Những người ở trên núi Mộ Sơn đều đã tìm địa phương nghỉ ngơi, những người có thế, có tiền đều tiến vào tòa đạo quán ở giữa sườn núi. Những du khách xuất thân từ những gia đình bình dân chỉ có thể dựng lều ở nên bằng phẳng, rộng rãi. Sinh hoạt của dân chúng Đại Nam luôn an nhàn, quốc lực cường thịnh qua trăm năm làm cho dân chúng có một loại tính cách tự tin cùng lười biếng.
Du xuân du ngoạn đã không còn chỉ là đặc quyền của thế gia, phú thương.
Nhóm người giàu có cách chơi của nhóm người giàu, gia đình bình thường có cách chơi của gia đình bình thường.
Chỉ là có rất ít người lựa chọn dựng trại ở tại chân núi, phần lớn đều dựng trại ở phía trước đạo quán, bên chỗ đá xanh ở quảng trường phía trước. Đạo quán không tặng không thức ăn, nhưng cung cấp nước ấm. Đây cũng là một trong những lý do mà hương khói của đạo quán này vẫn thịnh vượng. Và cũng bởi vì thế, đạo quán trôi qua rất tự tại.
Bên ngoài và bên trong đạo quán, hầu như tất cả mọi người đã ngủ, song ở chân núi, ba người đang bận rộn đào hố. Xác thực mà nói, hai người đang đào hố, một người ngồi ở trên chạc cây, dựa lưng vào thân cây, biểu tình buồn chán, nhàn rỗi vô cùng.
- Đào sâu một chút.
Đại Khuyển không cần công cụ, mang cặp bao tay làm bằng khung thép kia làm việc. Không bao lâu sau thì đã đào ra một cái hố đất nhỏ, tương đối cạn. Hắn nhìn thoáng qua Trương Thế Nhân – người đang dùng thanh Hoành Đao móc đất, bĩu môi, khinh thường nói:
- Ta đào được hai cái mà ngươi còn không đào được một cái, làm việc vẫn là nên dựa vào hai tay của chính mình mới tốt.
Trương Thế Nhân lau đi mồ hôi trên trán, nói:
- Đến hôm nay ta mới biết chó không chỉ biết bơi lội, còn biết móc đất, bội phục, bội phục. Không có đồ vật vừa tay, sợ rằng đến hừng đông cũng không đào được một cái hố đủ sâu.
- Hay là phanh thây chúng ra.
Đại Khuyển nghiêm trang nói:
- Phanh thây sẽ tương đối dễ dàng hơn một chút, chia ra thành nhiều khổi nhỏ thì việc đào hố cũng không cần đào quá sâu, đào vừa phải là được rồi.
Trương Thế Nhân trừng mắt nhìn hắn:
- Làm sao ngươi có thể tàn nhẫn như vậy?
Đại Khuyển đáp:
- Ta giết hai người, ngươi cũng giết hai người, cũng đều tàn nhẫn như nhau cả thôi, còn so sánh gì chứ.
Hắn quay đầu nhìn Thôi Thương Lượng, có tí khó chịu nói:
- Ta nói này vị Thôi công tử, ngươi bây giờ cho dù không phải thủ phạm chính thì cũng là đồng phạm à nha? Ngươi có thể giúp chúng ta một tay có được hay không? Cho dù hiện tại ngươi quỳ xuống, dùng phương pháp của Phật tông mà siêu độ cho bọn hắn, thì chẳng lẽ bọn họ xuống âm tào địa phủ lại không hận ngươi?
Đang có chút thất thần và chán nản, Thôi Thương Lượng nhìn về phía Đại Khuyển, trong ánh mắt chỉ có một màu u ám. Lúc trước Trương Thế Nhân đưa cho hắn một thanh đoản dao, lúc ấy hắn nhìn tên Lưu Tuấn Tú đã bị mình đánh không còn hình người mà không dám ra tay. Về sau, thấy Trương Thế Nhân đâm một đao vào cổ Nguyễn Duyên thì hắn mới run rẩy nhìn về Lưu Tuấn Tú, giơ đao lên, sau một lúc lâu mới đâm xuống.
Cũng có lẻ là bởi vì quá khẩn trương và kinh hoàng, hắn đâm bốn, năm lần đều không có trúng chỗ yếu hại.
Từng đợt máu tươi từ của Lưu Tuấn Tú phun ra bên ngoài, bắn tung tóe lên người hắn và lên cả người tên Lưu Tuấn Tú đang hấp hối.
Sau khi giết Nguyễn Duyên, Trương Thế Nhân đứng nhìn, nhìn một lúc lại thật sự không nhìn được nữa, hắn cầm đao đâm xuyên trái tim Lưu Tuấn Tú. Một đao trúng ngay, không sai một li.
Một mình giết hai người, ban đầu Trương Thế Nhân còn cho rằng hắn sẽ biết sợ mà run lẩy bẩy, nhưng sau khi giết người thì hắn kinh ngạc phát hiện chính bản thân hắn vậy mà rất bình tĩnh, như chưa hề làm chuyện như vậy bao giờ. Thậm chí hắn còn tỉ mỉ cảm nhận, nhưng thất vọng phát hiện bản thân hắn không có một chút kích động.
Việc giết người với hắn, thì ra không phải là một chuyện rất kích thích, mà hắn cũng không cảm thấy khó chịu gì.
Điều này làm cho Trương Thế Nhân có chút tự giễu. Phải biết lúc trước ở thành Gia Trang, hắn kiên trì với suy nghĩ sẽ không bao giờ hạ thủ giết người, còn nghĩ bản thân hắn tuy không phải là cái người lương thiện, nhưng cũng không phải là người hung ác. Nhưng bây giờ giết qua vài người, hắn mới hiểu được thì ra chính mình một mực không muốn giết người lại không phải là do bản thân muốn giữ lại vài phần thiện tâm. Mà là trong suy nghĩ của hắn vẫn còn mâu thuẫn với việc giết người, đây chỉ là một cái tư duy theo quán tính và lối mòn mà thôi.
Đang lúc bọn họ đổ mồ hôi như mưa, cửa sau của đạo quán từ từ mở ra, hai người mặc đạo bào màu xanh chậm rãi đi đến một tảng đá lớn nơi sườn núi. Trong đó người đạo sĩ có tuổi lớn hơn nhìn dưới chân núi mà khẽ nhíu mày, hỏi người đạo sĩ trẻ hơn ở bên cạnh – người đạo sĩ mập mạp có tuổi khoảng mười lăm, mười sáu:
- Việc cực kỳ xấu xa, có muốn quản hay không?
Người đạo sĩ lớn tuổi đang hỏi là người có ít nhất năm mươi, sáu mươi tuổi, hắn mang một chiếc mũ đạo sĩ chặn tóc trắng ở trên đầu lại. Cùng tên đạo sĩ trẻ tuổi ở bên cạnh hắn, hắn càng lộ ra tiên phong đạo cốt, khiến cho bất cứ ai nhìn hắn cũng mang theo lòng tôn sùng. Nhưng hắn hỏi người trẻ tuổi một câu với giọng điệu rất tôn kính.
Người tiểu đạo sĩ nọ có tuổi không lớn lắm, không nữa rất béo. Một thân đạo bào ở trên người hắn lại bị một thân thịt mỡ kéo căng ra giống như sắp nứt. Cho nên hắn đi đường, nói chuyện đều có vẻ không đủ sức, cũng không biết có phải hắn bị quần áo đang mặc làm khó chịu nên mới như vậy hay không.
Mặt của hắn rất tròn, lại trắng mà còn không có một chút nếp nhăn. Nếu như phải dùng một vật đến ví von mặt của hắn, như vậy thì chỉ có thể dùng một cái bánh bao nóng hổi để hình dung.
Hắn không chỉ béo, mà còn rất lùn. Không rõ là do tuổi còn nhỏ, còn không có lớn lên xong, hay là vì đâu mà thân thể của hắn chỉ cao tới bả vai của người đạo sĩ kia.
Hắn không có đội mũ của đạo sĩ, mà một đầu tóc đen nhánh được thả tùy ý ở phía sau đầu, đen nhánh đến mức mà nữ tử đều không thể không đố kỵ.
- Thiên hạ có nhiều việc ác như vậy, nếu ngươi đi quản… chẳng phải sẽ mệt chết?
Đạo sĩ trẻ tuổi liếc nhìn đạo sĩ lớn tuổi, tức giận nói:
- Hôm nay trời tối lại tĩnh lặng, ngươi gọi ta tới là vì để cho ta xem cái này? Không phải là giết người sao… Trên thế giới này, ngày nào mà không có người chết? Đừng nói ngươi có tu vị này xuống núi cũng đủ làm người ta chê cười, cho dù ngươi tu thành Thần Tiên, biết bay rồi… Chẳng lẽ mỗi ngày ngươi có thể bay tới bay lui mà ngăn cản tất cả việc ác trên thế giới này? Có thể sao? Có thể sao? Có thể sao?
Hắn hỏi liền ba câu.
Mặt đạo sĩ lớn tuổi đỏ lên, ngượng ngùng cười cười hồi đáp:
- Đương nhiên là không thể.
- Vậy ngươi còn nói cái chó gì.
Đạo sĩ trẻ tuổi nhìn hắn chằm chằm, nói ra:
- Quấy rầy ta ngủ, việc này trước hết ta sẽ nhớ kĩ. Về sau nếu lại bởi vì… những chuyện nhỏ như lông gà, vỏ tỏi này mà làm phiền ta, ta liền đuổi ngươi xuống núi.
Đạo sĩ lớn tuổi sợ hãi nói:
- Lần sau sẽ không… Đúng rồi, thời điểm Kinh Võ Viện tổ chức cuộc thi hằng năm, Tiêu chân nhân đều được mời đến… Lần trước họ đã phái người đến mời ngài ba lượt, lần này ngài có muốn đi không?
- Không có đi!
Đạo sĩ trẻ tuổi khoát tay áo, nói:
- Ba cái sư huynh, một làm lãnh tụ Đạo môn, cả ngày đều phải giả vờ giả vịt với mọi người. Một cái biến mất vô tung vô ảnh trong mười năm, đều không biết sống chết thế nào. Một cái khác trốn trong hoàng cung, làm chó giữ nhà, không được tự do… Ai có thể tiêu sái và thoải mái như ta? Nhân sinh mà… Theo đuổi là Đại Đạo Tự Nhiên, cái gì là đại đạo?
Đạo sĩ lớn tuổi nhìn thấy đạo sĩ trẻ tuổi nhìn mình, nghiêm trang nói:
- Ăn uống cùng ngủ đều có thể tự mình làm chủ, đó cũng là đại đạo.
Đạo sĩ trẻ tuổi quay người trở vào đạo quán, trước khi vào còn dặn dò:
- Du khách trong mấy ngày nay dần dần tăng, đồ ăn trong quán cũng không đủ dùng, sáng mai ngươi xuống núi mua một ít về…
Hắn nhìn xuống dưới núi, trong ánh mắt hiện lên một tia đáng tiếc:
- Cái thịt băm dưới kia cho dù ăn vào cũng khó phân biệt được đó là thịt người hay là thịt heo chứ? Làm thành bánh bao rồi đem bán thì cũng không có người nhận ra chứ? Cho dù nhận ra, chúng ta chỉ cần không thừa nhận thì sẽ không có việc gì chứ?
Đạo sĩ lớn tuổi sợ đến nỗi hồn phi phách tán, kéo đạo sĩ trẻ tuổi trở vào trong đạo quán:
- Ngài nên ngủ, nên ngủ…
- Ngày mai xuống núi nhớ mua điểm tâm ở Tương Thành về cho ta, bánh bao này, hạt dưa ngũ vị… Còn có chân heo hun khói của lão Trần, lạp xưởng trong nhà lão già mù, còn có…
Thanh âm dần dần đi xa, một lần nữa đạo quán lại khôi phục lại bình thường.
…
…
Dưới núi.
Thôi Thương Lượng bưng đất đắp lên trên thi thể của Lưu Tuấn Tú. Nhìn thấy biểu tình chết không nhắm mắt của hắn mà sợ đến mức đặt mông ngã trên mặt đất:
- Vậy phải làm sao bây giờ? Vạn nhất bị người tra đến, tiền đồ cả đời của ta sẽ thành không. Không biết cha ta đã mang bao nhiêu tiền bạc cho bao nhiêu người mới nhờ họ nói giúp ta, nên giờ ta mới có được cơ hội tiến vào Kinh Võ Viện. Giờ ta lại hủy chính tiền đồ của mình… Nếu như cha ta biết rõ, há không thể không đánh gãy chân của ta?
- Tiền đồ!
Đại Khuyển trợn trắng mắt, tức giận nói:
- Người cũng đã giết, ngươi bây giờ hối hận và hoảng sợ thì có cái rắm gì dùng?
Thôi Thương Lượng muốn lau mồ hôi trên trán, nhưng hắn lại đem bùn đất trét lên mặt mình:
- Sự tình này e rằng đến cuối cùng cũng không gạt được, không ít người đều biết năm người chúng ta kết bạn đi tham quan núi Mộ Sơn. Nguyễn Duyên cũng đã nói là dẫn ta đi xem thực tiễn cho biết. Nếu như chỉ có một mình ta trở về Tương Thành, bốn người bọn họ lại không về, quan phủ còn có thể không tra được là ta giết bọn họ sao?
- Nhất định sẽ không gạt được.
Trương Thế Nhân kéo một xác chết, ném vào trong hố đất, nhìn về Thôi Thương Lượng, nói:
- Chuyện này ngươi cũng không cần phải gạt. Chút nữa khi chôn xong bọn họ, ngươi phải chạy nhanh về nhà, nói tất cả mọi chuyện một cách chi tiết cho cha ngươi. Chuyện này không phải ngươi sai, mà là bọn người Nguyễn Duyên muốn giết ngươi… Cha của ngươi tự nhiên sẽ giúp ngươi nghĩ biện pháp, chúng ta ở bên ngoài Tương Thành chờ ngươi. Đến lúc đó cùng đi Thanh Long, cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Trương Thế Nhân vừa vùi đất, vừa nói:
- Cho đến bây giờ ta cũng không gạt ngươi, ta không phải tên là Thương Quốc Hận, cũng không phải thương nhân làm ăn ở thành Gia Trang. Ta là biên quân ở thành Gia Trang được đề cử tham gia cuộc thi của Kinh Võ Viện vào năm nay, tên là Trương Thế Nhân. Đã gặp nhau thì chúng ta có duyên phận, ta và ngươi đồng hành, ở cuộc thi của Kinh Võ Viện vẫn có thể giúp đỡ lẫn nhau.
- Ngươi cũng là thí sinh của Kinh Võ Viện!
Thôi Thương Lượng chấn động, nhịn không được đánh giả tỉ mỉ một lần:
- Ngươi không có gạt ta?
- Việc này có từng lừa gạt ngươi? Cho dù có lừa gạt hiện tại, khi ngươi đến thành Thanh Long thì có thể lừa được sao?
Trương Thế Nhân cười cười nói:
- Chuyện bên này cũng không cần ngươi nhúng tay vào nữa rồi, bây giờ ngươi nên nhanh chóng chạy về Tương Thành đi thôi. Nhưng mà còn hai canh giờ nữa thì trời sáng, lúc ngươi vào thành Tương Thành thì cũng là hừng đông rồi. Trở về thì tìm phụ thân ngươi mà thương nghị, ta cho rằng phụ thân ngươi sẽ nhanh chóng tiễn ngươi ra khỏi thành.
- Thật sự?
Thôi Thương Lượng không khỏi lo lắng nói:
- Nếu cha ta bắt giữ ta lại thì làm sao bây giờ?
- Hổ dữ còn không ăn thịt con, phụ thân ngươi đã chịu bỏ nhiều tiền để ngươi có cơ hội tiến vào Kinh Võ Viện thì sao có thể trơ mắt nhìn tiền đồ của ngươi bị hủy? Mau đi đi!
Trương Thế Nhân vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói:
- Ta đảm bảo không có việc gì.
Thôi Thương Lượng nghĩ nghĩ, cho rằng lời nói của Trương Thế Nhân cũng có đạo lý. Vả lại một khắc hắn cũng không muốn ở lại nơi này, cho nên hắn đứng dậy, ôm quyền nói:
- Tạm biệt.
Nói xong thì hắn quay đầu chạy mất.
Đợi cho thân ảnh của Thôi Thương Lượng biến mất, Mộc Tiểu Yêu từ trên chạc cây nhảy xuống, đi đến cạnh Trương Thế Nhân, cẩn thận nhìn hắn, sau đó nói:
- Ngươi giết mấy người này không phải chỉ là bởi vì ngươi muốn giết người thôi phải không?
Trương Thế Nhân gật đầu nói:
- Đúng.
- Cũng không phải chỉ đơn giản như lời ngươi nói là giúp đỡ cái tên ngu si kia một lần đúng không?
- Đúng!
Trương Thế Nhân lại gật đầu, sau đó nhìn về nơi thân ảnh Thôi Thương Lượng biến mất, giọng điệu bình thản nói ra:
- Ta chẳng qua là một tên biên quân trinh sát nho nhỏ, không có xuất thân tôn quý, không có hậu trường mạnh mẽ, khi đến thành Thanh Long thì tất phải gặp nhiều trắc trở, mỗi bước đi đều sẽ gặp khó khăn liên tục… Thôi gia Tương Thành tuy kém xa Thôi gia Bác Lăng về nội tình hùng hậu cùng mối quan hệ với các đại thần trong triều đình, nhưng ít nhất nó cũng là một gia tộc có tiếng. Có một người bạn như vậy ở bên người, chắc chắn sẽ tiết kiệm được một ít phiền toái.
- Cho nên từ khi bắt đầu ngươi đã tính toán cái tên ngu si kia?
Đại Khuyển kinh ngạc hỏi.
Trương Thế Nhân cười cười:
- Ta đang giúp hắn, cũng là đang giúp chính mình… Không phải sao? Làm việc thiện cho người cũng là làm việc thiện cho mình. Lời này giống như lời nói của Phật tông, nhưng vẫn có đạo lý. Nếu như có thể, lại kết giao với mấy cái bằng hữu quyền quý như vậy cũng tốt. Vô luận như thế nào thì một thí sinh như ta sẽ không trải qua yên bình trong thành Thanh Long, có thể tìm vài người trợ giúp thì ta sẽ không bỏ qua. Ta nhớ ở trong thành Gia Trang, ta đã từng nói với các ngươi, ba năm trước đây ta dựa vào bảy người các ngươi và Trầm Khuynh Phiến, ba năm này ta dựa vào hai người các ngươi, nhưng sau này… Ta phải tự dựa vào chính mình nhiều hơn.
Hắn nhìn Mộc Tiểu Yêu, nói thật:
- Bị ngươi ôm vào eo mà mang đi mười lăm năm. Giờ đây cũng nên tự mình đi, tốt nhất… có thể chạy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT