Cho dù bị Dung Lạc ngó lơ, Tạ Phong cũng không có biểu hiện mất hứng. Tầm mắt của hắn dừng trên người Mộc Yên, vui vẻ cười như không cười, "Dung thiếu, vật nhỏ bên cạnh cậu thật dễ khiến người khác cảm thấy hứng thú!"

Vật nhỏ? Mộc Yên nghe thấy cách xưng hô này nhịn không được đen mặt lại.

Mộc Yên chuyển mắt qua chỗ khác không nhìn tên yêu nghiệt diêm dúa này nữa, lơ đãng phát hiện mọi ánh mắt trong phòng khách đều vô tình đổ dồn về bên này.

Mộc Yên cảm thấy rất kỳ quái, rốt cuộc Tạ Phong có thân phận thế nào, diienndannlequyydôn làm cho toàn bộ người trong phòng khách đều biến sắc.

Mọi người cũng không tán gẫu lâu, tất cả nội dung đều xoay quanh buổi thọ yến.

"Thời gian không còn sớm, mọi người đều đi xuống dưới nghênh đón khách quý thôi."

Dung Uy phất tay, để mọi người tản đi.

Tạ Phong ném cho Mộc Yên một ánh mắt tà mị trước khi rời đi. Làm cô lạnh hết cả da đầu, vừa đứng lên còn chưa đi được hai bước, đã bị một người khác chặn đường.

"Là tiểu Yên sao." Cô gái cười rất ôn nhu, là chị họ Lâm Uyển đã gặp hai ngày trước.

Cô đi qua nắm cánh tay Mộc Yên nói, "Toàn bộ tiểu thư đều ở phía sau vườn hoa, Tiểu Yên đi theo đi!"

Sau khi nói xong, nhìn Dung Lạc bên cạnh, giống như đang trưng cầu ý kiến của hắn.

“ Em họ yên tâm đi, chị sẽ chăm sóc tốt Tiểu Yên." Thấy hắn không nói lời nào, Lâm Uyển lại nói thêm một câu.

"Được, vậy nhờ cô." Thản nhiên nói, nhìn vào mắt tiểu nha đầu sau đó Dung Lạc mới xoay người rời đi.

"Xem ra tiểu Lạc thực sự rất thích em." Thu hồi tầm mắt lại, Lâm Uyển nhìn vào mắt của cô, " Em là người đầu tiên nó nhờ chị chăm sóc."

Mộc Yên cười cười, không nói gì.

Sau vườn hoa Dung gia, diện tích so với nhà Dung Lạc còn lớn hơn.

Tuy rằng Mộc gia cũng là danh môn thế gia, nhưng nếu so sánh với Dung gia về tài lực quả thật kém quá xa.

Trong vườn, sắc màu rực rỡ, bướm đậu trên cánh hoa.

Bàn dài trải khăn màu trắng theo phong cách châu Âu, bên trên bày điểm tâm tinh xảo và ấm trà.

Đám tiểu thư ngồi dưới cây dù lớn, trò chuyện dưới bầu trời, cảnh tuọng này gọi là: phu nhân xã hội thượng lưu giao lưu với nhau.

Mộc Yên nhíu mày, cô không hề thích bầu không khí này dù chỉ một chút.

" Chị Lâm Uyển, tiểu mỹ nữ này là ai?" Một người bưng ly rượu đỏ đi tới đánh giá Mộc Yên.

"Sao em lại để bộ dạng này mà ra ngoài?" Lâm Uyển trừng mắt nhìn Dung Ngữ, nhìn cái áo hèn mọn trên người cô, và quần bò cũ nát, dienn.đann lê qusyddon tiếp tục nói, " Đường đường là một tiểu thư lại tự biến mình thành thế này là sao?"

"Ha ha..." Cười to hai tiếng, Dung Ngữ không cảm thấy ngượng ngùng. Cô đưa tay khoát lên vai Mộc Yên, nâng mi, "Tiểu mỹ nữ cô tên gì?" Hoàn toàn có bộ dáng hào khí, không có một chút nhu hòa của con gái, có vài phần cương nghị.

Tính tình tùy ý kiên cường, Mộc Yên cười khẽ. Không biết vì sao, cô lại cảm thấy nụ cười của cô gái này là chân thật, cô thích loại cảm giác này.

Lâm Uyển đối với Dung Ngữ đã hoàn toàn không muốn nói gì, "Đây là vị hôn thê của anh cả em."

"Sao?" Hình như Dung Ngữ cũng không ngạc nhiên, không lên tiếng, cẩn thận đánh giá tiểu nha đầu, là một mỹ nhân!

"Chị họ, cho em mượn tiểu mỹ nữ chơi một chút."

"Chốc nữa thọ yến sẽ bắt đầu, không nên đi xa." Bất đắc dĩ thở dài một hơi, đã không thấy bóng dáng hai cô nhóc đó nữa.

Một vườn cây yên lặng xanh ngắt.

Buông tay cô ra, Dung Ngữ nhìn Mộc Yên, "Tiểu mỹ nữ, cô bao nhiêu tuổi?"

Mộc Yên đen mặt nhắm mắt, sao em chồng tương lai nhà mình lại hiếu kỳ như vậy?

"Cô và anh tôi quả nhiên trời sinh một đôi, đều không thích nói chuyện." Dung Ngữ đặt mông ngồi trên cỏ, đầy tật xấu mà một thế gia tiểu thư không nên có.

"Cô nói xem, bọn họ có ý gì mà lại ăn mặc cả đống lớn đống nhỏ, trang điểm xinh đẹp giống như Hoa Hồ Điệp như vậy, đi tới đi lui, diennddannleeequyy.đônn nếu không nhanh trốn qua đây tôi đã sớm bị làm phiền đến chết." Dung Ngữ tự nói, cũng không quan tâm tiểu nha đầu có đang nghe hay không."Tiểu nha đầu, người Dung gia cũng không ngốc đâu!"

Mái tóc ngắn của cô bị gió thổi nhẹ, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp.

Gien di truyền của Dung gia, nói như thế nào Dung Ngữ cũng không xấu, chỉ là cô có cho rằng mình xinh đẹp hay không thôi.

Hai người ngồi xuống im lặng thật lâu, không hề có biểu cảm dư thừa. Đến khi từ phía sau cây cột điêu khắc màu trắng truyền đến thanh âm khắc khẩu.

Hai người đồng thời quay đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play