớm không có sự tôn kính đối với ba mình, mà chỉ đầy sự chán ghét làm cho Mộc Quốc Hồng kinh hãi.
Hứa Nhã Như ngân ngấn nước mắt bắt lấy cánh tay Mộc Yên, "Tiểu Yên, con không thể đối xử với ba mình vô lễ như vậy."
"Cút!" Dùng sức hất Hứa Nhã Như đang kéo mình ra, sắc mặt Mộc Yên vô cùng tối tăm.
Nhìn Hứa Nhã Như lập tức trốn ở một bên khóc nức nở, Mộc Yên hừ lạnh, "Đừng để cho tôi có cơ hội giết bà!"
Nhìn bóng lưng cô dần dần biến mất, Mộc Quốc Hồng giật mình sững sờ đứng tại chỗ, cả nửa ngày cũng không có một chút phản ứng gì.
Đi ra khỏi nhà họ Mộc, trong lòng vẫn chán ghét như thế, Mộc Yên vẫn nhịn không được quay đầu nhìn chỗ ở thời thơ ấu đầy bất mãn của mình.
Dù là những điều tốt đẹp hay đau khổ, chung quy vẫn là một phần trong trí nhớ của cô, ở lầu hai, diễn[daffn<lle/"quýdo?n chim én vẫn đậu dưới cửa sổ, nhưng con chim én của mình đã sớm mất rồi.
Đi đến cửa lớn, Mộc Yên mới nhớ là mình đã quên lấy dù.
Gió thổi, mưa bụi, lạnh lẽo. Mờ mịt đi về phía trước, trời đầy sương mù, đột nhiên cô không biết rốt cuộc mình muốn đi đâu.
Dần dần cô cảm thấy mưa nhỏ lại, lập tức quay đầu lại, bỗng nhiên không biết từ khi nào đã có người bung dù đứng bên cạnh mình.
Thì ra, không có ai có thể ghi nhớ người nào thấu xương, thì ra, cô cũng chỉ ngu ngốc như thế. Mọi chuyện trong thế gian, cũng chỉ có như thế, nếu không bị "Mất", không bị lột da chôn sống, cướp hết mọi thứ, thì cũng sẽ không tỉnh ngộ, không thấy "Mình vẫn còn có" vui sướng.
Thật tốt, cô còn có anh!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT