Ánh sáng chói mắt khiến nó tỉnh dậy, xung quanh nó, mọi thứ đều có màu trắng. Nặng nề quay cái cổ, nó cố gắng hình dung về nơi này. Rồi nó thấy một người đàn ông mặc chiếc blu trắng đang ngồi trên cái ghế ghi chép gì đó vào một tấm bảng nhựa.
Người đàn ông ngước lên, thấy một đôi mắt đang nhìn mình, anh mỉm cười kéo cái ghế lại gần nó, anh hỏi. -... Em tỉnh rồi sao? Thấy trong người sao rồi??.
- Đây là đâu vậy??. - Nó hỏi, trong khi vẫn nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.
- Đừng nói với anh là em chưa vào viện bao giờ nhé!. - Anh mỉm cười dịu dàng. - Nhìn áo anh đi, em nghĩ anh là ai??.
- Thiên thần... - Nó vẫn nhìn anh chăm chăm. -... Em còn tưởng mình đang ở trên thiên đường chứ?.
Khóe môi vị bác sĩ trẻ khẽ giật giật. - Khụ!!... - Anh ta ho nhẹ, sau đó thì phì cười. -... Đáng tiếc, nhưng anh phải thông báo cho em một tin, em chưa chết được đâu...
- Em có được phép cảm thấy thất vọng không??. - Nó so vai hỏi.
- Nếu em muốn!. - Anh bật cười. - Anh là Tuấn, bác sĩ phụ trách phòng này, em hôn mê đúng một ngày rồi, mẹ và chị gái em có vẻ rất lo lắng...
- Mẹ em đâu??...
Câu vừa thốt ra thì cánh cửa phòng bệnh cũng bật mở.
- Bác sĩ... Ơ!... - Ánh Tuyết thò đầu vào, nhìn Xương Rồng đang ngồi thì hốt hoảng gọi to. -... Mẹ.. Mẹ ơi! Xương Rồng tỉnh rồi!...
- Họ đây... Vậy anh ra ngoài, mọi người cứ từ từ nói chuyện... - Anh nhìn nó mỉm cười rồi quay người đi khỏi.
Mẹ nó từ ngoài chạy vào, thấy nó bà dang tay ôm, tiếng nức nở phát ra từ người phụ nữ đáng thương.
- Không sao, không sao... May quá! Tạ ơn trời phật, con không sao là tốt rồi... - Rồi bà buông nó ra nở nụ cười hiền từ. -... Con hôn mê, đã một ngày rồi, mẹ lo quá!... Không sao là tốt... Con đói chưa? Mẹ mua gì cho con ăn, con vừa mới khỏe lại chắc không ăn được cơm, để mẹ bảo cái Tuyết mua cháo... Con uống sữa nữa nhé...
- Mẹ ơi! Con...
- Được rồi! Con vừa mới tỉnh đừng nói gì, để mẹ gọi cho chị con mua... - Vừa nói bà vừa đi ra ngoài phòng bệnh.
- Mẹ... - Âm thanh khô khốc vang lên, khiến bà dừng lại, bà biết con gái bà đang muốn nói chuyện, và linh cảm của một người mẹ cho bà biết điều đó không hẳn là điều bà muốn nghe.
- Con sao vậy?.
- Con.. Con muốn...
Đôi bàn tay nhỏ bé của Xương Rồng đang úp ở trên mặt, run rẩy. Cố che đi gương mặt, nước mắt nó vẫn chảy, chiếc băng gạc trên cổ tay cũng không giúp nó che giấu được hết những giọt nước mắt đó. -... Con muốn ra đầu thú!...
Lời nói như bóp nghẹt trái tim người đàn bà khổ hạnh, bà đau đớn nói từng tiếng dời dạc.
- Con... Nói.. Gì vậy?? - Giọng bà run rẩy. -... Đầu thú! Con có hiểu bản thân đang nói gì không?.
- Con thật sự rất mệt mỏi, thật sự mệt mỏi... Con sẽ điên mất.. - Cổ nó nghẹn lại bởi những tiếng nấc. - Một tuần qua, con đã cố gắng... Nhưng...nhưng mà... Cảm giác tội lỗi đó khiến con không một ngày yên ổn...con thấy sợ lắm!!....
- Nếu con ra đầu thú...con có biết tất cả sẽ không tha cho con không hả??. - Bà nói gần như hét lên. - Con thật sự muốn chết sao?.
- Mẹ, mẹ!... - Ánh Tuyết lo lắng đẩy cửa vào. -... Đây là bệnh viện mà, mẹ đừng hét to như vậy...
- Con vào mà nghe em con nói gì kia kìa, nó nói muốn ra đầu thú đấy, nó nói thế thì có nghĩ đến mẹ không? Nó nghĩ gì mà nói như vậy.
- Xương Rồng!. - Ánh Tuyết nhíu mày.
- Mẹ!... Con biết mẹ sẽ cảm thấy con rất ích kỷ, nhưng mà.. Con không thể nào nghĩ được cách nào khác ngoài cách này cả... Con xin mẹ, hiểu cho con... Hãy giúp con đi!. - Xương Rồng khó khăn nói rời rạc.
Bà Lan nhìn con mà rớt nước mắt, không biết phải làm gì mới đúng. Bên ngoài lúc này vang lên tiếng gõ cửa...
- Xin lỗi!... - Tuấn ngập ngừng đứng ngoài cửa. - Làm phiền gia đình rồi! Nhưng đã đến giờ khám cho bệnh nhân, mọi người có thể ra ngoài không?. - Theo sau anh là cô y tá đang đẩy xe thuốc vào.
Sắc mặt bà Lan tái đi, nhìn chằm chằm vào anh. Ánh Tuyết cũng vội vã che miệng mình còn Xương Rồng thì bất động, nước mắt vẫn tiếp tục lăn dài.
- A!.. Yên tâm đi, cháu thật sự chưa nghe thấy gì cả. - Tuấn nhìn bà Lan vẻ mặt cực kỳ thành thật.
-... Vậy... vậy làm phiền bác sĩ... - Bà ngập ngừng kéo theo Ánh Tuyết ra ngoài.
Nhìn theo bóng dáng hai người, anh trầm ngâm, rồi quay lại với Xương Rồng, nói với cô y tá chuẩn bị thiết bị, anh bắt đầu kiểm tra não và tim mạch cho nó. Sau khi kiểm tra hoàn tất, cô y tá chào anh, kéo xe thuốc ra ngoài, anh vẫn ở lại ghi chép vào tờ bệnh án. Nó thì lại bất động, đôi mắt dần trở nên vô hồn.
- Thấy mệt mỏi sao?... - Anh ngồi xuống cạnh nó từ lúc nào, chăm chú nhìn vào gương mặt nó.
Nó ngẩng đầu lên, chạm ngay vào một đôi mắt ấm áp. Không dám tiếp tục nhìn nó cúi đầu né tránh ánh mắt anh. Thấy vậy, anh không tức giận chỉ cười nhẹ, chờ cho nó nói ra. Rất lâu sau, nó mới ngập ngừng.
- Nếu như... Anh phạm phải một sai lầm... và đứng trước hai lựa chọn: giấu diếm, thoát tội...hay sẽ nói ra sự thật và đối diện với hình phạt... Anh sẽ chọn cách nào?. - Tay nó bấu chặt vào ga giường hơi run run.
- Giấu diếm có thể thoát được sao? Vậy sao em...
- Nhưng anh sẽ bị ám ảnh cả cuộc đời, anh sẽ phải sống trong sợ hãi và tội lỗi, anh muốn làm thế sao???. - Nó bật khóc.
Nhìn cơ thể nhỏ bé đó run rẩy, trái tim Tuấn thấy hơi nhói lên, chuyện mà cô phải đối mặt đáng sợ đến thế nào.
- Em biết không?... - Anh nói. -... Đôi khi chúng ta hay suy nghĩ bằng cái này... - Anh chỉ vào trái tim mình, mỉm cười dịu dàng. -... Nhưng, khi phải đưa ra một quyết định trọng đại em hãy dùng thứ này... - Anh đặt tay lên đầu nó xoa nhẹ. -... Dùng lý trí của em để suy xét xem cái nào sẽ là quyết định đúng, và khi đã xác định được rồi thì cứ làm theo, miễn là bản thân em được thanh thản, vui vẻ...
Xương Rồng nhìn lên đôi bàn tay to lớn đang vỗ về trên đầu nó như đang dỗ dành một đứa trẻ, tự dưng trong lòng nó dâng lên một cảm giác ấm áp. Sau một thời gian dài nó cuối cùng cũng nở được một nụ cười đúng nghĩa.
- Anh thật sự rất giống thiên thần... - Nó không ngại ngùng nhìn anh nói ra điều đó.
- Cám ơn em! - Tuấn cũng không khách sáo chấp nhận lời khen của nó, bàn tay ấm áp vẫn nhẹ nhàng vỗ vỗ. -...Được rồi, nếu không có chuyển biến xấu nào thì em có thể xuất viện. Đừng bao giờ lập lại điều này một lần nào nữa biết không?. - Anh chỉ chỉ vào cổ tay nó dặn dò. -... Nếu như sau này còn có cơ hội gặp lại, anh thật không mong vẫn gặp em trong trường hợp như này, con gái phải biết yêu quý bản thân chứ?.
- Ừm! - Nó mỉm cười, gật đầu.
- Còn nữa, anh không biết em đang phải đối mặt với những chuyện gì, nhưng phải mạnh mẽ lên biết không! Cứ tâm niệm tất cả rồi sẽ tốt đẹp... Nếu có khó khăn em có thể tới tìm anh...
- Vâng! Vâng... - Nó hết gật đầu lại tiếp tục gật đầu. Nhìn biểu hiện của nó anh bật cười.
- Giờ anh sẽ tìm mẹ em nói chuyện, em nghỉ ngơi chút đi, làm thủ tục chắc mất khoảng 30 phút, anh đi nhé!. - Tuấn nhìn nó lần cuối trước khi ra ngoài. - Thật sự rất vui khi gặp em, nhớ giữ gìn sức khỏe đấy!.
- Cám ơn anh!. - Nó rất thật lòng khi nói ra điều đó, anh nhìn nó khóe môi không tự giác mỉm cười dịu dàng. - Sau này gặp lại. - Anh nói rồi quay bước đi khỏi.
Sau này chắc chắn sẽ gặp lại, chỉ là lần gặp tiếp theo sẽ là câu chuyện của mấy năm sau rồi. Xương Rồng nhìn theo anh, hít một hơi thật sâu...