Trương Thế Nhân ngồi thật lâu trong trà lâu, mà Kỳ Lân đứng ở bên ngoài, từ đầu đến cuối hắn cũng không có nói một câu gì với hai người Thiết Nô và Cú Vọ. Lúc Vô Song rời đi, Thiết Nô cùng Cú Vọ theo nàng cùng rời đi, trước khi đi hai người ôm quyền với Kỳ Lân, nói một tiếng “Bảo trọng”. Lúc quay người rời đi, ai đều không có gì dài dòng hay đa cảm, chỉ có Vô Song nhìn về phía Kỳ Lân với ánh mắt có nhiều ẩn ý.

Kỳ Lân im lặng, không lên tiếng.

Đến tận lúc rời đi, Thiết Nô cùng Cú Vọ không có nói một tiếng với Trương Thế Nhân, thậm chí không có liếc nhìn hắn. Với biểu hiện này của hai người bọn họ, Trương Thế Nhân chỉ khẽ thở dài một tiếng. Xem ra, oán khí trong lòng bọn họ nồng đậm hơn cái nữ nhân xinh đẹp Vô Song kia chút ít.

Bất quá Trương Thế Nhân không có trách bọn họ.

Bất cứ người nào, bị cưỡng bức lưu vong mười lăm năm, cả ngày sống ở bên bờ sinh tử, trong nội tâm đều sẽ có oán khí ngập trời đi. Trong nội tâm Mộc Tiểu Yêu, Đại Khuyển, Kỳ Lân cùng Trầm Khuynh Phiến đều sẽ có, chỉ là trong nội tâm bọn họ, họ càng xem trọng tình cảm hơn mười năm hơn điều đó. Đương nhiên, Trương Thế Nhân cảm thấy có lẽ tình cảm của Trầm Khuynh Phiến và những người khác không giống nhau.

Kỳ Lân đi vào trà lâu, nhìn nhìn Trương Thế Nhân, hắn muốn nói gì lại không biết nên nói cái gì.

- Không có việc gì.

Trương Thế Nhân đứng dậy, trả tiền trà nước xong thì đi ra ngoài:

- Hai người Thiết Nô cùng Cú Vọ có quyền lợi lựa chọn tương lai của mình, qua nhiều năm như vậy vẫn phải sống trong nơm nớp lo sợ và đề phòng, thật vất vả mới có cơ hội có được cuộc sống an ổn, bọn họ muốn nắm chắc nó cũng là chuyện bình thường. Trong nội tâm của ta, ta vẫn luôn cảm kích bọn họ… Dù rằng sau này sẽ biểu hiện như người dưng.

Trong nội tâm Kỳ Lân khó chịu vô cùng, song hắn yên lặng đi theo sau lưng Trương Thế Nhân.

Tâm tình tốt khi đi tản bộ cũng không còn sót lại chút gì, Trương Thế Nhân không thể không thừa nhận cái ý định đi ra ngoài hôm nay là một quyết định sai lầm. Nhưng mà dù hắn không có đi, e rằng cô nàng Vô Song có lẽ cũng sẽ tìm đến tận nơi mà nói những lời này. Hẳn là nàng vẫn một mực chờ đợi đến đúng hôm nay, bởi vì chỉ có nói những lời này với Trương Thế Nhân vào hôm nay thì mới có thể làm cho hắn rối loạn tâm tình.

Ngày mai sẽ phải tham gia cuộc thi của Kinh Võ Viện.

Trương Thế Nhân hít một hơi thật sâu, sau đó cười cười, nhìn Kỳ Lân, nói ra:

- Chợt phát hiện thì ra nàng vẫn là một đứa trẻ còn chưa có lớn lên, thay ta trải qua ba năm tra tấn đầy cực khổ mà chỉ nghĩ đến phương pháp ngây thơ như vậy để đòi khoản nợ… Cái tiểu nha đầu này vẫn còn ở cái giai đoạn suy nghĩ nếu ngươi đắc tội ta, ta sẽ không chơi với ngươi nữa.

Trong lòng có chút buồn bực, nhưng Kỳ Lân lại bị những lời của Trương Thế Nhân chọc cười, hắn gãi đầu một vài cái, nói:

- Thật ra nàng là một nữ tử rất an tĩnh, ba năm này, rõ ràng biết mình là một cái thế thân, nhưng nàng chưa từng khóc náo hay giãy giụa qua, thậm chí không có nói nhớ nhà một lần nào. Phần lớn thời gian nàng đều ngồi yên lặng, thậm chí thích ngồi cùng một chỗ với Trầm Khuynh Phiến. Ngươi biết… Trầm Khuynh Phiến chưa từng có tính khí tốt với ai, trừ ngươi ra.

- Hẳn là lúc ở nhà, nàng cũng chưa từng cuộc sống vui sướng.

Trương Thế Nhân nghĩ nghĩ nói ra:

- Người có thể thản nhiên đối mặt chỉ có hai loại. Một là người ngu, hai là người muốn nhanh chóng thoát khỏi sinh hoạt hiện tại.

- Nàng chắc chắn không phải là người ngu.

Kỳ Lân trả lời rất nghiêm túc.

Trương Thế Nhân cười nói:

- Nhưng cũng không thông mình đến nỗi nào. Kỳ Lân ca, đi với ta tới một chỗ.

- Chỗ nào?

- Phủ Tán Kim Hầu.





Ngô Nhất Đạo đã từng nói hắn là cái người mà cả lúc ngủ đều đang kiếm tiền, nhưng Trương Thế Nhân lại thấy hắn giống như vĩnh viễn có một bộ dáng tự nhiên tự tại. Ít nhất, hắn tuyệt đối sẽ không làm cho người bên cạnh cảm thấy hắn bề bộn nhiều việc.

Lúc Trương Thế Nhân cùng Kỳ Lân đến phủ Tán Kim Hầu, vị nhà giàu nhất Đại Nam này đang câu cá tại cái ao nho nhỏ bên trong hậu viện.

- Câu cá trong nhà mình, như thế nào mà ta cảm thấy có chút không được tự nhiên?

Trương Thế Nhân đi đến bên người Ngô Nhất Đạo, khẽ cười nói:

- Dùng tiền mua không ít cá chép bỏ vào trong ao sen, sau đó lại câu lên hầm ăn… Đó không phải là lãng phí hay sao?

Ngô Nhất Đạo cũng không quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào chiếc phao trên mặt nước, trả lời:

- Vốn là một chuyện rất tao nhã và lịch sự, sao mà khi vào miệng ngươi rồi thì lại trở thành vô vị và đần độn rồi. Trong mắt ta, cá chỉ có hai cái tác dụng. Thứ nhất là mua về rồi thả vào trong nước, sau đó nhìn xem chúng vui đùa. Thứ hai, khi nhìn đến phát chán thì câu lên ăn. Ngươi không biết đây mới là việc tiêu bạc mà không có một chút lãng phí?

Trương Thế Nhân ngồi xuống bên cạnh ao sen, cười một tiếng, nói:

- Hầu gia, có thể cầu ngươi một chuyện hay không?

- Nói.

- Đến mai ta liền phải tham gia cuộc thi của Kinh Võ Viện, ngươi biết mà, đối với ta thì đây là đại sự của cả cuộc đời.

- Chúc ngươi thuận buồm xuôi gió.

- Ây… Cảm ơn, ta chỉ muốn hỏi một chút, sau khi ta đi tham gia cuộc thi, có thể để cho mấy người bên cạnh của ta tiến vào ở trong phủ của ngươi không? Nếu như ta thi đỗ Kinh Võ Viện, ta phải vào trong đó mà ở, người bên cạnh của ta lại không thể theo vào. Nhưng mà ngươi biết đấy, bọn họ ở đế đô cũng không an toàn. Bốn người, hai nam hai nữ.

- Được.

Ngô Nhất Đạo không chút do dự mà gật nhẹ đầu.

- Đa tạ!

Trương Thế Nhân ôm quyền, trịnh trọng nói tạ.

- Đừng khách khí, tiến vào ở thì có thể, nhưng nhớ phải giao tiền thuê nhà và những thứ liên quan khác. Bốn người đúng không, giao tiền của sáu người là được rồi. Mỗi người năm lượng bạc một tháng, đừng có cò kè mặc cả, thiếu một đồng tiền ta đều mặc kệ.

- Dựa vào cái gì!

Trương Thế Nhân tranh luận:

- Bốn người, dựa vào cái gì mà giao bạc của sáu người?

Ngô Nhất Đạo quay đầu lại liếc nhìn qua Kỳ Lân đang đứng cách đó không xa, sau đó nhếch miệng nói:

- Tên mà ngươi mang tới kia ít nhất phải ngủ ở nơi mà hai người có thể ngủ, ăn lượng cơm gấp ba người. Ta làm kinh doanh rất công chính, già trẻ đều không gạt, phải thu bao nhiêu tiền thì sẽ thu bao nhiêu tiền. Nếu như ngươi không cảm thấy trái lương tâm thì cũng có thể phủ nhận, nói rằng hắn ăn còn ít hơn con mèo của nhà ta thì ta cũng sẽ tin ngươi.

Trương Thế Nhân khẽ giật mình, lập tức tiếp tục tranh luận:

- Còn có một người gầy gò như cây gỗ khô đâu này? Hắn ngủ chỉ chiếm một nửa nơi mà một người ngủ!

- Đừng nói giỡn.

Ngô Nhất Đạo trắng mắt nhìn Trương Thế Nhân, nói:

- Người ngươi nói là Đại Khuyển chứ. Đúng vậy, hắn xác thực gầy gò như cây gỗ khô, nhưng đó là cái tên khốn không có thịt thì không vui, lượng cơm ăn của hắn ít nhất cũng sánh được với hai người thường, ta thu tiền của sáu người đã là cho ngươi mặt mũi rồi. Đừng có lại cò kè mặc cả, không được chút nào.

- Ngươi là một người giàu nhất, lại bởi vì ba mươi lượng bạc mà tranh luận, thú vị sao.

- Bạc của ta đều kiếm được từng chút như vậy đấy, góp gió thành bão. Không thể bởi vì hiện tài nhiều thì liền xem thường ít, như vậy thì chỉ có phá sản.

Trương Thế Nhân không phản bác được, hắn nghĩ nghĩ, hỏi:

- Có chuyện mà ngươi chắc chắn đã nghe nói qua. Gần đây có không ít người mua cái gọi là đề thi thật của Kinh Võ Viện, ta có một người bạn bỏ một ngàn lượng bạc mua một phần, sau đó xem suốt đêm, rồi đem một phần này đưa cho ta, việc này… Ngươi nghĩ thế nào?

Ngô Nhất Đạo gật đầu nói:

- Là người bạn tốt!

Trương Thế Nhân ảo não nói:

- Ngươi biết ta không phải hỏi cái này!

- Hôm nay ngươi rất bực bội.

Ngô Nhất Đạo vẫn nghe chỗ này mà đáp chỗ nọ.

Trương Thế Nhân sửng sốt một chút, nhịn không được gật đầu:

- Quả thực có chút bực bội, bị một người rất ngây thơ dùng thủ đoạn rất ngây thơ làm phiền, hết lần này đến lần khác ta biết rõ đây bất quá giống như chuyện một đứa con nít ranh giận dỗi, nhưng mà trong nội tâm của ta vẫn có chút không nỡ.

- Có cần ta giúp một tay không?

Ngô Nhất Đạo hỏi.

- Không cần, ta đã xử lý cả rồi.

Trương Thế Nhân cười cười nói:

- Hay là nói về chuyện cái đề thi thật của Kinh Võ Viện kia đi, đến cùng ngươi cảm thấy thế nào?

- Liền tầng thứ người như người đều biết, ta há lại không biết? Liền người như ta cũng biết, người của triều đình há lại không biết? Cho nên ngươi căn bản không cần phải hỏi ta cảm thấy thế nào, ngươi nên hỏi triều đình thấy thế nào. Bất quá, xem ở phần ngươi chuẩn bị đưa ta tiền thuê nhà của sáu người, ta có thể miễn phí nói cho ngươi biết một tin tức.

- Tin tức gì?

- Cái phần đề thi gọi là đề thật của Kinh Võ Viện kia là giả đấy.

- Ta biết!

Trương Thế Nhân nói:

- Nếu như ngay cả chuyện này mà ta lại không đoán ra được, thế thì ta thật sự là kẻ ngốc rồi.

- Ngu ngốc rất nhiều nha, ví dụ như người bằng hữu suốt đêm xem kỹ phần đề thi kia, rồi lại tranh thủ thời gian đưa tới cho ngươi. Theo ta được biết, cái gọi là đề thật đó đã bán được mấy trăm phần, một phần một ngàn lượng bạc, đó chính là vài chục vạn lượng bạc… Mối làm ăn này thực con mẹ nó tốt lắm, nếu không phải ông đây sợ bị chặt đầu thì cũng muốn làm một chuyến. Lập một phần đề thi giả dối lại làm cho bản tính ngu ngốc của mấy trăm con cháu thế gia lộ ra, nhưng mà có thể lời được một khoản tiền lớn như vậy, cuốc làm ăn này thật quá con mẹ nó hoàn mỹ.

Trương Thế Nhân thở dài:

- Điều ta muốn biết là người nào có lá gan lớn như vậy, vì tiền tài mà ngay cả đầu cũng không có ý định giữ lại, người này mới là người ngu ngốc nhất, chẳng lẽ hắn cho rằng triều đình sẽ không tra được? Cho rằng đám người đại nội thị vệ cùng Nhãn Sở, Hình Bộ, Đại Lý Tự đều là kẻ đần sao?

Ngô Nhất Đạo cười như không cười nhìn Trương Thế Nhân, nói:

- Thực tế, ít nhất cho đến bây giờ, những cái phủ mà ngươi đã nhắc tới kia còn không có điều tra được là ai tiết lộ cái gọi là đề thật ấy ra ngoài. Nghe nói bởi vì Đại Lý Tự và Hình Bộ lộ ra hơi vô năng trong mấy vụ án gần đây, cho nên hai cái nha môn này phái ra không ít cao thủ truy tra. Mà bệ hạ cũng đã biết chuyện này, ngài đã giao trách nhiệm cho Trấn phủ sứ Nhãn Sở Hầu Văn Cực đi bắt người bán cái bộ đề này. So với ngươi, ta biết có người bán cái gọi là đề thật này từ ba ngày trước. Nhưng mà đến bây giờ, đã qua ba ngày mà vẫn có người có thể mua được, song triều đình vẫn chưa bắt được người bán đề. Chính là vì đang giăng lưới bắt người này cho nên việc triều đình truy tra vẫn chưa có lộ ra ánh sáng, bởi vậy vẫn có nhiều kẻ ngu ngốc mắc lừa mà mua.

Trương Thế Nhân thở phào một cái, nói:

- May mắn, may mắn. Xem ra bệ hạ không có ý định truy cứu xem đề thi có phải thật sự bị để lộ hay không. Nếu như truy cứu… không biết có bao nhiêu người trong triều đình không may. Nhất là những… vị đại nhân tham gia xếp đề, chỉ sợ tất cả đều đang mang lòng bàng hoàng.

Ngô Nhất Đạo trợn mắt liếc nhìn Trương Thế Nhân, dùng mắt ánh nhìn kẻ ngu nhìn hắn.

- Ngươi và cái kẻ làm đề giả kia đều xem như là người thông minh, nhưng bởi vì cấp độ tiếp xúc không đủ cho nên lộ ra ngu dốt.

Hắn nói.

- Không hề nghi ngờ rằng người làm đề giả có mục đích làm loạn triều đình, ý đồ dùng chuyện này để làm cho bệ hạ giận dữ, sau đó giết hết những tên quan viên liên lụy, giết một lần từ trên xuống dưới. Mục đích của người kia chính là muốn có người trong triều đình chết, khiến cho đế đô đại loạn. Tốt nhất làm ra gió tanh mưa máu, quan viên chết càng nhiều thì hắn càng cao hứng. Nhưng… Hoàng đế tuyệt đối sẽ không làm như vậy.

- Vì sao?

- Bởi vì người định ra đề thi chỉ có một, đó là Chu viện trưởng của Kinh Võ Viện.

Ngô Nhất Đạo cười nói:

- Người làm bộ đề kia chắc chắn không phải tai to mặt lớn gì, hắn không biết rõ cuộc thi năm nay của Kinh Võ Viện là thế nào. Cho nên khẳng định hắn không phải là quý nhân trong thành Thanh Long, nói không chừng là người mới vào thành không lâu, chỉ có kiến thức nửa vời về triều đình mà đã nghĩ muốn phá hư triều đình. Phải biết người có chức quan hơi cao một chút trong triều đình đều biết rõ người ra đề năm nay là Chu viện trưởng, chỉ một mình ngài ấy ra đề mà thôi, bất kỳ người nào khác cũng không thể nhúng tay vào trong đó. Ngươi suy nghĩ một chút… Hoàng đế sẽ vì một phần đề thi giả như thế mà đi làm căng với Chu viện trưởng? Thế nên ngoài vài chục vạn lượng bạc đạt được, người này không hề đạt được mục đích khác.

Trương Thế Nhân khẽ giật mình, sau đó nhịn không được cười lên ha hả.

Ngô Nhất Đạo khẽ cười nói:

- Bởi vậy người trong triều đình đều đang tò mò, đang nghĩ xem người ngu ngốc lại dùng thủ đoạn độc ác như thế rốt cuộc là ai. Ta cũng rất muốn biết hắn là ai…





Sướng Xuân Viên.

Khung Lư.

Nhìn xem bệ hạ đang nói chuyện với Trấn phủ sứ Nhãn Sở Hầu Văn Cực, Thái giám Cầm bút Tô Phi Tiến do dự một chút, sau đó nhẹ giọng nhắc nhở:

- Bệ hạ, ba người Húc Quận Vương đã sớm tới, đã đứng đợi ở ngoài được một lát rồi.

Hoàng đế nao nao, lập tức gật đầu nói:

- Ngươi trước hết xử lý đi thôi, chuyện này không thể kéo dài. Tuy rằng mỗi tờ giấy làm giả đều không phải được viết bằng dầu, nhưng ngươi có thể đi theo xuất xứ của giấy Tuyên Thành mà tra được. Trẫm đợi tin tức của ngươi.

Hầu Văn Cực vội vàng cúi đầu nhận lệnh, khom khom thân thể lui ra ngoài. Vào lúc tới cửa, hắn nhìn thấy Húc Quận Vương Dương Khai cùng hai người khác đang đứng ở một bên. Hắn liền ôm quyền hành lễ:

- Xin chào Vương gia.

Dương Khai khách khí với hắn vài câu thì đã bị Tô Phi Tiến gọi vào.

Trước khi đi Hầu Văn Cực nhịn không được quay đầu lại nhìn nhìn hai người ở sau lưng Húc Quận Vương Dương Khai, lông mày hơi nhíu lại. Hắn thật sự không nghĩ tới việc có thể gặp lại hai người bị nhốt ở trong thiên lao hơn mười năm tại Sướng Xuân Viên. Hầu Văn Cực không khỏi cảm khái một tiếng: “Sau hơn mười năm lại thấy ánh mặt trời, có lẽ hai người bọn họ sẽ nhất phi trùng thiên rồi.”

Ba người Dương Khai vào cửa, Dương Khai lập tức quỳ xuống hành lễ, sắc mặt hai người phía sau tuy có chút không tình nguyện, nhưng vẫn quỳ xuống theo.

- Thần Dương Khai khấu kiến bệ hạ.

- Thảo dân Mưu Lương Bật khấu kiến bệ hạ.

- Thảo dân Tông Lương Hổ khấu kiến bệ hạ.

Hoàng đế nghiêng đầu nhìn nhìn, nói:

- Đều đứng lên đi, lão thập nhị, ngươi qua đây ngồi bên người Trẫm. Hai người các ngươi tự tìm chỗ ngồi, trên mặt bàn có trà, trong mâm có điểm tâm.

Dựa theo bối phận huynh đệ với Hoàng đế, Dương Khai xếp thứ mười hai.

Hoàng đế nhìn Dương Khai một cái, nói:

- Binh Bộ Thị Lang Ngu Đông Lai khiến Trẫm thất vọng nhiều lần, liên tiếp phạm phải sai lầm lớn, Trẫm đã phê chuẩn tấu chương từ quan của hắn. Nhưng Binh Bộ cũng không thể một mực không có người chủ sự, một cái phủ to bự như thế không thể không có chút tác dụng nào. Có người đề nghị giao Binh Bộ cho ngươi quản lý, lão thập nhị, ngươi có bằng lòng hay không?

- À?

Dương Khai ngẩn người, liền vội vàng đứng lên, nói:

- Thần đệ làm không nổi!

- Hả?

Hoàng đế cười cười, ngược lại rất ưa thích cái tính ngay thẳng của vị huynh đệ thứ mười hai này:

- Vậy ngươi nói xem, ai làm được?

Dương Khai quay người lại, chỉ vào hai người đang ngồi bên cạnh mà không nói một lời kia:

- Mưu Lương Bật có thể làm Thượng Thư, Tông Lương Hổ có thể làm Thị Lang!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play