Cho dù không sinh ra huyết chiến gia tộc nhưng xung đột lẫn nhau nhất định là không thể tránh khỏi.

Đám người Lưu Phong và Lưu Vân từ lâu đã rời khỏi nơi này.

Bọn họ còn có nhiều chuyện phải đi làm, chỉ để lại một vài người thủ hạ ở đây chờ tin tức Sở Mặc trở về.

Hoàng Vô Song là một người trong đó, nhưng lúc này gã lại biểuhiện vô cùng khiêm tốn, mấy tùy tùng bên người cũng có ý duy trì sự khiêm tốn.

Những đại lão ở Thiên Lộ nhận được cơ duyên lớn tăng lên cảnh giới Đế Chủ lục trọng, sâu trong nội tâm sự kiêng kỵ cũng không hề thay đổi.

Cho dù Sở Mặc vẫn là Chân Tiên, cho dù hắn đối mặt là Tần gia, nhưng ở trong lòng của Hoàng Vô Song chẳng biết tại sao vẫn cảm thấy Sở Mặc sẽ không bị thua thiệt.

Tiêu Trường Bình cũng xuất hiện. Gã nợ Sở Mặc một ân tình cựclớn, sâu trong nội tâm vẫn muốn xem báo đáp như nào. Cho nên tình huống bây giờ Sở Mặc rõ ràng bị vây vào thế yếu, gã đứng ra, làm việc nghĩa không chùn bước.

Trên vai của gã vẫn khiêng đại đao như cái ván cửa, lạnh lùng nhìn Tần Khiếu Thương nói:

- Ta biết, ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng ngươi muốn giết bằng hữu của ta, ta không thể khoanh tay đứng nhìn. Hành động hôm nay của ta chỉ đại diện cho một mình ta. Đúng vậy, ta sợ liên lụy đến gia tộc của ta. Nhưng ta không thể chống mắt nhìn bằng hữu chịu thiệt mà không quản, cho nên, ta sẽ đối chiến với ngươi! Hổ Liệt và Nguyệt Khuynh Thành lúc này sớm đã chạy đến phía sau Sở Mặc. Bọn họ ngay cả nói cũng chưa nói đã dùng hành động thể hiện thái độ của mình.

Lúc này, trong đám người lại truyền đến một giọng nói:

- Ta Mao Hãn Hải đại diện cho toàn bộ Mao gia, ủng hộ Sở công tử!

Nói xong, từ trong đám người có một người béo đi ra. Tên mập này diện mạo vô cùng thú vị: da của gã rất trắng, thậm chí so với da của một vài nữ tử còn trắng hơn, mặt nở nụ cười, lông mi trắng, đầu trọc, đứng ở đó làm người ta vô cùng chú ý. Trong đám người truyền đến những tiếng bàn tán kinh ngạc.

- Ta không nghe lầm chứ? Mao Hãn Hải đại nhân... Nói hắn đại diện cho Mao gia?

- Trong lời nói ý tứ quá sâu!

- Ý của hắn... là nói toàn bộ Mao gia đều đứng bên Sở Mặc?

Mọi người rất kinh ngạc, ngay cả Tiêu Trường Bình là một người bình thường rất tùy tiện, đối mặt với Tần gia cũng phải cẩn thận nói ra một câu đại biểu cho mình... Mao Hãn Hải này bình thường hình nhưkhông phải người không cẩn thận như này?

Tần Khiếu Thương lạnh lùng cười:

- Mao gia? Năm đó là gia tộc phụ thuộc vào Sở gia mà thôi. Như thế nào? Chủ tử gia tộc các người đã diệt rồi, các ngươi còn nhớ mãi không quên sao? Muốn bị diệt môn thì sẽ thành toàn cho các ngươi!

Mao Hãn Hải nói:

- Tần gia tuy rằng hùng mạnh nhưng dù sao cũng là rùa đen rụt đầu, đối với loại vương bát đản* này, Mao gia chúng ta từ trước đến nay đều không sợ.

*Khốn kiếp, con rùa, ý chỉ Tần gia là con rùa rụt đầu- Ngươi muốn chết!

Thanh âm của Tần Khiếu Thương chợt lạnh như băng.

Trong đám người lại truyền đến thanh âm bình tĩnh:

- Một Đế Chủ bậc cao lại ức hiếp một đám tiểu tử, còn ức hiếp rất hăng hái đúng không? Có ý gì vậy? Tần Khiếu Thương, Mao gia gia nhà ngươi tới rồi!

Theo thanh âm đó, trong đám người có một người mập mạp đi ra.

Cũng có làn da trắng nõn, cũng đầu trọc lông mi trắng, nhưng nhìn tuổi thì cũng đã trung niên rồi.

- Mao Sơn Hổ, là ngươi? Trong con ngươi của Tần Khiếu Thương xuất hiện vẻ băng lãnh:

- Không tưởng được, ngươi còn có gan xuất hiện trước mặt ta.

Mao Sơn Hổ ha hả cười:

- Không phải là năm đó bại trong tay ngươi thôi sao? Nhưng Mao gia chúng ta không phải rùa đen rụt đầu đâu.

Sắc mặt của Tần Khiếu Thương tức đến xanh mét. Hai người dáng vẻ thiếu niên Tần Văn và Tần Võ trên mặt cũng rất khó coi.

Mặc dù đang ở trong Tần gia, cũng cảm thấy một kỷ nguyên trước hành vi bọn họ bảo tồn thực lực là chính xác, nhưng chuyện như thế nếubị người ta nói ra vẫn sẽ cảm thấy khó chịu.

Phía sau Mao Sơn Hổ lại có vài người đi ra. Không lên tiếng, nhìn diện mạo đã biết đều là người của Mao gia.

Đầu trọc lông mi trắng, béo... Đây là dấu hiệu của Mao gia Thiên giới. Chưa đi đến nơi mà người ta đã nhận ra rồi.

Trên thực tế, hiện giờ Mao gia ở Thiên giới coi như là một gia tộc lớn. Cùng với loại gia tộc như Thượng Quan gia, Lạc gia không khác nhau lắm. Tuy rằng không phải là thế lực cao nhất nhưng cũng không phải ai cũng dám chọc vào. Nhất là tồn tại từ xa xưa, nội tình của gia tộc vô cùng thâm sâu. Nếu bọn họ chống lại không phải Tần gia, gia tộc bình thường cũng cần phải suy xét cho thật kỹ trước khi muốn làm gì.

Mao Sơn Hổ cười tủm tỉm nhìn thoáng qua Sở Mặc:

- Này nhóc, nhớ kỹ, cậu không cô độc đâu.

Sau đó khẽ mỉm cười gật đầu với Hồng Nguyệt.

Trong lòng của Sở Mặc như có dòng nước ấm chảy qua. Hắn gật mạnh đầu:

- Cảm ơn! Mao Sơn Hổ cười nói:

- Không cần khách khí, bằng hữu của Sở thị nhất mạch chưa bao giờ thiếu dũng khí. Ai dám bắt nạt chúng ta đều phải trả giá thật đắt!

Bên kia Tần Văn cười lạnh nói:

- Ha ha, rất tốt, chính các ngươi chạy tới cửa thì không cần chúng ta phải đi tìm nữa!

Mao Sơn Hổ nhìn thoáng qua Tần Văn:

- Không tiếc lóc thịt toàn thân dám kéo Chí Tôn xuống ngựa, Tần gia các người năm đó chính là rùa đen rụt đầu, cho tới hôm nay cũng không có gì để kiêu ngạo cả. Bảo tồn phần đông cao thủ thì có là gì, đều là mộtđám nhát gan sợ phiền phức. Bao gồm cả Lão tổ Chí Tôn tự phong của các người, từ trên xuống dưới, không ai có mặt mũi mà nói người khác. Cho nên đừng ba hoa nữa! Nên đánh thì đánh đi!

- Được, ngươi có gan thì nhớ kỹ lời ngươi nói.

Tần Văn cười lạnh liên tục, trong mắt đã tràn ngập sát khí.

Tần Võ ở một bên vẻ mặt ngại ngùng nói:

- Nói như vậy, sau khi giết Sở Mặc, tiếp đó người đầu tiên ta tiêu diệt chính là gia tộc các người. Sở Mặc đứng ở đó, vẻ mặt bình tĩnh nói:

- Tần Khiếu Thương, Tần gia các người đã muốn giết ta, tên đệ đệ phế vật Tần Khiếu Thiên của ngươi lại không dám ra tay...

- Ai nói ta không dám?

Tần Khiếu Thiên ở một bên rít lên.

- Đây không có chỗ cho ngươi nói chuyện, tránh sang một bên.

Sở Mặc lạnh lùng quát lớn.

Tần Khiếu Thiên tức giận đến sắc mặt xanh mét, hận muốn điên, không nhịn được muốn xông lên lại bị Tần Khiếu Thương ngăn lại:

- Đừng trúng kế, đệ vừa mới nâng cao cảnh giới cần thời gian nhất định để thích ứng, không nên ra tay.

Lời này đương nhiên là nói rất hợp lý, tất cả mọi người ở đây đều biết: Tần Khiếu Thương là sợ đệ đệ phải chịu thiệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play