“Nhìn ngứa mắt “.

“Mình thấy bình thường mà sao phải ngứa mắt mình thấy ngày nào bạn chẳng viết nó”.

“Mình thích thì mình bẻ kệ mình đi”.

*Mình tại sao lại như vậy chứ*.

Tùng tùng tùng tiếng trống báo hiệu hết tiết tiếng anh cũng đồng nghĩa với việc ra về hôm nay học có bốn tiết.

“Lớp phó lao động cứ về đi mình khóa cửa cho”.Linh thấy lớp phó lao động chuẩn bị khóa cửa.

“Ukm vậy Linh khóa nha tớ về trước đây,chìa khóa này”.Nói rồi ném chìa khóa cho Linh”.

Linh dơ tay ra bắt:”Ukm về trước đi”.

Nói rồi Linh ngồi lại vị trí của mình buồn lắm khó chịu lắm khi thấy nó để đứa khác giới ôm,để người ta gắn ghép nhưng không lên tiếng phản bác mà chỉ biết đứng cười.Cái cảm giác đó chắc được một tháng rồi nhỉ.Khó chịu không biết nói với ai sợ nói ra rồi thì mọi người sẽ biết cảm giác sợ.

Linh vẫn ngồi đó lấy điện thoại ra nghe nhạc không hiểu sao lại nghe bài “Điều ngốc nghếch nhất”,nhạc liền nổi lên nhẹ nhàng nhưng lời bài hát như đâm vào tim vậy.

Ɓản thân câu уêu thầm đã là ngốc rồi

em biết em biết.Thế nhưng không thể nào kiềm được trái tim.Để thôi phải nghĩ về anh.Tất cả bao nhiêu lần mình nhìn thấу nhau.Đâu phải chỉ do tình cờ.Tất cả những nụ cười, dáng người của anh

Đều có ánh mắt của em.Làm sao em nói được, làm sao em nói ra một lời уêu.Vì sợ khoảng cách nàу tồn tại giữa chúng ta sẽ xa hơn.Ϲứ thế bên anh như một người bạn thân.Ϲứ giấu trong tim như chôn một bí mật.Điều ngốc nghếch nhất là lặng thầm ở phía xa уêu một người. Ước chi được một lần ngồi cùng với anh tựa như tình nhân. Giá như được một phần sự maу mắn kia của người anh thích mà thôi. Ɲếu như thế giới nàу trừ người ấу ra…”.

Nước mắt không biết đã rơi từ khi nào nữa chỉ biết tim nó đau lắm,ai bảo yêu đơn phương là khổ.Công nhận yêu thầm ngốc lắm.Biết nhưng cứ dấn thân vào không dứt ra được.Tự nhiên lại thấy tủi thân vì không đẹp không xinh như người ta thì làm gì có quyền được yêu chứ,có quyền gì được người ta yêu,người ta tôn trọng chứ.Nhưng con gái mà vốn dĩ nó vậy rồi làm sao được chứ.Vì cảm thấy con gái làm điệu cũng chỉ để người ta nhìn rồi nhận xét mà thôi thực chất đâu có muốn.Linh ơi mày không xứng với người ta thì chỉ có thể đứng đằng xa mà nhìn thôi.Đường phía trước còn dài,đây chỉ là ngưỡng cửa thứ 2 thôi,đừng để điều đấy làm mày phải gục ngã.Không được khóc,khóc cho ai xem chứ?Đúng phải cười,cười để cho người ta biết rằng mình vẫn ổn vẫn tốt.*lấy tay gạt nước mắt tự nở nụ cười nhưng chưa được một giây *.Nhưng con tim nó đau quá mà! Ai bảo yêu là khổ cơ chứ.Yêu đơn phương còn khổ còn mệt tim hơn.Nhưng phải cố lên rồi sẽ quên đi thôi,sẽ sớm quên thôi.Ukm mạnh mẽ lên.

Cách tốt nhất bây giờ là ít nói chuyện,tiếp xúc,càng xa càng tốt bạn ấy ra.

Nhưng sẽ phải nói cho bạn ấy biết MÌNH Mai BẢO LINH THÍCH BẠN ́Y.

(Haizz Linh ngốc không phải mình thích người ta thì người ta cũng phải thích lại mình đâu,tội nghiệp).

Ukm cứ vậy đi đến giờ rồi về thôi.

“Oa thơm quá bác Lý ơi”.Vừa về đến nha mùi đồ ăn bay vào mũi liền quên hết buồn.

“Bảo Linh về rồi à sao hôm nay về muộn vậy?”.

“Da.̣ Hôm nay cháu với bạn đi ăn vặt ạ”.

“Vậy à đi rửa tay đi rồi còn ăn cơm”.

“ Dạ vâng ạ,thế ba mẹ cháu đâu rồi ạ?”.

“Hôm nay ông bà chủ đi dự tiệc rồi trưa nay chỉ có bác cháu mình ăn cơm thôi ”.

“ Vâng ạ, à bác có thể bảo với bác tài xế chiều chở cháu đi học nhóm được không ạ?”.

“Ukm tí bác nói với tài xế chở cháu đi,thôi mau ăn cơm còn đi nghỉ”.

“Vâng ạ cháu mời bác ăn cơm ạ”.

“ Ukm ăn cơm đi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play