*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: susublue
Sảnh sân bay đèn đuốc sáng trưng, hai người ôm nhau rất chặt. Không ngừng có người bị dung mạo bất phàm của hai người hấp dẫn, nhịn không được quay đầu lại nhìn mấy lần.
Ánh sáng ngọc chiếu rọi xuống khắp người bọn họ, chói lọi từ trên cao xuống.
"Ngoan." Than thở một tiếng, ngửi mùi thơm trên người cô, anh dùng tay nâng gáy cô lên, hôn xuống đôi môi lạnh lẽo của cô. Môi anh ấm áp, môi cô lạnh lẽo, lúc chạm cùng một chỗ thì khiến cho lòng cả hai đều run lên.
Mộc Yên không ngờ anh sẽ hôn cô ngay giữa sân bay đều người qua lại, cô kinh hãi trốn tránh nhưng vì anh cố chấp nên không thể thoát được, chỉ có thể luân hãm vào đó.
Vốn định chỉ hôn cô một cái rồi sẽ nhanh chóng rời đi, nhưng môi cô mềm mại như vậy, anh lại nhớ cô đến thế, hương vị trong veo còn ngọt lành hơn nước suối khiến cho người ta mê luyến, cánh tay ôm cô cũng dần siết chặt hơn, anh không thể thả cô ra, cũng không muốn buông ra.
Thời gian như dừng lại ở giờ phút này, anh hôn cô thật sâu, trái tim bắt đầu kinh hoảng, hơi thở càng lúc càng hỗn loạn. Mỹ nam nhân hôn cô gái ở trong lòng mình, lãng mạn tốt đẹp khiến cho người ta nhịn không được cảm thán.
Trong lúc thở dốc, Mộc Yên nhẹ hô một tiếng, "Lạc Lạc." Trên khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng như cây anh đào, cảm nhận được càng lúc càng có nhiều ánh mắt nhìn bọn họ, Mộc Yên có chút lúng túng.
"Ngoan, chúng ta về nhà." Nhìn đôi môi đã bị hôn đến bóng loáng của cô, Dung Lạc nhịn không được lại hôn thêm một chút rồi mới ôm lấy cô đi ra ngoài.
"Cục cưng, đây là Ngụy Tĩnh." Vừa đi Dung Lạc vừa giới thiệu người đàn ông bên cạnh anh cho Mộc Yên biết.
"Thiếu phu nhân."
"Xin chào." Đôi mắt khôi phục lại vẻ tỉnh táo, lạnh lùng.
Ngụy Tĩnh cũng sớm biết thiếu gia bọn họ đã đính hôn, nhưng cụ thể đối phương là ai thì anh chưa bao giờ gặp. Hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt Mộc Yên, nhìn cô gái trước mắt này thì hơi giật mình, không giống sự mềm mại của phụ nữ bình thường, trên người thiếu phu nhân của thiếu gia nhà anh tỏa ra một khí thế lạnh lẽo. Rõ ràng là cô có tướng mạo rất xinh đẹp nhưng khí thế lại khiếp người như thế, trên người cô có sự lười nhác và quyến rũ, tạo cảm giác xung đột với vẻ mặt lạnh lùng như băng này, giống như là không chút để ý đến gì nhưng lại hấp dẫn mọi người không thể rời mắt.
"Ngụy Tĩnh!" Bên tai vang lên giọng nói không hờn không giận làm cho Ngụy Tĩnh lập tức tỉnh táo, ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo của Dung Lạc, lần này Ngụy Tĩnh nhận ra ánh mắt mình vẫn đặt trên người Mộc Yên. Có chút xấu hổ thu hồi tầm mắt lại, anh không ngờ mình lại luống cuống như thế.
"Đi thôi." Giật nhẹ tay áo Dung Lạc, Mộc Yên có chút bất đắc dĩ cười khẽ.
Đi được vài bước Dung Lạc mới phát hiện mình đã bỏ qua điều gì, váy lụa mỏng màu xanh biển, đôi chân thon dài thẳng tắp, vì đến gặp anh nên đôi chân ngọc ngà trắng nõn non mềm đã bị đông lạnh đỏ bừng.
Cô nhóc này không thích đi giày lúc ở nhà, sao ra ngoài cũng không đi giày vậy?
"Làm sao vậy?" Nhìn Dung Lạc đột nhiên dừng chân, Mộc Yên nhẹ nhăn mày lại, nghi hoặc.
"Lạc..." Cô còn chưa nói ra khỏi miệng đã bị Dung Lạc ôm lấy, cái ôm ấm áp mang hương vị quen thuộc của anh. Cảm nhận được người trong lòng lạnh lẽo, sắc mặt Dung Lạc càng khó coi hơn, lúc này mới chú ý tới cô nhóc này đội mưa chạy tới đây.
Mộc Yên thuận thế bị anh ôm vào trong ngực, vừa định giải thích gì đó thì liền nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của anh, đôi mắt sâu thẳm, "Cục cưng, không nghe lời!" Chỉ năm chữ nhưng lại làm cho Mộc Yên cả kinh.
Ôm cô vào xe, Dung Lạc cởi áo khoác trên người ra khoác lên người cô. Ngụy Tĩnh ngồi với tài xế
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT