Thôi Thương Lượng chưa từng có sợ hãi như hôm nay, cũng chưa từng rung động như hôm nay. Biến cố bất thình lình làm cho hắn hoàn toàn ngớ ngẩn, tuy rằng hắn là người tu hành, hai năm trước cũng đã đạt tới Nhị Phẩm, nhưng lúc Nguyễn Duyên bị cô gái váy đỏ kia đẩy ngã xuống đất, hắn không có một chút phản ứng nào. Mãi đến khi cô gái kia bưng thịt nướng nhét vào trong mồm Nguyễn Duyên, hắn vẫn không có một chút phản ứng.
Theo bản năng, hắn nhìn thoáng qua Trương Thế Nhân, lại nhìn về bọn người Lưu Tuấn Tú.
- Đây là… làm gì vậy?
Hắn hỏi Trương Thế Nhân.
Trương Thế Nhân mắng:
- Ngu ngốc.
Sau đó nhảy qua, ngồi xổm ở bên người Nguyễn Duyên.
Nguyễn Duyên bị Mộc Tiểu Yêu bóp miệng, trong miệng chất đầy thịt nướng. Thân thể và tứ chi của hắn đang liều mạng giãy giụa, thân hình cũng càng ngày càng vặn vẹo. Nhưng ở dưới sự mạnh mẽ của Mộc Tiểu Yêu, đầu của hắn lại không thể nhúc nhích.
Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần thứ nhất hắn sợ hãi như vậy.
Sợ chính mình chết đi một cách không rõ ràng ở nơi đây.
- Cầu… cầu ngươi…
Từ trong miệng hắn, vài cái âm điệu khó khăn lắm mới được phát ra. Nhưng chỉ mới vừa mở miệng nói, thì một miếng thịt đã chui vào trong cổ họng. Có một miếng thịt khá lớn kẹt ở trong cổ họng mà không đi xuống, hô hấp của hắn cũng trở nên khó khăn, sắc mặt càng bởi vì kinh sợ mà từ đỏ chuyển sang trắng bệch.
Trương Thế Nhân nhìn thấy hắn khó chịu như vậy thì không đành lòng, tiến lại vuốt cổ hắn. Theo vài động tác này, miếng thịt kẹt tại cổ họng rốt cuộc bị Nguyễn Duyên nuốt xuống. Trương Thế Nhân cũng không có dừng lại, mà là nhặt một đôi đũa rơi trên mặt đất, nhặt từng khối thịt rơi trên mặt đất bỏ vào trong miệng Nguyễn Duyên.
Đại Khuyển cười cười đầy dữ tợn, sau đó xông về phía trước. Lập tức hai công tử phong hoa tuyết nguyệt bị hắn đẩy ngã chỏng gọng xuống đất. Hai người kia liền hô cũng không kịp thì đã ngất đi. Đại Khuyển đánh một quyền vào trên trán của hai tên đó, dưới một quyền của Đại Khuyển, e rằng hai tên ấy không hôn mê thì cũng phải chết.
Lưu Tuấn Tú không rõ thế sự đổi thay thế nào, nhưng hắn biết rõ nếu hắn không trốn đi, thì người kế tiếp bị đánh chính là hắn rồi. Vì vậy hắn trốn.
Thế nhưng mà luận tới chạy trốn, ở trong thiên hạ này, người có thể thắng được Đại Khuyển cũng không nhiều. Thế giới này quá lớn, nhất định là có người có khinh công cao hơn Đại Khuyển, nhưng khẳng định Lưu Tuấn Tú không phải là những người đó.
Lưu Tuấn Tú hắn mới đi được một bước thì đã bị Đại Khuyển đá một cái vào cái mông. Tên công tử làm mưa làm gió ở Tương Thành, cũng không biết đã làm hại bao nhiêu thiếu nữ đàng hoàng như đạn pháo, bay ra ngoài chừng năm mét thì ngã lăn xuống đất sau một tiếng “bịch”.
Đến khi hắn giãy giụa bò dậy, chịu đựng đau nhức kịch liệt trên ngực mà muốn chạy trốn, Đại Khuyển đã đạp một cước ở trên lưng hắn.
- Đừng…
Hắn cố sức quay đầu lại nhìn về phía Đại Khuyển mà cầu xin:
- Đừng giết ta… Cha ta là em trai của gia chủ Lưu gia trong Tương Thành, chỉ cần ngươi đồng ý không giết ta, ta đảm bảo ngươi vinh hoa phú quý cả đời, đảm bảo ngươi muốn gì được đó… Ta là con trai độc nhất trong nhà, thỉnh hảo hán tha mạng!
- Họ Lưu…
Trương Thế Nhân nhét miếng thịt cuối cùng vào trong miệng Nguyễn Duyên, cười hì hì, nói:
- Họ Nguyễn ta còn không sợ, chẳng lẽ lại sợ một tên họ Lưu sao?
Hàm ý trong lời nói chỉ có chính bản thân Trương Thế Nhân hiểu, nó chính là mang theo chút đùa giỡn đầy ác ý.
Mãi đến giờ phút này, Thôi Thương Lượng còn không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra:
- Thương huynh đệ… Nguyễn công tử không muốn ăn trước, ngươi không cần động thủ buộc hắn như thế… Như thế không tốt đâu… Làm sao ngươi có thể đánh họ như vậy? Đánh người là một việc không nhã nhặn, thánh hiền từng nói: quân tử động khẩu bất động thủ…
- Câm miệng!
Trương Thế Nhân quay đầu lại, trừng mắt nhìn hắn, chỉ vào Lưu Tuấn Tú, nói:
- Ngươi tự mình hỏi mấy người bọn hắn xem họ đã thương nghị chuyện gì ở trong rừng, người ta đã định giết ngươi, ngươi còn ở đây ngu ngốc mà cái gì cũng không biết. Tên họ Lưu kia, ngươi tới nói cho hắn biết các ngươi đã nói chuyện gì trong rừng rậm!
- Chuyện không liên quan đến ta… Mọi chuyện thật sự không liên quan đến ta!
Lưu Tuấn Tú sợ đến mức khóc lớn, nước mũi trôi xuống miệng. Mà vào lúc nước mũi chảy xuống, trong quần của hắn cũng đã sớm ướt đẫm.
- Đều là chuyện mà tên Nguyễn Duyên nghĩ ra, là chính bản thân hắn làm ác, thật sự không có liên quan gì đến chúng ta… Đại hiệp… Anh hùng… Hảo hán… Không nên giết ta, có được hay không? Hơn nữa nếu ngươi giết ta thì nhất định sẽ không ra khỏi quận Thế Tây được đâu. Là Nguyễn Duyên muốn ta dùng độc độc chết Thôi Thương Lượng, thật sự đây không phải là chủ ý của ta!
- Độc… Vì cái gì?
Thôi Thương Lượng sửng sốt, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch:
- Tại sao các ngươi phải hạ độc giết ta?
Lưu Tuấn Tú vội vàng nói:
- Là Nguyễn Duyên… Hắn ghen tức việc ngươi trở thành thí sinh tham gia cuộc thi của Kinh Võ Viện! Cho nên hắn mới sai ta hạ độc trong thức ăn, vừa hạ độc giết ngươi lại vừa giá họa cho Thương huynh đệ.
Khóe miệng Thôi Thương Lượng co giật, run rẩy đi đến trước người Lưu Tuấn Tú, nhìn hắn mà hỏi với giọng điệu đau khổ:
- Cũng bởi vì một cái danh ngạch của Kinh Võ Viện, các ngươi lại nhẫn tâm muốn giết chết bằng hữu?
- Cái rắm!
Trương Thế Nhân mắng:
- Chẳng lẽ đến bây giờ ngươi còn cho rằng bọn hắn xem ngươi là bằng hữu?
Những lời này làm lửa giận của Thôi Thương Lượng hoàn toàn bùng cháy, cái tên nam nhân có tâm địa thiện lương lại có chút ngu dốt nổi giận, đá một cước vào cằm của Lưu Tuấn Tú. Một cước này đúng là đủ mạnh, đạp cả thân thể Lưu Tuấn Tú bay ra ngoài. Thôi Thương Lượng bước nhanh đuổi theo sau, cầm vạt áo của Lưu Tuấn Tú, nhấc hắn lên.
- Cùng trường nhiều năm như thế, làm bạn nhiều năm như vậy, các ngươi làm sao có thể nhẫn tâm thế chứ?
- Là chính ngươi quá ngu.
Trương Thế Nhân nói một câu, sau đó nghi ngờ nhìn về phía Nguyễn Duyên:
- Thế nào mà vẫn chưa chết?
Đại Khuyển bỗng nghĩ tới điều gì, quay đầu nhìn Trương Thế Nhân:
- Nước được đun sôi có phải đã giải trừ một ít độc tính? Hoặc là áp chế độc tính? Có thể vì thế mà hắn không chết.
- Không thể nào?
Trương Thế Nhân do dự một chút, đứng lên đi đến phía xa, cầm cái nồi sắt lên, nhìn nhìn vào cái nồi còn hơn nửa nước. Hắn bưng về phía Mộc Tiểu Yêu, nói:
- Vịn hắn, đem nước đều đổ vào miệng hắn, xem thử xem có phải độc tính đã giảm bớt hay không.
Nguyễn Duyên đau đớn hô lên một tiếng, vì sợ quá mà đã ngất đi.
Ở hơn mười thước bên ngoài, lão già què của Hải Dương Quán ngồi ở trên một tảng đá lớn, nhìn xem trò khôi hài của bọn người Trương Thế Nhân, nhíu nhíu mày, thấp giọng nói:
- Đánh bậy đánh bạ.
Sau đó đứng dậy đi trở về. Mới đi được hai bước lại bỗng nhiên đứng lại, nhịn không được quay đầu lại, hướng về phía Trương Thế Nhân mà la lớn:
- Muốn giết thì cũng phải nhanh lên, đã tối như thế mà để hắn la to, không sợ những người nghỉ đêm ở bên ngoài nghe được sao? Như thế thì làm sao xử lý? Các ngươi không có một chút lòng thương người à?
...
...
Nơi dựng trại của Hải Dương Quán.
Lão già què ngồi xuống ở trước xe ngựa của Lê đại nương, giơ lên cái hồ lô cực lớn kia, uống ực một hớp. Cái ngụm rượu này còn chưa uống xong thì đã nghe một giọng hoa mi nhỏ nhẹ từ trong xe ngựa truyền ra:
- Lạc gia, chuyện gì thế?
- Không có chuyện gì lớn, ba người Trương Thế Nhân đang giết người mà thôi. Hạ lưu trong Tương Thành đó mà, tuy rằng bọn chúng xuất thân từ thế gia, nhưng cũng không phải là chuyện gì lớn. Làm bí mật một chút, muốn tra cũng khó khăn tầng tầng.
- Vậy thì tốt rồi.
Lê đại nương thản nhiên nói:
- Chỉ cần chuyện này không ảnh hưởng đến chuyến hành trình là được… Chút nữa ngài quay lại xem kĩ một tí, nếu như bọn hắn vì ngu muội mà để lại cái mầm tai họa nào thì chúng ta cũng không thể vì nó mà bị liên lụy. Còn có vạn dặm nữa mới tới Thanh Long, thế mà mới đi khỏi tỉnh Sơn Đông thì đã bắt đầu gây chuyện, thực không biết khi tới đế đô hắn còn gây ra rối loạn thế nào nữa.
- Tiểu tử kia không ngốc.
Lão già què cười cười, nhắm mắt lại, tựa lưng vào ngoài thùng xe:
- Đêm cũng khuya rồi, mọi người nghỉ ngơi sớm một tí. Sáng sớm mai còn phải lên đường, để mặc ba người bọn họ giải quyết hậu quả của mình là được. Nơi này là nơi hoang dã, lại ít người, ba, năm ngày cũng không có người phát giác. Đợi đến lúc phát hiện thì ba người bọn họ đã không còn. Người Tương Thành có tra ra thì chúng ta đã đi xa vài trăm dặm rồi.
- Ừ, Lạc gia ngài cũng sớm nghỉ ngơi đi, ngài cứ đi vào lều vải mà ngủ… Nơi đây cũng không cần ngài trông coi.
- Không có việc gì.
Lão già què nói khẽ:
- Trong lều vải bị đè nén, không có thoải mái bằng bên ngoài.
Sau đó lão không nói nữa, nhắm mặt lại.
“Vì cái gì mà đột nhiên lại giết người?”
Lão già què tự hỏi mình, nhưng lão cũng không thể nhận được đáp án.
Ở vài dặm bên ngoài, Trương Thế Nhân lau đi mồ hôi trên trán, nhân tiện ném cái nồi sắt sang một bên, thở dài:
- Bây giờ ta không thể không hoài nghi nước sôi không giải trừ hay áp chế độc tính gì cả, mà là con mẹ nó mấy tên ngu ngốc này mua chính là thuốc giả! Mẹ nó, trút vào nửa nồi nước, bụng cũng trướng lên đến hết cỡ! Thế mà đến bây giờ vẫn không có trúng độc… Mệt chết ta!
Hắn ngồi trên mặt đất mà há mồm thở dốc.
- Ngươi không phải là không muốn giết người sao?
Mộc Tiểu Yêu kinh ngạc, nhìn hắn hỏi một câu.
- Giết kẻ ác chính là làm việc thiện.
Trương Thế Nhân thuận miệng nói ra.
Mộc Tiểu Yêu nhíu mày:
- Đây là lời nói của Phật tông.
Trương Thế Nhân vừa thở vừa nói:
- Việc ai nói lời này không có quan trọng, chúng ta chỉ nhìn đạo lý. Hơn nữa… sau sự việc ở thành Gia Trang, ta bỗng nhiên hiểu được, tất cả mọi người ở trên thế giới này sẽ không bởi vì ngươi có một tấm lòng từ bi mà không nổi lên ý định giết ngươi. Nếu không phải ta bắt gặp mấy thằng cháu con rùa kia đang thương nghị chuyện giết Thôi Thương Lượng ở trong rừng, thì cũng không biết chuyện giết bằng hữu đầy xấu xa của những kẻ cùng trường.
Hắn còn muốn nói một câu, nhưng không có nói ra khỏi miệng.
Nếu không phải hắn may mắn thoát chết ở thành Gia Trang, thì cũng sẽ không bắt đầu nghi ngờ tình cảm giữa con người và con người.
Hắn và Nguyễn Văn Dũng đều là người thông minh, ba năm qua họ cũng có cảm tình. Nhưng chỉ vì lợi ích của mình, Nguyễn Văn Dũng liền muốn giết chết hắn mà không hề do dự.
- Đến bây giờ ta vẫn không muốn giết người.
Trương Thế Nhân khôi phục bình tĩnh, nhìn về Mộc Tiểu Yêu, nhẹ giọng nói:
- Cho nên ta mới quản cái việc không đâu này… Trong thành Gia Trang không có người ta muốn giết, ta cũng không thể hạ thủ. Nhưng ta cũng đã hiểu rõ một số đạo lý, dù sao thì cũng phải thích ứng với một ít chuyện tình. Vào thời gian làm nhiệm vụ lúc trước, đến cuối cùng ta vẫn bí mật bắn lén những tên mã tặc hung tàn nhất. Nhưng mà ta không muốn lấy đi tính mạng của bọn họ, luôn lòng dạ đàn bà mà bắn vào tay chân của họ.
Hắn dừng một chút, tự giễu, cười cười:
- Những bọn họ vẫn chết, chỉ cần bị thương, rơi xuống ngựa, tự nhiên sẽ bị đám người Nguyễn Văn Trung giết chết, cắt đầu mang về thành Gia Trang đổi quân công. Ta vẫn an ủi chính mình rằng bọn họ không phải do ta giết, mà là do bọn người Nguyễn Văn Trung giết. Việc lừa dối chính mình như vậy không khác nào việc bịt tai trộm chuông mà thôi, lại nói bọn hắn cũng là do ta nên mới chết… Nguyễn Văn Dũng nói ta là trinh sát ưu tú của tám trăm biên quân thành Gia Trang… Hắn nói không sai. Ta vẫn tìm tới sơn trại của bọn mã tặc kia, sau đó xuất động biên quân đuổi tận giết tuyệt. Trên tay của ta không có nhuốm máu, nhưng nợ này thì đều treo ở trên người ta.
- Đến cuối cùng cũng là giết người, vậy phải luyện tập giết người cho thật tốt.
“Hắn không có thật tâm muốn giết mấy người này, nhưng lấy bọn họ để luyện tập, để chuẩn bị về sau sao?”
Mộc Tiểu Yêu khẽ giật mình, chợt phát hiện Trương Thế Nhân đứng ở trước mặt nàng có chút xa lạ.
- Là vì muốn giết người nên mới có chuyện tối nay?
Rốt cuộc nàng cũng không nhịn được mà hỏi.
Trương Thế Nhân gật nhẹ đầu, sau đó cười cười:
- Ta muốn thử xem.
…
…
Thôi Thương Lượng không có ngăn cản Trương Thế Nhân giết người, lòng dạ của hắn cũng không sâu, nhưng không có nghĩa hắn là cái thứ ngu ngốc. Chuyện ngày hôm nay đã xảy ra, coi như hắn tha cho mấy người Nguyễn Duyên thì chẳng lẽ bọn họ lại bỏ qua cho hắn? Vì giấu nhẹm chuyện ngày hôm nay, bọn người Nguyễn Duyên và Lưu Tuấn Tú nhất định sẽ hạ sát thủ với hắn.
Hắn đánh đã đủ rồi, đánh tới mệt, sau đó ngã xuống đất, nhịn không được khóc lớn. Một đại nam nhân vậy mà khóc thành cái người đầy nước mắt. Ở bên cạnh hắn, Lưu Tuấn Tú đã bị hắn đánh đến thay đổi thân hình, song vẫn còn chưa chết đi. Bị thương đến như vậy, chỉ cần không tổn thương nội tạng thì vẫn có thể chữa trị được, về sau vẫn đi đứng bình thường được.
Ngay lúc Thôi Thương Lượng khóc khàn cả giọng, Trương Thế Nhân chậm rãi đi đến bên cạnh hắn.
- Ngươi có từng giết người?
Trương Thế Nhân hỏi.
Nghe được vấn đề này, tiếng khóc của Thôi Thương Lượng bỗng nhiên dừng lại, khóe miệng hắn co quắp vài cái, lắc đầu.
Trương Thế Nhân nhét vào trong tay hắn một thanh đoản đao, chỉ chỉ vào Lưu Tuấn Tú, nói:
- Ta cũng chưa từng giết người, nhưng tối nay vẫn phải thử xem. Nếu như ngươi không hạ thủ được, đợi ta giết cái tên họ Nguyễn kia xong thì sẽ qua đây giúp ngươi.
Hắn đứng dậy, đi đến trước người Nguyễn Duyên.
Thân thể Nguyễn Duyên run rẩy, sớm đã sợ đến nỗi mặt không còn chút máu. Tứ chi của hắn đều đã bị Mộc Tiểu Yêu bẻ gãy, một thân thực lực Tam Phẩm căn bản không phát huy ra được. Nhìn Trương Thế Nhân đi đến trước mặt mình, với ánh mắt hoảng sợ, hắn cầu xin:
- Ngươi đừng giết ta… Xin ngươi! Vừa rồi… Vừa rồi ta nghe ngươi nói tới Nguyễn Văn Dũng ở thành Gia Trang, đó là chú năm của ta, là chú năm của ta… Ta cùng hắn là người một nhà!
- Ta biết.
Trương Thế Nhân ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, nhìn vào thanh đao trong tay mình, nhíu nhíu mày, sau đó đâm thanh đao vào trong cổ Nguyễn Duyên. Trong nháy mắt, máu như thác nước phun tung tóe ra ngoài, dính lên cả người hắn.
- Cho nên ta mới định giết ngươi.
Hắn lau đi máu dính trên hai mắt, nhìn về phía Mộc Tiểu Yêu, trầm mặc một hồi, nói:
- Cảm thấy không quá thoải mái, lần sau lại giết người, tự ta tới mới được, không cần ngươi đánh gãy tay chân của kẻ địch.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT