Gương mặt anh tuấn của Tần Khiếu Thiên hơi vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi nhìn Sở Mặc, đến cuối cùng, vẫn nhịn sự tức giận xuống, cười lạnh nói:

- Dù sao ngươi cũng là người sắp chết rồi, ta không thèm đôi co với một người sắp chết!

- Yên tâm, với bại tướng dưới tay ta, cho tới bây giờ ta đều không để vào mắt, với ngươi càng không thèm nói thêm gì đâu.

Sở Mặc nói xong vươn người đứng dậy, bay thẳng lên hư không quát lạnh một tiếng:

- Tần Khiếu Thương, cút đi lên nhận lấy cái chết cho ta!

Thân hình Tần Khiếu Thương cũng chợt lóe lên, biến mất tại chỗ, sau đó xuất hiện trên bầu trời.

Trong thành Thiên Vực lập tức có vô số bóng dáng phi lên trời: lớp trưởng lão, người trẻ tuổi, nữ tử, thậm chí có một vài thiếu niên, tất cả đều phi lên trời muốn tận mắt chứng kiến cuộc chiến này. Hổ Liệt và Nguyệt Khuynh Thành, Tiêu Trường Bình cùng với mấy người của Mao gia đều muốn xông lên.

Nhưng bên kia, hai người Tần Văn và Tần Võ lại phóng ra khí tức kinh khủng, Tần Văn lạnh lùng nói:

- Đừng nóng vội chịu chết, bây giờ sẽ đến lượt các ngươi!

Bên kia, trong con ngươi của Hồng Nguyệt và Tử Yên lóe sáng, chống lại Tần Văn và Tần Võ.

Nhưng Tần gia cũng không phải chỉ có những người này tới, còn có mười mấy người vẫn không nói gì nhưng là tu sĩ vô cùng cường đại cảnhgiới Đế Chủ, giờ phút này đều xuất hiện.

Đôi bên đều giằng co trên bầu trời.

Không khí khẩn trương và ngưng trọng, chạm vào muốn bỏng.

Lúc này, Tần Võ vẻ mặt ngại ngùng nói:

- Đừng vội đánh nhau, xem Sở Mặc chết như nào trước được không? Ta rất muốn biết... Một tên cảnh giới Chân Tiên có thể sống được qua bao nhiêu hiệp. Chẳng nhẽ các người không hiếu kỳ sao?

Nguyệt Khuynh Thành lạnh lùng nói:

- Tần Khiếu Thương vào tay công tử nhà ta sống không quá mười hiệp.

Lời này đương nhiên mang theo cả sự tức giận. Trên thực tế trong lòng Nguyệt Khuynh Thành vô cùng lo lắng. Nàng biết rõ công tử nhà mình rất mạnh, nhưng tên Thần Khiếu Thương kia rõ ràng là cùng thời đại nhân Tử Yên Đế Chủ. Cảnh giới của Tử Yên Đế Chủ đã đến Đế Chủ bát trọng thiên. Tần Khiếu Thương kia... có thể yếu hơn Tử Yên Đế Chủ sao?

Tần Võ nhìn thoáng qua Nguyệt Khuynh Thành, cười híp mắt nói:

- Tiểu cô nương, nếu không hai ta đánh cuộc, như thế nào? Công tửnhà ngươi nếu có thể sống được qua mười hiệp, ta sẽ không giết ngươi. Nếu công tử nhà ngươi mười hiệp đã bị đánh chết, ngươi sẽ làm tiểu nha hoàn của ta. Thế nào?

- Ngươi nghĩ hay quá nhỉ!

Nguyệt Khuynh Thành giận dữ mắng.

Tần Võ ngại ngùng cười:

- Sợ cái gì chứ, ngươi xem ta còn trẻ lại anh tuấn như vậy, còn mạnh hơn so với công tử nhà ngươi nhiều mà?

- Tần Võ, mặt mũi quan trọng. Hồng Nguyệt lạnh lùng quát lớn một câu, sau đó cười lạnh nói:

- Không bằng ta với ngươi đánh cuộc, Sở Mặc nếu có thể sống qua mười hiệp thì ngươi tự sát. Nếu không sống được, ta tự sát.... Tần Võ, ngươi dám không?

Tần Võ lập tức nao nao, nhìn thoáng qua hai thân ảnh trên bầu trời, sau đó ngại ngùng cười:

- Không đánh cuộc với ngươi.

Hồng Nguyệt cười lạnh nói:

- Nhìn thấy không, đây chính là bản tính của Tần gia các ngươi, nhát như thỏ đế!

- Hồng Nguyệt, không cần kích tướng. Sở gia nhất mạch các ngươi lúc này đã định phải bị giết hoàn toàn rồi. Tần thị đã muốn làm chuyện gì thì ai cũng đều không cản được.

Tần Võ ngại ngùng cười nói.

Tần Văn thì tại ở một bên nói:

- Nếu cô đồng ý gả cho ta, ta cam đoan sẽ không giết cô!

- Cút!

Hồng Nguyệt lạnh lùng trả lời một câu.

Ầm ầm! Lúc này, trên bầu trời Sở Mặc và Tần Khiếu Thương... đang đánh nhau.

Song phương vừa ra chính là sát chiêu!

Không hề thử nhau, không hề do dự, vừa ra tay... là chiêu số hùng mạnh nhất.

Một thiên quyền của Sở Mặc đập về phía Tần Khiếu Thương.

Bên Tần Khiếu Thương cũng hung hăng tung ra một chưởng đập về phía Sở Mặc! Pháp lực mãnh liệt, chiến ý ngút trời!

Một tiếng vang thật lớn, thân hình của song phương đều lui về phía sau mấy trăm trượng.

Sở Mặc cảm giác được một luồng khí huyết cuồn cuộn, cánh tay tê dại, trong con ngươi xuất hiện một tia sáng nhàn nhạt. Đối với chiến lực của Tần Khiếu Thương, trong lòng hắn đã hiểu đại khái.

Bên kia Tần Khiếu Thương, lại bị chấn động không nhẹ.

Một kích mới rồi, y dùng mười thành sức lực. Vốn tưởng là mộtchiêu là có thể đánh chết Sở Mặc nhưng lại không nghĩ tới rằng đối phương đánh ngang tay với y.

Cánh tay y cũng tê dại, khí huyết cuồn cuộn dường như xương cốt trên cánh tay chấn động đến cảm giác muốn nứt ra.

Tiểu súc sinh này tại sao có thể có chiến lực lớn như thế? Đây là một tu sĩ Chân Tiên sao?

Thực lực như thế nào thì được coi là đáng sợ hơn các Đế Chủ cấp cao đây? Tần Khiếu Thương kinh ngạc lại nghi ngờ. Giờ y là một Đế Chủ cấp chính, chiến lực tương đương hùng mạnh. Tu sĩ tầm thường không biết năng lực của Tần gia nhưng Hồng Nguyệt, Tử Yên lại biết rõ.

Tần Khiếu Thiên còn đang kinh hãi, người xung quanh lại bị chấn động rồi. Thậm chí còn bị dọa sợ. Đây đúng là một tu sĩ Chân tiên ư? Chỉ là một thanh niên khoảng ba mươi tuổi ư?

Tuy đại đa số bọn họ không biết Tần Khiếu Thương nhưng nhìn khí thế có thể biết Tần Khiếu Thương thuộc hàng Đế chủ cấp cao, bọn họcòn không có khả năng biết được cảnh giới chân thật của y.

Một người vẫn ở Chân tiên như Sở Mặc lại có thể đối mặt cao thủ như vậy, bị đánh một kích vẫn hoàn hảo, hơn nữa, nhìn bề ngoài, có vẻ như còn có lực lượng tương đương với Tần Khiếu Thương. Hắn còn là người chứ không phải là một mãnh thú khoắc da người chứ?

Ánh mắt Tần Văn, Tần Võ lạnh lẽo. Hai người đều nhận ra Sở Mặc có chiến lực vô cùng mạnh.

Tần Khiếu Thiên trầm mặc. Y biết rõ, nếu đấu nghiêm túc, y không có khả năng sống được một hiệp. Nhưng Sở Mặc chẳng những chống đỡđược lại dường như đánh ngang tay với ca ca của y. Điều này là chứng cứ rõ nhất, dù y không muốn thừa nhận cũng phải chấp nhận mình không bằng Sở Mặc.

Hồng Nguyệt và Tử Yên hơi thở phào.

Tần gia quá cường thế. Tại Thiên vực chi thành, lại muốn diệt trừ Sở Mặc ngay trước mặt các nàng. Các nàng có thể giằng co với hai tên khủng bố Tần Văn, Tần Võ, không để hai người này có cơ hội ra tay với Sở Mặc. Đồng thời, hai người cũng rất tín nhiệm Sở Mặc.

Các nàng tin, sau khi đi ra từ thiên lộ, Sở Mặc tuyệt đối không thểkhông có thu hoạch. Hồng Nguyệt biết nhiều hơn Tử Yên. Dù không rõ ràng nhưng nàng biết trên thiên lộ có một cơ duyên đang đợi Sở Mặc. Nên lúc trước nàng mới không nhắc nhở Sở Mặc về nguy hiểm trên thiên lộ.

Vì nàng tin, hậu nhân của Sở thị, dù huyết mạch hay số mệnh đều không phải loại thường. Thế giới này hay Viêm Hoàng đại vực vẫn luôn che chở cho hậu nhân của Sở thị nhất mạch không phải là chuyện lạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play