Hai người hiện tại đang ngồi xổm trước cổng căn nhà, trên tay một gã là mẩu gạch vụn, gã nguệch ngoạc trên nền đất... Gã còn lại chăm chú nhìn những gì gã kia vẽ ra.
- Giờ tao với mày sẽ bấm chuông, cho đến khi nào có một thằng ra mở cổng, xử thằng đó... Rồi chạy lên cứu cô gái... Ok!... Tao "cóc" quan tâm tới lũ cảnh sát vô dụng đó nữa. Phong sẽ giải quyết tụi nó khi nó về, chỉ cần bảo vệ được an toàn cho cô gái, mọi chuyện sẽ không sao!.. Hiểu không??
- Con bò...
-... Mẹ! Là con ngựa... Mắt mày mù à???
Trên nền xi măng xuất hiện một con vật béo mũm mĩm không rõ là con gì, xung quanh nó những bông hoa năm cánh bay bay. Gã đàn ông đang chăm chú nhìn bức tranh, nghe thấy thế thì nhìn lên, dùng đôi mắt thương hại để bộc lộ cảm xúc của mình...
- Não mày ngắn y như cái kế hoạch của mày luôn ấy... - Gã thở dài thườn thượt.
- Mẹ nó! Ngon thì tự mày nghĩ ra đi... Ê!... Mày vẽ gì lên đầu con ngựa của tao thế?...
- Con bò... Sừng...
-...!!!
* * *
Xương Rồng bị lôi lên gác, trong bóng tối nó bị ném xuống ghế salon, chị họ nó đi loanh quanh tìm công tắc đèn bật lên. Nhìn tình trạng nó dưới ánh đèn thật thảm hại.
Chị họ nó lấy từ trong túi ra một lọ nhỏ, có chứa chất lỏng màu trắng đục không biết là gì, đặt xuống trước mặt nó.
- Uống đi... Như thế này coi như là mày đã tạ tội được với bố mày... Ở đây tao có tờ giấy và bút, mày hãy viết thư để lại đi, tao đọc mày chép... - Bác nó nói, lạnh lùng như thể chuyên này rất bình thường.
nó bị nhét vào cây bút, tờ giấy được đưa tới trước mặt... Nhìn mọi người một lần nữa, rồi nhìn sang lọ thuốc nhỏ... Tự nhiên nó muốn cười, cười chính bản thân nó... Sao nó có thể nghĩ nó vẫn còn chút hy vọng... Được đưa về nhà sao có thể hy vọng mọi người đã tha thứ cho nó chứ?? Thật ngu ngốc, trông nó mới nực cười làm sao...
- Viết đi... - Bác nó ra lệnh, bắt đầu đọc ra những lời xin tha thứ, bàn tay nó ngập ngừng, nhưng rồi nó buông xuôi, những chữ đầu tiên hiện ra trên giấy... Đó là bức thư ngắn, chưa đầy 5 phút đã hoàn thành, bác nó đẩy cái lọ ra, nhìn nó, lạnh giọng. -... Uống đi!
Nó cầm lọ nước lên, mở nắp... Dù không muốn tỏ ra sợ hãi, nhưng tay nó lại run lên, nước trong lọ sóng sánh. Giọt nước nhỏ từ hốc mắt rơi ra, nhanh chóng khô đi... Nó đưa lọ thủy tinh nhỏ lên miệng.
" Tinh... Tinh... Tinh..."
Tất cả cùng giật thót người, Xương Rồng cũng dừng lại động tác, nhìn xuống cầu thang, nơi âm thanh phát ra.
- Khốn thật!... Là ai??... - Bác nó hoảng hốt, đứng bật dậy. -... 12 h đêm, sao còn có người tới???
Chị họ nó cẩn thận mở cửa, bước ra ban công tầng hai, nhìn xuống dưới. Chỉ thấy phía dưới có người đàn ông đang bấm chuông. Dựa lưng vào tường mà bấm, trông có vẻ thong thả lắm.
- Là một người đàn ông!!... - Chị nó nói. -... Đàn ông đến vào giờ này sao??? Mày giỏi lắm!! Xương Rồng...
Xương Rồng nghe thấy thế, tim đập nhanh một trận, nó đứng phắt dậy muốn chạy xuống nhà... Chưa chạy được hai bước đã bị túm lại, bác nó ấn người nó xuống ghế. Miệng nó bị bàn tay to bịt kín.
- Xuống nhà, đuổi thằng đó đi... - Ông ta hất đầu về phía người con trai của mình. -... Bảo là Xương Rồng đang có việc bận, không gặp được.
- Vâng!...
Xương Rồng run rẩy, nhìn theo dáng anh nó. Cố gắng vùng vằng ra khỏi tay bác mình, miệng nó không ngừng phát ra tiếng kêu yếu ớt.
* * *
Người đàn ông đứng ngoài cổng, làm ra bộ dáng cực kỳ ung dung, nhưng dưới chiếc mũ lưỡi trai người ta có thể trông thấy gương mặt gã đang vô cùng khẩn trương. Bàn tay căng thẳng, nhấn xuống từng đợt chuông dài... Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng mở cửa nhà... Gã khẽ nhếch môi, đứng thẳng dậy, nhìn thấy một thằng con trai đang chạy lại gần qua cái ô vuông nhỏ trên cánh cổng.
- Ai đấy!!... Tối khuya như vậy tìm em gái...
Câu nói chưa dứt, một bàn tay mạnh mẽ xuyên qua ô vuông, túm lấy cổ áo người con trai, kéo thẳng lại, nhanh, mạnh và bất ngờ khiến cậu ta đập đầu vào cánh cổng, nghe " cốp" một cái rõ to. Anh họ Xương Rồng ngay lập tức bất tỉnh nhân sự, chưa cả kịp kêu cứu.
Tiếng cười khùng khục trong cổ họng, vẫn giữ cổ áo anh họ Xương Rồng, gã nhòm qua cổng thấy trên tay người con trai đang cầm chìa khóa, nhanh chóng đưa tay còn lại ra cầm lấy, thả ngã người thanh niên rồi tập trung tra chìa khóa vào ổ... Cánh cổng bật mở, gã nhanh chóng phi thân vào... Cả người chưa vào hết, đã bị một lực cực mạnh đẩy ngang, đập xườn vào bức tường đau đến mức nhăn mày, gã rủa thầm, nhìn thấy là người anh em của mình thì kinh ngạc.
- Mày làm cái quái...
- Nấp mau... Có người tới... - Gã đó nhanh chóng túm lấy áo gã lôi vào cuối góc tối.
Quả nhiên, vừa dứt câu thì có khoảng 6-7 người từ xa chạy tới, bọn họ nhanh chóng tiến vào nhà, nhìn thấy con trai bác trưởng nằm bất tỉnh dưới đất, họ thoáng kinh ngạc nhưng không nghĩ nhiều, dựng cậu ta vào góc tường rồi nhanh chóng chạy lên tầng hai.
Trái tim họ mách bảo, Xương Rồng đang gặp nguy hiểm từ chính những người là cha là chú của nó. Nước đã nhạt nhòa trong mắt, bà Lan đau đớn tận tim gan. Bước những bước vội vã, lòng bà không ngừng cầu xin.
- Xin cho con tới kịp... Bảo vệ con gái con... Con nguyện ăn chay niệm phật cả đời... Cầu xin trời phật!...