Cậu rất muốn đến để giành lại Tâm, nhưng khi đi được hai bước cậu lại không đủ can đảm để bước tiếp. Giành được cô thì đã sao, bây giờ cô đã thích một người khác, trái tim cô cũng bị người đó lấy đi rồi, cậu còn có thể giành lại đoạn tình cảm ngọt ngào ấy không? Câu trả lời hoàn toàn là không thể. Ngắm nhìn gương mặt hạnh phúc tươi cười kia, thêm một lần rồi thêm một lần, cậu thật không nở để cho gương mặt đó xuất hiện những giọt lệ đau khổ, cậu không muốn vì bất kì hành động nào của mình làm cô phải rơi nước mắt.
Thì ra yêu một người không đơn giản như cậu nghĩ. Ban đầu, cậu cứ ngỡ rằng mình sẽ rất dễ dàng thoát khỏi vụ tình cảm này, nhưng thật không ngờ đến lúc chính mình trải nghiệm cậu mới thấy khó khăn, khó khăn đến mức thống khổ.
Trường lặng lẽ xoay người lại, cất bước chân rời đi, vô cùng dứt khoát. Cậu đã quyết định.....sẽ rút lui khỏi cuộc chơi này. Nhưng....cậu cũng sẽ mãi mãi bảo vệ cô, đến khi cô không còn nguy hiểm nào nữa, cậu sẽ đứng từ xa nhìn nụ cười hạnh phúc trên môi cô nở rộ.
Đời này, nếu không thể mang lại hạnh phúc cho cô, cậu ít nhất cũng muốn bảo vệ cô, muốn nhìn cô hạnh phúc. Vậy là thỏa mãn cậu rồi.
Khúc mắc trong lòng như được giải tỏa, quãng thời gian này đối với những người bọn họ mà nói, thật sự quá tuyệt vời. Thanh xuân có mấy lần đi qua trong đời chứ, cho dù nó có mang lại đau khổ hay là hạnh phúc thì đến cuối cùng nó vẫn sẽ để lại dấu ấn khắc ghi rõ nét trong cuộc đời của mỗi con người.
Trời càng lạnh, Nô-en cũng càng ngày càng tới gần. Khác với mọi năm, năm nay Uyên, Kha và Tâm đã không phải đón giáng sinh một mình mà là có thêm một người con trai ở bên cạnh, người con trai làm họ hạnh phúc nhất.
Tối đến, khắp nơi trong thành phố trải dài một màu sắc lấp lánh. Những cây thông Nô-en đứng trước các cửa hàng được trang trí vô cùng bắt mắt thu hút không ít ánh mắt của mọi người. Dĩ nhiên, không phải ai cũng là như vậy...
"Lâm, mau đưa tôi đến hiệu sách. Hôm nay là đợt phát hành cuối của "Hẹn đẹp như mơ", nếu không nhanh sẽ hết truyện coi đó."
Giọng một cô gái vang lên đầy khẩn trương, trước mặt là một anh chàng vô cùng đẹp trai, khoác trên mình một chiếc áo màu đen thẫm, đôi mắt chất chứa đầy nhu tình nhưng nụ cười trên miệng thì vẫn rất giảo hoạt.
"Không phải bảo ra ngoài chơi sao, giờ này lại đòi đi mua truyện?"
Đối với câu nói trên của Tâm, Lâm càng ngày càng không chịu nổi. Mùa đông, Uyên và Kha ép không cho Tâm ra ngoài sợ cô bị bệnh, chỉ trừ có việc đặc biệt hoặc có ai đó quan trọng rủ di chơi thì mới được bước chân ra khỏi cửa, chứ nói đến việc mua truyện thì đừng hòng mà được đi. Thế là Tâm đành hẹn Lâm đi chơi, sau khi bước ra khỏi nhà thì cô liều mạng chạy vào hiệu sách. Chuyện như trên cũng đã xảy ra nhiều lần, nhưng vào ngày đặc biệt này, cậu không nghĩ là cô cũng sẽ làm như vậy.
Haizzz, chỉ khổ cho cậu, nghe thấy cô rủ thì sướng rên người, lục lọi tủ quần áo tìm hết bộ nọ đến bộ kia, rồi chọn cho mình bộ thích hợp nhất, ấy thế mà đến cuối cùng mặc đẹp cũng chẳng có ai khen. Đã vậy, cô còn lợi dụng cậu để mình được ra khỏi nhà, cậu là công cụ cho cô từ khi nào chứ? Nhìn bốn đứa còn lại, ai cũng có đôi có cặp, đi cùng nhau lãng mạn như thế mà cậu lại bơ vơ chơ chọi thế này. Tên cô đặt là Tâm sao chẳng thấy có tí tâm nào đối với cậu thế, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến truyện với truyện, kiểu này có ngày cậu bị cô ném sang một bên chỉ vì cuốn truyện bé xíu kia mất.
"Thôi, chỉ đi mua một quyển thôi, mua xong sẽ đi chơi mà."Tâm năn nỉ, cầm tay Lâm lắc qua lắc lại cánh tay của Lâm, bộ mặt làm nũng vô cùng trẻ con. Nhưng hành động của cô lại làm tâm trạng của Lâm tốt lên không ít, chính vì cô đang cầm tay cậu, hơi ấm đó mới dễ chịu làm sao, thật thoải mái.
"Được rồi, nhưng chỉ một lần thôi này thôi."Nghe Tâm nài nỉ mãi, Lâm không nhịn được nổi lòng trắc ẩn, đồng ý thỏa hiệp với cô.
"Yeah. Vậy mau đi thôi, xong còn đi chơi nữa."
Tâm tươi cười, nhảy cẫng lên đầy phấn khích. Lúc này nhận thấy bàn tay mình đang nắm chặt lấy Lâm, Tâm hơi ngượng, định bỏ tay ra nhưng đột nhiên Lâm lại nắm chặt lấy tay cô, rồi kéo cô về phía cậu, ôm lấy cô vào lòng, nhỏ giọng:
"Thời tiết như thế này đừng để bị lạnh kẻo cảm đấy."
Tâm không vùng vẫy thoát khỏi tay cậu nữa, để mặc cậu dẫn đi đến hiệu sách. Trong lòng cô tràn ngập vui sướng, hạnh phúc, thì ra yêu một người lại có thể thỏa mãn như vậy, chỉ vì một hành động mà làm cô sung sướng cả ngày.
Đến quầy sách, Tâm nhanh nhẹn dạo quanh hết khu vực, vẻ mặt không che dấu vẻ thích thú. Lâm đi theo phía sau, nhìn cô mà lắc đầu ngán ngẩm. Mỗi lần đi mua sách cùng với cô ít nhất phải một tiếng mới xong, lần này chắc cũng không ngoại lệ.
Bàn tay nhỏ nhắn của Tâm khẽ giơ lên, lần lượt lướt qua từng cuốn sách, gương mặt nghiêm túc chưa từng thấy. Cô hơi ngước mắt lên một chút, phát hiện cuốn truyện mình muốn mua đang nằm ở trên cao, cô hơi kiễng chân lên, cố gắng cầm lấy đáy sách. Mãi mà không được, Tâm đâm ra bực bội, quay người định rời đi thì một bóng người ngay lập tức ép sát lấy người cô, rồi nhanh chóng lấy cuốn sách kia xuống. Tâm quay lại, chỉ thấy bộ mặt của Lâm đập ngay vào mắt.
"Chiều cao chậm phát triển thì đừng có cố, trực tiếp gọi tôi có phải hơn không?"Lâm nói, giọng hơi trách cứ nhưng lại có vô vàn nhu tình.
"Không thích."Nghe thấy Lâm chê bai, Tâm ra vẻ giận dữ, giật cuốn sách trong tay Lâm ra rồi đi về phía quầy thanh toán.
Rất nhanh chóng Lâm đã đuổi kịp Tâm, cậu nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tâm, nhỏ nhẹ:
"Được rồi, không thích thì thôi. Sao phải giận chứ?"
"Ai nói tôi giận?"Tâm ngoảnh mặt, cố cãi lại lời của Lâm.
"Không giận mà lông mày chau lại thế à?"
"Chau mày thì chau mày, liên quan gì đến giận chứ?"
Biểu hiện vừa rồi của Tâm làm Lâm không khỏi bật cười. Gương mặt khi giận của cô hiện lên vài phiếm hồng, đôi mắt to tròn long lanh kiên quyết, chiếc miệng nhỏ nhắn lầm bầm chửi rủa gì đó khiến Lâm không chút nào rời mắt được. Thật muốn nhìn vẻ mặt này thêm xíu nữa!
"Được rồi, cậu không giận."Mặc dù rất muốn nhìn biểu hiện ngây thơ đó của Tâm nhưng Lâm vẫn phải cố kìm chế lại, nếu không người nào đó sẽ nộ khí xung thiên mất. Cậu thừa nhận, mình rất nhượng bộ với Tâm, bất kể lúc nào cũng vậy.
Trả tiền cho nhân viên quầy thanh toán, Lâm nhanh chóng kéo tay Tâm rời đi. Đợi cô lựa truyện chắc có ngày cậu đột quỵ tử vong mất, cậu phải nhanh chóng kéo tay cô ra cái nơi chứa "bùa mê thuốc lú" đó nhanh nhất có thể.
Bóng hai người đan xen vào những cây thông Nô-en trên đường phố, đẹp một cách lạ lùng. Hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản là thế, chỉ cần ở cùng nhau một chỗ là vui rồi...
*******
Giữa dòng người xô bồ tấp nập thấp thoáng một bóng hình người con gái đang đứng chờ ai đó. Đột nhiên, cô cảm thấy ánh mắt mình bị ai đó che lại rồi một giọng nam trầm ầm vang vọng bên tai:
"Xin lỗi, mình tới muộn."
Đức nói nhỏ nhẹ, vô cùng ăn năn khi phải bắt cô đợi dưới thời tiết lạnh giá như thế này. Cậu vòng tay qua, ôm lấy thân hình vì gió lạnh mà run lên của cô, trong lòng tràn ngập tội lỗi.
"Không có gì đâu."
Uyên mỉm cười lên tiếng, gỡ bàn tay đang che mắt mình ra, một con gấu to đùng hiện lên trước mắt cô. Chú gấu cao ngang nửa thân người Uyên rất dễ thương, có đôi mắt to tròn vô cùng dáng yêu, dây ruy-băng thắt xinh xắn ở cổ có màu hồng phấn, đặc biệt, ở giữa của gấu là một dòng chữ in đậm, rõ nét:Tặng Bảo Uyên-Love you forever.
Không cần nói gì nhiều, Đức trực tiếp để con gấu vào tay Uyên, lần nữa cầm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của cô, không có ý định cho cô cự lại. Cô thật là ngốc mà, đứng đợi đến mức tay lạnh như này vẫn không than lấy một tiếng. Đức vừa chà xát đôi bàn tay của Uyên, lại nhanh chóng đứng lên phía trước tránh những ngọn gió xô tạp vào khuôn mặt nhỏ xinh của cô.
"Mình vào quán cafe lần trước được không?"Đức hỏi, bàn tay chủ động kéo cô xích lại người mình.
Uyên nhẹ gật đầu rồi nép sát vào người Đức, công nhận, khí trời càng ngày càng lạnh.
Đúng lúc hai người định bước đi thì Đức đột ngột quay lại nhìn Uyên, rồi lấy chiếc khăn đang quàng trên cổ mình quàng vào cổ Uyên.
Nhìn bộ dạng mỏng manh của cô, chỉ có chiếc áo khoác và đôi giày, Đức không tránh khỏi đau lòng. Cậu quàng chiếc khăn thật nhẹ nhàng, cẩn thận tránh để khăn dính vào tóc làm cô thấy đau.
"Không...không cần vậy đâu."Uyên nhanh chóng từ chối nhưng lời của cô không hề được ai đó chấp nhận.
Đến khi Uyên ngừng lải nhải thì chiếc khăn đã nhanh chóng nằm yên lành trên cổ của Uyên. Người đi đường thủy chung nhìn họ bằng một ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ, bạn trai bạn gái là phải như hai người này chứ.
Mà Đức, sau khi quấn khăn vào cổ Uyên cũng phần nào yên tâm hơn, thỏa mãn kéo người cô vào trong vòng tay mình, hai người rảo bước tới quán cafe Poirot.
Chỉ là, ở nơi này, hai người lại vô tình đụng phải hai vãn bối đáng mến.
Không sai, vãn bối ở đây chính là Kha và Kiệt, hai người đang ở tiệm bánh cách đó không xa.
Vẻ mặt của họ nhìn ra thì thật là hạnh phúc, cái dáng vẻ bá đạo chiếm hữu kia xem ra cũng chỉ có Kiệt mới làm được thôi. Có kiểu bạn trai nào giữ bạn gái như Kiệt không, lúc nào cũng ôm khư khư lấy éo của Kha, gửi kèm ánh mắt thể hiện chủ quyền đến với những anh chàng bên cạnh, làm hoài như vậy không thấy mệt sao?
Nhưng, đó chỉ là ánh nhìn của người ngoài cuộc, còn với Kiệt mà nói, từng giây từng phút cậu đều không muốn rời xa Kha, cậu quá nhớ cô rồi, mỗi ngày đều nhớ đến cô, không khi nào quên nổi. Người khác nói cậu thế nào cậu không quan tâm, nhưng là cậu chỉ muốn nhìn thấy biểu hiện của Kha thôi. Mà nếu như Kha không cảm thấy khó chịu thì việc gì cậu phải bận tâm chứ?
Lấy tay lau đi vệt bánh kem vô tình quệt qua mặt Kha, Kiệt nhanh chóng kéo tay cô vào túi áo của mình, nhỏ giọng nói:
"Đến khu vui chơi chứ?"
Kha không nói gì chỉ khe khẽ gật đầu, cô đang bận chiến đấu với đám bánh mà Kiệt mua cho, cô không có thời gian trả lời cậu. Vốn dĩ cô không thích ăn đồ ngọt nhưng dường như đồ ngọt Kiệt mua cho cô, cô lại ăn không chừa mảnh giáp, chẳng những vậy mà còn không thấy chút ngán ngẩm nào mới lạ chứ. Không biết do vị giác cô thay đổi hay là do Kiệt tạo ra đây....
Rảo bước tới con đường trải dài phía trước, hai người họ cười nói thật vui vẻ, tựa hồ không ai có thể xen vào sự vui vẻ đó. Tình cảm của họ bắt đầu sớm thì đã sao, chẳng phải nó đã bắt đầu từ mười năm trước hay sao, bây giờ chính là quãng thời gian để họ củng cố cho nó thêm vững chắc, thêm bền lâu. Cơ hồ, hai người gần như đã hiểu rõ hết về nhau, chẳng còn vướng bận gì cả.
Trông thấy cặp đôi kia hạnh phúc như vậy, trong lòng Uyên cũng lay động theo. Cô và Đức bước về phía cửa quán cafe Poirot, gọi hai tách cafe rồi ngồi thưởng thức từng chút cafe lan vào trong miệng.
Nếu từng ngày trôi qua đều như vậy thì thật là tốt, như vậy họ có thể cảm nhận từng chút một của hạnh phúc lắng đọng, rồi lưu giữ mái trong kí ức....
Chỉ là ước mơ đó vẫn chưa thể thực hiện được, vì sắp tới sẽ có một đợt dông tố kinh hoàng kéo đến...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT