Đứa trẻ không bị gì nghiêm trọng cho lắm chỉ bị va đập vào đầu gây choáng váng ngất đi do mất máu thôi(nói giảm tình tiết),bây giờ gia đình có thể vào thăm bệnh nhân rồi.-Bác sĩ
Vâng cảm ơn bác sĩ -Ông Mai.
Hai ông bà Mai bước vào phòng bệnh.
Con tỉnh rồi sao -Bà Mai lên tiếng.
Đây là đâu?Sao con lại ở đây?-Nó nói trong hoang mang.
Con không nhớ gì sao?-Ông Mai lo lắng hỏi.
-Con chỉ nhớ con tên là Annie và hôm nay là sinh nhật con thôi. Hai người là ai?.
À ta là...-Ông Mai chưa biết trả lời như thế nào thì.
Con không nhận ra ba mẹ mình sao?-Bà Mai lên tiếng.
- Ba mẹ?
-Uhm tên tiếng việt của con là Mai Bảo Linh.Con là con gái ta. Ta xin lỗi con do Ba mẹ bận chưa kịp về dự sinh nhật con được nên con mới ra nông nỗi này (Bà Mai giả vờ khóc).
Thôi bà để con bé nghỉ đi.-Ông Mai lên tiếng.
Thôi con nghỉ đi ba mẹ đi gặp bác sĩ -nói rồi ông Mai kéo bà Mai đi.
( Để thuận tiện Chibi gọi là ba mẹ nha).
Sao bà lại nói dối con bé -ba.
Tôi không biết số trời cho tôi gặp con bé tôi sẽ nhận nó làm con -Mẹ.
-Nhưng rồi một ngày con bé sẽ nhớ ra mà thôi.
- Tôi không cần biết ông làm cách nào thì làm,không ai được biết nó là con nuôi của gia đình họ Mai này. ( gia đình này không có con đang định đến trại trẻ mồ côi thì gặp nó).
-Thôi được rồi chiều theo ý bà bây giờ chúng ta đi gặp bác sĩ đã.
Bác sĩ sao con bé nhà tôi không nhớ gì vậy -Mẹ.
À có thể là do triệu chứng mất trí nhớ trước đây đang dần quay về làm lấn át đi kí ức hiện tại nên có thể cháu bé chỉ nhớ những thứ cháu mong muốn nhất. -Bác sĩ.
Vậy thưa bác sĩ,bác có cách nào làm chậm trí nhớ của con bé không ạ?-Mẹ.
Thấy bác sĩ không trả lời ba nói thêm vào.
À trước đây con bé có một số kí ức không đẹp lắm nên...nên -Ba.
À thì ra là vậy, anh chị chỉ cần cho con bé cuộc sống hạnh phúc là những chuyện không vui sẽ biến mất thôi -Bác sĩ.
Vâng vậy gia đình chúng tôi cảm ơn bác sĩ.À khi nào cháu nhà tôi được xuất viện ạ -Ba.