Trọng sinh sống lại .

" Sao đến bây giờ con bé vẫn chưa tỉnh lại vậy bác sĩ ?"

" Xin bà cứ yên tâm , cô ấy chỉ là bị đuối nước nhẹ mà thôi ."

Ồn quá , những âm thanh nói chuyện , tiếng ong ong của máy điều hòa nhiệt độ trộn lẫn vào nhau tạo thành một âm thanh ồn ào đến mệt mỏi .

Đây là đâu , tại sao lại ồn ào như vậy chứ ? Tại sao cố mãi mà không thể mở mắt ra được ? Lạ thật !

Bỗng từ đâu xuất hiện một bàn tay thon gầy ấm áp bao phủ lấy bàn tay cô , bàn tay này ...

" Hi nhi , con tỉnh lại đi , con gái , con đừng làm mẹ sợ . "

Giọng nói này ...

Tây Nhược Hi mệt mỏi mở mắt ra , ánh sáng chói lòa từ ô cửa sổ trắng toát bao phủ lấy tầm mắt cô , làm cô khẽ nhíu mày . Trong không khí tràn ngập mùi thuốc sát trùng gay nồng . Thật khó chịu !

- Hi ... Hi nhi . Con tỉnh rồi ! Bác sĩ ... bác sĩ ...

Cô nhíu mắt nhìn người phụ nữ xinh đẹp mặc tây trang công sở trước mắt , bà không phải là mẹ cô sao ? Tại sao , tại sao cô lại ở đây ? Không phải cô đã chết rồi sao ? Tại sao lại ...

Cô mở to mắt nhìn người phụ nữ trước mắt , vươn tay lên sờ thử vào khuôn mặt bà để kiểm nghiệm xem thử đây rốt cuộc có phải là giấc mộng khay không . Cảm xúc ấm áp từ bàn tay truyền đến làm cô có cảm giác chân thực . Đôi mắt nhòe đi vì những giọt nước mắt , cô vui sướng khóc nấc lên .

" Mẹ "

Tiếng mẹ thân thương này đã bao lâu rồi cô không cất lên , gương mặt hao gầy quen thuộc này đã bao lâu rồi không nhìn thấy . Giọt nước mắt hạnh phúc lăn xuống đôi gò má tuyết trắng , long lanh tựa pha lê , ánh lên trong tâm hồn bị tổn thương của con người bị thương tổn .

Tạ ơn ông trời , tạ ơn ông đã cho tôi có cơ hội được làm lại từ đầu .

Cô ngẫm nghĩ .

Cho dù là tại sao cô lại sống lại , nhưng đó coi như là một điều may mắn , để cô có cơ hội sống lại thêm một lần nữa , lần này cho dù thế nào thì cô cũng sẽ cố gắng sống thật tốt , sống cho chính mình , cho chính những người yêu thương cô .

Tây Hạ Uyển không thể biết được tại sao con gái bà lại khóc lên thương tâm như vậy nên bà đoán rằng cô đã phải chịu ủy khuất nào đó . Đôi mắt phượng xinh đẹp không bị hao mòn theo năm tháng khẽ nhíu mày , Bà ôm chặt Tây Nhược Hi , dìu dịu vỗ lưng cô tựa như thuở thơ bé .

- Hi nhi , mẹ xin lỗi , mẹ xin lỗi vì đã để con chịu nhiều ủy khuất .

Bà biết bà đã sai , từ ngày đến đêm , bà chỉ mải mề với công việc mà không chăm lo cho con gái mình kể từ sau khi ly hôn với Đinh Mạnh Viễn . Đến hôm nay , sau khi xảy ra sự cố này , bà mới chợt nhận ra rằng chính mình dã bước quá sâu vào con đường sự nghiệp mà quên mất gia đình cùng người thân mới là điều đáng trân quý nhất .

Tây Nhược Hi ôm chặt mẹ mình .Chợt đôi mắt đen láy lóe lên tia sáng lung linh , xinh đẹp .

A ... Nãy giờ chính cô đã quên mất một điều vô cùng quan trọng , chính là ... Dương ca ca đâu ?

Nếu cô nhớ không nhầm thì chính mình trọng sinh vào lúc sau khi bị rơi xuống hồ nước sau nhà năm 16 tuổi , so với độ tuổi 25 thực sự của cô thì là một khoảng cách khá dài .

Đôi mắt cô khẽ đảo một vòng qua căn phòng bệnh trắng muốt , ngập ngừng hỏi .

- Mẹ , Dương ca ...

- A , mẹ quên mất , Tịch Dương từ nãy đến giờ vẫn còn đang ở ngoài đấy . Thằng bé chính là người đã cứu con lên khỏi hồ nước đó , người nó ướt sũng nên mẹ đã bảo nó đi thay đồ rồi .

Cái gì ? Sao lại có thể như vậy ? Vậy sao kiếp trước , lúc cô sống cuộc đời kia , chính miệng Đinh Vũ Tâm lại nói người cứu cô là Quân Hạo ! Thì ra tất cả chính là như vậy , tựa như một cái bẫy được sắp xếp ra sẵn chỉ chực chờ con mồi ngu ngốc là cô nhảy vô mà thôi . Bỗng nhiên trong tim là trống trải , là lạnh buốt .

- Mẹ , vậy Dương ca ...

- Hình như thằng bé hơi sốt , có triệu chứng cảm lạnh nhưng vẫn cứng đầu cứng cổ không chịu nghe lời mẹ , nhất quyết đòi đi dạo một mình cho bằng được . Haiz , tuổi trẻ các con thật khiến cho đám người già ta đây lo lắng mà ... A , Nhược Hi , con đi đâu vậy ? Gượm đã ...

Tây Hạ Uyển ngơ ngác nhìn con mình chạy đi trên hành lang bệnh viện vắng người , lòng thàm tan vỡ .

Nghe mẹ cô nói như vậy , cô lại càng mong muốn được nhìn thấy anh . Trong trái tim là một tình cảm to lớn đang ở nơi góc nhỏ nào đó trong tim dần dần lớn lên ...

Cô chạy khắp dãy hành lang bệnh viện chỉ mong có thể lại được nhìn thấy bóng hình anh nhưng cứ như là càng tìm kiếm thì lại càng không thể tìm thấy được .

Cô mệt mỏi thả bộ , đi dọc theo những bồn hoa cúc xanh mát , thơm lừng ...bỗng ...

Một dáng người cao ráo , một bóng lưng cao gầy đập vào mắt cô , gương mặt góc cạnh thân thuộc này đã bao lần thoáng qua trong hằng mộng , mơ ảnh . Anh như là một ảo cảnh tươi sáng tựa ánh mặt trời đứng dưới gốc cây cổ thụ , hai mắt nhắm chặt dưỡng thần , đôi môi mím chặt . Anh làm cho cô sợ hãi phải tỉnh giấc , phải rời xa ...

Cô đưa tay lên che đi tiếng nức nở nghẹn ngào sắp tuôn trào ra khỏi cô họng . Cô chạy vội đến , ôm thật chặt lấy anh .

Cả người Hàm Tịch Dương chợt bất ngờ cứng lại , giật mình định đưa tay gỡ bàn tay Tây Nhược Hi ra thì sau lưng chợt truyền đến cảm giác ấm nóng cùng những tiếng khóc nghẹn ngào .

Giọng nói này ...

- Hi ... Hi nhi ? Em đang làm gì ở đây vậy ?

Anh lo lắng xoay người lại , nhìn thấy gương mặt đầm đìa nước mắt của cô , trong tim quặn lên xót xa . Vòng tay ôm chặt bờ eo mảnh khảnh của Tây Nhược Hi , cứ để mặc cô khóc trong lòng mình .

Hi nhi của anh ... rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì mà lại khóc thương tâm đến thế chứ ...

Sau khi gào khóc thật to lên để giải phóng bao lo lắng , sợ hãi , buồn bã , tức giận cùng hạnh phúc trong lòng , tâm hồn cô trở nên thật nhẹ nhõm , cô còn phải tiếp tục sống tiếp , còn lại cuộc đời mới .

Cô dụi mắt rồi mở thật to đôi mắt đen láy của mình nhìn chằm chằm anh , rồi ấp úng khẽ mở làn môi .

- Dương ca ca , cảm ơn đã cứu em .

Hàm Tịch Dương nhìn cô chăm chú rồi lại bật cười thành tiếng .

- Em tìm anh cả buổi trời , nhào vào lòng anh khóc thật lâu cuối cùng chỉ để nói câu cảm ơn ?

Thoáng chốc , gò má của cô đỏ bừng khi nghe anh trêu chọc , cô chu đôi môi lên bướng bỉnh bỏ đi .

- Anh chọc em ! Nè , em thật sự lo lắng đó nha !

Anh tươi cười đuổi theo cô , dừng việc trêu chọc cô lại nếu không tiểu gia hỏa này mà thẹn quá hóa dữ lại mắng anh sao .

- À được được được , anh nhận tấm lòng của em .

Hai người cứ thế rảo bước đi dạo dưới hàng cây xanh tỏa mát , tạo thành một khung cảnh yên bình , tại tịnh .

Một lúc lâu sau , cô lên tiếng đánh gãy trầm mặc .

- Anh ... sao lại ra ngoài này đứng ?

Câu hỏi của cô làm đôi môi đang tươi cười chợt cứng lại . Trái tim vô thức đập nhanh hơn bình thường .

Tại sao ư ? Anh có thể nói với cô rằng là do anh quá đau lòng nên mới tìm một nơi an tĩnh để chữa lành vết thương không ? Có nên nói rằng khi anh cứu cô khỏi bàn tay địa ngục thì trong miệng cô lại vô thức thốt lên một cái tên xa lạ , cũng là chấp niệm và là ác mộng cả cuộc đời anh ...

- Không , không có gì cả , bỗng nhiên cảm thấy hứng thú mà thôi .

Tây Nhược Hi im lặng không nói gì nhưng cô đã nhạy bén nhìn thấy được tia sáng đau thương trong đôi mắt anh , nó làm cô thật khó chịu , có một loại cảm xúc muốn đem tất cả đau thương vứt khỏi đôi mắt anh , trả lại cho nó sự yên bình tự tại như năm nào . Rốt cuộc là anh vẫn còn hoài niệm , cố chấp điều gì ? Cô không biết hoặc giả như cô biết đáp án , vẫn luôn biết đáp án mà chẳng qua là tự dối chính mình mà thôi .

Cô đưa tay chạm vào đôi mắt anh , chạm vào đuôi lông mày kiếm lạnh lùng gò má góc cạnh , đôi tay cứ như vậy dừng lại ở đó , là níu kéo , là luyến tiếc không nỡ rời xa ...

Anh cũng để mặc cho bàn tay cô ôm lấy khuôn mặt mình , hưởng thụ xúc cảm ấm áp mềm mại từ lòng bàn tay người con gái trước mắt , nhẹ nhẹ xoa dịu trái tim khô hanh giá lạnh .

Hai trái tim như đập chậm lại . Hai linh hồn cất giữ cho riêng mình những sầu lo . Mỗi người đều có một tâm trạng của mình .

Không khí cứ thế rơi vào trầm mặc , cho đến khi một thanh âm vang lên chia cắt dòng suy nghĩ của hai người , kéo bọn họ trở lại thực tại .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play