Edit: susublue

"Hawk, anh..."

"Không không không, bây giờ tôi đã có tên tiếng trung rồi." Khuôn mặt xinh đẹp ngả ngớn, đã không còn vẻ đơn thuần và ngượng ngùng như lúc ở bên cạnh Dung Tề nữa, mắt thiếu niên mê hoặc lòng người, "Rosemary, em nên gọi tôi bằng tên tiếng Trung là Tô Mặc."

"Mục đích của anh là gì."

"Chậc chậc chậc, em gái yêu mến, em không thể đối xử với bạn của mình như vậy." Thiếu niên tới gần Mộc Yên, thấy mặt cô lạnh lùng nhịn không được bĩu môi, "Sao em vẫn không thú vị như trước vậy."

"Nói."

"Thật là lạnh nhạt mà!" Mắt xếch mê người híp lại, Trong con mắt sáng trưng của Tô Mặc hiện lên sát khí. Tay phải nhẹ động đậy, con dao màu bạc lóe tia sáng lạnh đâm về phía Mộc Yên.

"Không biết tự lượng sức mình." Nhẹ lắc mình một cái, Mộc Yên nắm lấy tay phải của thiếu niên bẻ ra phía sau, quay người về phía trước đồng thời hung hăng đề Tô Mặc lên tường.

Bị xoay người đè vào tường không động đậy được, mặt Tô Mặc bị đè vào bức tường thô ráp, thân thể vặn vẹo làm anh đau cắn chặt môi, nói vậy làn da trên lưng đã sớm bị tàn phá. Tô Mặc am hiểu cách ám sát, nhưng đánh nhau trực diện vẫn là nhược điểm của anh.

"Chơi đủ chưa?" Môi đỏ mọng nhếch lên, trong mắt Mộc Yên đầy vẻ uy hiếp làm cho thiếu niên chấn động. Đây mới là Rosemary của bọn họ, đủ tàn độc cũng đủ mạnh mẽ

"Em gái thân mến, đã lâu không gặp, hình như thân thủ của em càng ngày càng biến thái." Tô Mặc nhíu mày trêu ghẹo cô, "Có lẽ chúng ta nên hôn một cái mừng gặp mặt đi." Thiếu niên tới gần cô đồng thời nghe thấy một tiếng xương gãy, diennd@nl3quy1d0n cái trán trắng nõn bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, Tô Mặc thở hổn hển tức giận trừng mắt nhìn cô quát: "Bạo quân!"

Mộc Yên cười khẽ, ghé vào lỗ tai anh lạnh giọng nói: "Không hủy cánh tay phải của cậu, sao cậu có thể ngoan ngoãn nghe lời được?" Không chút thương tiếc nắm cằm của anh, ngón tay của Mộc Yên dần dần siết chặt lại, lúc này trên mặt cô đầy vẻ tà mị.

Mà Tô Mặc lại sắp phun lửa, anh lại bị một xú nha đầu nhìn từ trên cao xuống mà đùa bỡn. Anh ghét nhất là việc Mộc Yên đùa bỡn mình như sủng vật, Tô Mặc thở hổn hển muốn quay đầu đi, lại cảm giác được xương đau ở bên dưới.

"Hawk, tôi chỉ muốn cho anh hiểu được cái gì gọi là không biết lượng sức mình thôi." Vui vẻ nhìn thiếu niên đổ mồ hôi lạnh, Mộc Yên mỉm cười vỗ mặt anh, "Không nên ngỗ nghịch với tôi, biết chưa?"

"Hừ!" Thiếu niên ngang ngược hừ lạnh, nhưng lại đổi lấy một trận đau đớn tận xương. Bọn họ đều học qua chương trình chống đau đớn biến thái, cho nên anh biết Mộc Yên đã thủ hạ lưu tình với anh nhưng vẫn làm cho anh không cam lòng cúi đầu với cô.

"Nói!" Lại dùng sức, Tô Mặc cảm thấy cô nhóc này như muốn rút các đốt ngón tay của anh ra vậy.

"Được rồi, được rồi, không đùa nữa, tổ chức kêu tôi tới đây để hỗ trợ em."

Đôi mày thanh tú nhẹ nhíu lại, mắt Mộc Yên tỏa ra tia lạnh thấu xương: "Anh khẳng định là hỗ trợ chứ không phải giám thị?"

"Nếu em cho rằng như vậy thì tôi cũng không còn gì để nói."

"Không nên ngỗ nghịch với tôi."

Tô Mặc im lặng, thân là người phụ trách ám sát của tổ chức, lòng tự trọng của anh bắt anh không được thần phục bất cứ kẻ nào.

Không biết từ khi nào mà con dao của anh đã bị Mộc Yên nắm trong tay, lóe lên tia sáng chậm rãi trượt qua cần cổ trắng nõn của thiếu niên, cuối cùng dừng ngay động mạch chủ của anh, chỉ cần đâm thật sâu vào, Tô Mặc sẽ phải chết không thể nghi ngờ.

"Em muốn làm gì?"

"Làm gì sao?" Đôi môi đỏ mọng nhẹ nhếch lên, hai mắt đen nhánh đầy sự tàn bạo, con dao nhẹ ép về phía trước, cắt qua cần cổ của Tô Mặc, máu tươi đỏ thẫm chậm rãi chảy xuống da thịt, "Yên lặng." Tiếng nói trầm thấp làm cho nội tâm của Tô Mặc sinh ra nỗi sợ hãi vô hạn, "Tôi chỉ muốn chơi đùa với em thôi!" Mộc Yên cười giống như mật ngọt, nhưng thiếu niên lại đổ mồ hôi lạnh, diễn[dannl3quysd00n mọi người đều biết rõ Rosemary, nếu đột nhiên cô ấy chuyển từ vẻ lãnh khốc của ngày thường thành tươi cười xinh đẹp, vậy đó chính là giờ chết của ngươi rồi. Dụ người ta mất cảnh giác để giết là thú vui ác độc của con nhóc xấu xa này, cô thích làm cho con mồi chìm đắm trong những viễn cảnh tốt đẹp rồi bị một kích mất mạng.

Con dao lại đâm vào một ít, nụ cười của Mộc Yên lại càng ôn nhu say lòng người, "Yên lặng, không nên có ý đồ chọc giận tôi, trừ khi anh muốn tìm chết! Biết chưa?"

Thân hình gầy gò của thiếu niên run rẩy, dùng giọng nói mỏng manh thở dốc bên tai cô, nói: "Biết, biết."

"Rất ngoan!" Mềm nhẹ vỗ vỗ khuôn mặt trắng bệch của Tô Mặc, Mộc Yên buông lỏng tay ra.

Tô Mặc tức giận nhìn cô ôn nhu cười ngọt ngào, dùng tay trái không bị thương nhanh chóng vài động tác bẻ lại các đốt ngón tay và khủy tay trật khớp phát ra tiếng kêu "Răng rắc răng rắc". Tuy rằng đánh không lại Rosemary, nhưng anh cũng sẽ không ngồi không, chuyện biến thái như bẻ lại mấy đốt ngón tay, bọn họ đã sớm thuần thục như cháo trong các buổi huấn luyện.

Lấy khăn tùy thân ra xoa xoa vết máu trên cổ của mình, khóe miệng Tô Mặc giật giật, khăn tay này vốn được chuẩn bị để sau khi giết người sẽ lau vết máu của người khác bắn lên người mình, thật không thể tin lúc này lại phải dùng tới.

"Kế hoạch của em thế nào?” Liếc mắt nhìn Mộc Yên im lặng dựa vào tường, Tô Mặc sửa sang lại quần áo, đóng nút áo trên cùng vào để che đi miệng vết thương.

"Thời gian quá ngắn, còn đang quan sát."

"Dung Tề điều tra em." Tô Mặc cười khẽ, "Đáng tiếc anh ta lại tìm lầm người. Người Nhà họ Dung cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài!" Môi mỏng nhẹ nhếch lên, trong mắt thiếu niên đầy vẻ tàn bạo.

"Che dấu thân phận của mình, đừng đánh rắn động cỏ."

"Hình như người Nhà họ Dung rất có hứng thú với em nha. À, đúng rồi. Mấy người Nhà họ Mộc cũng không yên tĩnh. Em gái thân mến, em bị rất nhiều người theo dõi đó!" Đột nhiên Tô Mặc tâm tình rất tốt, nhanh chóng đoạt lấy con dao trong tay Mộc Yên, ném lại một câu, "Bảo trọng!" Sau lại bỏ đi.

Lúc trở về, Dung Lạc và Dung Tề đã đánh cờ được hơn phân nửa, Mộc Yên không hiểu gì cả nên chỉ có thể ngồi một bên quan sát. Tô Mặc nhìn cô chuyển thành vẻ nhu thuận chỉ trong nháy mắt, nhịn không được khinh bỉ, vừa rồi đặt dao lên cổ mình, con nhóc xấu xa này cũng không đáng yêu như vậy.

Trên bàn cờ, tình hình chiến đấu càng lúc càng gay cấn, tốc độ đánh cờ cũng rất nhanh, quân cờ đen, đánh quân cờ trắng của Dung Lạc rơi ra hai bên. Nhưng Dung Lạc cũng không cuống quít, trên mặt vẫn bình tĩnh nhàn nhã. Anh cầm hai quân cờ rơi xuống bàn, lúc rơi xuống, Dung Tề lại nở nụ cười, "A Lạc thật sự muốn đi như vậy sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play