Sáng sớm, từng ánh nắng nhạt chiếu rọi lên thế gian, hòa hợp mà đầm ấm.

Khi Mộc Tiểu Yêu đi ra khỏi căn phòng của Trương Thế Nhân, trên mặt nàng vẫn có một ít màu đỏ làm say lòng người. Mà Trầm Khuynh Phiến đã nhìn một màn vừa rồi ở trong mắt. Nàng nhìn xem bóng lưng xinh đẹp của Mộc Tiểu Yêu, lại nhìn cửa căn phòng đang mở một chút. Một giây sau, nàng không chút do dự đi vào.

- Một lần đêm xuân?

Nhìn Trương Thế Nhân đang nằm trên giường với thần sắc có chút quái dị, Trầm Khuynh Phiến vừa hỏi vừa đi qua.

Trương Thế Nhân khẽ giật mình, có chút ảo não nói ra:

- Ngươi không thể thuần khiết một chút?

Trầm Khuynh Phiến lắc lắc tóc dài, ngồi xuống ở bên người Trương Thế Nhân, khẽ cười nói:

- Đã có bản lĩnh làm, chẳng lẽ không có gan thừa nhận? Ngươi cho rằng mình có phẩm chất tốt đẹp lắm sao, chớ nói chi là ngươi không phải.

Lúc nói chuyện, nàng giơ tay lên, chậm rãi lướt qua cơ ngực Trương Thế Nhân ở bên ngoài chăn. Ngón tay của nàng rất dài, rất đẹp, mà cái động tác lướt qua cơ ngực có nhìn thế nào thì thấy đó cũng có chút khiêu khích người. Vốn có chút nổi giận, Trương Thế Nhân bị động tác khiêu khích này làm cho phiền muộn, hắn nhìn thẳng vào ánh mắt Trầm Khuynh Phiến, nói cực kỳ chân thật:

- Ngươi có tin hiện tại ta có thực lực hết đánh lại lật ngươi hay không?

Ánh mắt Trầm Khuynh Phiến dừng lại ở một chỗ nhô cao cao trên chăn mỏng, nhịn không được khẽ cười nói:

- Ta tin.

Ngón tay của nàng nhẹ nhàng lướt qua bờ môi Trương Thế Nhân, bờ môi của nàng dừng lại ở vành tai của hắn, nhẹ nhàng lay lay. Mặt Trương Thế Nhân đỏ lên, hắn cảm thấy rất xấu hổ, bờ môi rất xấu hổ, vành tai rất xấu hổ, nhất là khi ánh mắt của Trầm Khuynh Phiến dừng lại ở vị trí làm cho hắn thật sự lúng túng hơn. Đối với một nam nhân trẻ tuổi mà cường tráng, nhô lên lúc sáng sớm vốn chính là một chuyện rất bình thường. Lại nói trước đây không lâu, bên cạnh hắn còn có thân thể của một tiểu mỹ nhân xinh đẹp.

Nhìn thấy tiểu Thế Nhân bị chính mình đùa đến mức hô hấp có chút nặng nề, Trầm Khuynh Phiến thu tay lại rất đúng lúc. Nàng đứng lên, cực kỳ tiêu sái mà quay người, cứ thế đi ra ngoài. Để cho Trương Thế Nhân căm tức nhất là khi nàng đi đến cửa thì dừng bước, rất tự nhiên quay đầu lại cười nói:

- Ngươi biết hiện tại thân thể của ta hư nhược vô cùng, nếu như ngươi làm cái chuyện gì cường hành thì ta tự nhiên cũng khó có thể phản kháng. Cho nên ngươi hỏi ta tin ngươi lấy hết quần áo của ta hay không, ta tin nha, đáng tiếc… Ngươi không có lá gan này. Hơn nữa… Hiện tại ta cũng đã tin tưởng quan hệ của ngươi và Mộc Tiểu Yêu đúng là trong sạch đấy.

Ánh mắt của nàng quét tới quét lui ở chỗ nhô lên dưới lớp chăn mỏng của Trương Thế Nhân, đầy khiêu khích, sau đó chép miệng, nở nụ cười tươi rói, cũng không biết là nàng có ý tứ gì.

Nhìn xem Trầm Khuynh Phiến rời đi, Trương Thế Nhân hất chăn lên, nhìn nhìn cái chỗ cứng rắn như sắt, nhịn không được than thở:

- Nếu như ngươi khát khao như vậy, vì sao vừa rồi không tự mình đẩy ra chăn mền?

Đẩy ra…

Lời nói này làm cho chính hắn đều không nén được bật cười.

Tối hôm qua hắn và Mộc Tiểu Yêu thật sự rất trong sạch, hắn cũng thật sự tuân theo mệnh lệnh của Mộc Tiểu Yêu, chỉ vuốt ve vài cái ở trên hai đoàn mềm mại qua một lớp quần áo. Hắn còn không kịp vươn tay vào trong quần áo, thân thân thiết thiết nắm giữ vật đầy đặn kia thì đã bị Mộc Tiểu Yêu không chút nào lưu tình đạp một cước đến cuối giường.

Cũng không biết có phải thật sự mệt mỏi đến cực hạn hay không, Trương Thế Nhân lại ngủ say ở dưới không khí tươi đẹp có đầy hương thơm ấy. Hoặc là mùi thơm cơ thể trên người Mộc Tiểu Yêu thật sự có tác dụng an thần, cho nên hắn ngủ mà cảm thấy hương vị rất ngọt ngào. Thời điểm hắn mở mắt ra thì Mộc Tiểu Yêu đã ngồi ở bên cạnh giường chỉnh lại y phục, ở trong khe hở nhỏ của vạt áo trước ngực, hắn có thể nhìn thấy một mảnh da thịt mềm mại và trắng nõn.

Trương Thế Nhân tham lam, hung hăng nhìn mấy lần, sau đó hắn liền phát hiện ánh mắt Mộc Tiểu Yêu nhìn mình có chút u oán. Rồi cái nữ nhân mà người ta không thể suy đoán thấu tâm tư lại dùng một cước đạp Trương Thế Nhân đến đầu giường.

Không biết vì sao mà Mộc Tiểu Yêu đỏ mặt, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Trương Thế Nhân, sau đó nàng đứng dậy đi ra.

Cho tới bây giờ, Trương Thế Nhân cũng không rõ ràng vì sao mà Mộc Tiểu Yêu trừng mình, vì sao mà đạp mình, vì sao sẽ xấu hổ…

Rời giường, mặc quần áo chỉnh tề, Trương Thế Nhân thử hoạt động thân thể vài cái, chợt phát hiện thân thể của hắn không có nơi nào không thoải mái thì mới thở phào nhẹ nhõm. Nhấc thanh tàn đao mà lão già què đưa cho hắn từ dưới mặt đất lên, hắn trực tiếp nhảy từ cửa sổ lầu hai đến hậu viện nho nhỏ phía sau. Một khắc khi hai chân của hắn rơi xuống đất, Trương Thế Nhân cảm nhận được trong thân thể của mình tràn đầy lực lượng.

Hắn cầm tàn đao, luyện một thức đao pháp suốt một canh giờ. Sau đó hắn lại luyện một thức đao pháp bằng tay phải nửa canh giờ nữa.

Mặt trời đã treo rất cao ở phía đông, đổ một thân mồ hôi, Trương Thế Nhân cảm thấy trạng thái hiện tại của mình rất tốt, hắn nhịn không được muốn hét vài tiếng. Cơ hồ là theo bản năng, hắn hung hăng nện một quyền vào thân một gốc cây hòe rất to ở hậu viện.

Sau đó… Trương Thế Nhân không khỏi sững sờ, nhìn xem một quyền của mình nện được một cái vết lõm to ở trên cây hòe nọ. Hắn tự cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Hắn cúi đầu nhìn nắm đấm của mình, phát hiện da mình chưa từng bị xước chút nào.

“Chẳng lẽ ta thật sự đang tu hành?”

Hắn nhịn không được tự hỏi ở trong lòng, sau đó lại bác bỏ ý tưởng này, nhất quyết không tin.

Không cảm nhận được nguyên khí của thiên địa, cho nên hắn căn bản không có cách chuyển hóa nguyên khí của thiên địa thành nội kình để bản thân sử dụng.

Cái gọi là tu hành, chính là quá trình chuyển hóa nguyên khí của thiên địa thành nội kính. Nếu ngay cả cảm nhận mà hắn không cảm nhận được, thậm chí ngay cả Khí Hải mà hắn cũng không có, thì nói gì đến tu hành?

Cửa sau lầu hai.

Nhìn Trương Thế Nhân đang đứng ở hậu viện ngẩn người, Trầm Khuynh Phiến nhịn không được quay đầu nhìn về Mộc Tiểu Yêu đang đứng ở bên cạnh:

- Ngươi… có thể nhìn ra được rốt cuộc hắn làm thế nào sao?

Mộc Tiểu Yêu chậm rãi lắc đầu, nàng cũng không tìm thấy đáp án.

Vừa lúc đó, Đại Khuyển tựa mình ở cửa sổ chợt nhớ tới cái gì:

- Eo nhỏ, ngươi có nhớ tới trước khi Trương Thế Nhân rời khỏi thành Gia Trang, hắn đã từng nói với chúng ta rằng ở trong quán thịt chó Kê Kê, hắn gặp một vị cao nhân, vị cao nhân ấy cường hành phá vỡ độc cổ ở bên trong thân thể của hắn, lại cho hắn ăn cái gì đó?

- Lúc trước Trương Thế Nhân cũng từng nói qua, vô cùng có khả năng người nọ chính là Trung Thân Vương Dương Kỳ của Đại Nam, người mà đã mất tung tích trong mười năm trước.

Đại Khuyển hỏi:

- Có phải là do hắn cho Trương Thế Nhân ăn đồ vật… Thứ đồ vật mà có thể thay đổi thể chất của Trương Thế Nhân.

Trầm Khuynh Phiến trầm mặc một hồi, nói:

- Trên thế gian, linh dược có khả năng thay đổi thể chất… có thể đếm được trên đầu ngón tay.

- Hạt Bồ Đề của Phật tông, Tiểu Kim Đan của Đạo tông.

Mộc Tiểu Yêu nhìn thiếu niên bên ngoài, nói thật:

- Ta biết chỉ có hai loại linh dược này thôi.

- Tiểu Kim Đan có tác dụng cải tử hồi sinh, có thần hiệu làm cho xương cốt tái sinh, điều này không thể nghi ngờ.

Đại Khuyển lắc đầu, nói:

- Nhưng mà chưa từng nghe qua chuyện nó có thể thay đổi thể chất của con người, bất kể thế nào thì đây đều là một chuyện không có khả năng xảy ra, Còn Hạt Bồ Đề… càng không có khả năng.

Bọn họ đứng trên lầu, thấp giọng đàm luận, trong giọng nói mang theo quan tâm.

Mà Trương Thế Nhân nhìn như đang đứng bất động ở trong hậu viện, nhưng thật ra trong đầu của hắn cũng không ngừng suy tư. Đến cùng thì vì sao mà thân thể của hắn biến hóa quá lớn như thế? Năm đó, lúc ở thành Gia Trang, hắn chỉ là một thiếu niên núp trong bóng tối bắn lén mấy tên mã tặc. Hiện tại, thân thể của hắn giống như một thanh Hoành Đao, cũng cứng rắn như một cái thuẫn lớn.

Hắn chậm rãi duỗi ra một ngón tay, đè lên trên cây hòe kia, bắp thịt trên cánh tay phải lập tức phát lực về một phương hướng. Ngón tay của hắn đột nhiên chui vào trong cây đại thụ, như là đâm xuyên một khối đậu hủ.

Vẫn không cảm nhận được nguyên khí của thiên địa, vẫn không cảm thấy được nội kình.





Sau khi Trương Thế Nhân ăn cơm trưa xong, hắn nói một tiếng với bọn người Mộc Tiểu Yêu, sau đó dẫn theo Kỳ Lân đi ra khỏi cửa hàng, cứ đi thẳng về phía trước đường mà không có mục đích gì. Thỉnh thoảng hắn dừng lại nhìn đồ vật được bày bán trên các quán ven đường, chọn lấy hai kiện trang sức được chế tác không tệ nhưng không mất bao nhiêu tiền, ý định trở về đưa cho Mộc Tiểu Yêu cùng Trầm Khuynh Phiến.

Hắn dẫn theo một người có thân thể to lớn và vạm vỡ, một cái thân hình rất gây chú ý, cho nên đi đến chỗ nào thì cũng trở thành tiêu điểm. Trương Thế Nhân nhịn không được quau đầu nhìn Kỳ Lân, cười nói:

- Kỳ Lân ca, về sau, khi đi ra ngoài vẫn nên mang theo ngươi, những cô gái xinh đẹp ở trên đường cái sẽ nhìn ngươi đầu tiên, sau đó nhìn ta, rất thoải mái.

Kỳ Lân nở nụ cười chất phác:

- Thời điểm chúng ta mang theo Vô Song giả trang thành ngươi chạy trốn, Trầm Khuynh Phiến đã từng nói bởi vì do ta quá bắt mắt, cho nên đi đến chỗ nào cũng đều không thoát những truy binh kia. Liếc nhìn ta một cái, ba năm cũng không quên được.

Trương Thế Nhân cười cười:

- Nàng cũng có thể nói đùa?

Kỳ Lân lắc đầu nói:

- Bây giờ có thể, trước kia khi nàng nói những lời này, ta có thể cảm nhận được, tùy thời nàng đều có khả năng dùng một kiếm đâm chết ta.

Trương Thế Nhân im lặng.

- Trương Thế Nhân, ta vẫn luôn cảm thấy rất kỳ quái. Cùng chúng ta một chỗ suốt ba năm kia, Trầm Khuynh Phiến lạnh giống như thanh kiếm trong ngực nàng. Một ngày từ khi mặt trời mọc cho đến khi nó khuất bóng dưới chân núi, nàng có lẽ cũng sẽ không nói một câu với chúng ta. Ba năm qua, nàng chỉ không ngừng giết người. Không chỉ ta, Hoành Côn cũng nói với ta rằng ai cũng không đoán được có lẽ sẽ có một ngày Trầm Khuynh Phiến bỗng nhiên nổi giận, thế rồi nàng giết từng người từng người chúng ta. Vậy nhưng mà từ sau khi nàng tìm được ngươi, vì cái gì mà giống như biến thành một người khác?

Nhắc đến Hoành Côn, ánh mắt Kỳ Lân toát lên nỗi buồn bã.

Trương Thế Nhân dừng bước, cẩn thận nghĩ nghĩ, phát hiện Trầm Khuynh Phiến trong ấn tượng của mình dường như không có thô bạo như Kỳ Lân đã nói. Nàng có một mặt lạnh lùng, cũng có một mặt lẳng lơ rất mê hoặc.

- Trương Thế Nhân, Vô Song đã từng nói… Sở dĩ Trầm Khuynh Phiến lãnh khốc vô tình như vậy là vì nàng không muốn bảo vệ một người giả mạo.

Kỳ Lân nói xong câu này, thần sắc bỗng nhiên sững sờ.

Lúc Trương Thế Nhân vẫn còn ngẫm nghĩ ý tứ lời nói của Kỳ Lân, Kỳ Lân đụng đụng bả vai hắn. Hắn ngẩng đầu, phát hiện ánh mắt Kỳ Lân nhìn chằm chằm vào ngay phía trước, trong ánh mắt mang theo chút xấu hổ.

Theo ánh mắt Kỳ Lân, Trương Thế Nhân nhìn sang, phát hiện ở cách đó không xa có người đang đứng đó nhìn mình.

Một nữ nhân rất đẹp, rất đẹp.

- Vô… Vô Song.

Kỳ Lân có chút cà lăm nói ra cái tên này, lời nói vừa ra làm cho nội tâm Trương Thế Nhân không khỏi xiết chặt.





Đây là một trà lâu không náo nhiệt, bày biện đơn giản nhưng rất sạch sẽ. Ở bên cạnh cửa sổ có một cái bàn, Trương Thế Nhân cùng Vô Song ngồi đối diện nhau.

Kỳ Lân cùng Cú Vọ, Thiết Nô, ba người đứng ở cửa trà lâu, rất trầm mặc, không có nói chuyện với nhau.

Từ nhỏ, bên người Trương Thế Nhân không thiếu mỹ nữ khiến cảnh đẹp ý vui, Mộc Tiểu Yêu là, Trầm Khuynh Phiến càng là. Nhưng cái đẹp của bọn họ cùng cái đẹp của nữ tử trước mặt hắn không thuộc về một phạm trù. Trong lòng Trương Thế Nhân suy nghĩ thật lâu mới không thể không thừa nhận, vẻ đẹp của Mộc Tiểu Yêu cùng Trầm Khuynh Phiến là đẹp ở trong nhân thế. Mà vẻ đẹp của Vô Song, nó lại không ở trong nhân thế.

Trên người nàng là một bộ đạo bào đệ tử cấp thấp của Đạo tông, mộc mạc, không có bất kỳ tân trang. Tóc dài ở trên đỉnh đầu định vén thành một cái búi tóc, mái tóc ở sau ót rất thuận lợi rủ xuống. Mặc dù Trương Thế Nhân không có cẩn thận nhìn gương mặt đó, nhưng hắn vẫn xác định hắn sẽ không tìm thấy một khuyết điểm nhỏ nhặt nào ở trên khuôn mặt ấy. Vô luận là làn da, là ngũ quan, hay là cái cổ cực đẹp kia, tất cả đều hoàn mỹ đến mức người người đều phải tán thưởng. Dù cho nữ nhân kia ngồi ở trong gian trà lâu này , nhưng dường như nàng cũng không có ở trong trần tục.

- Ta biết ngươi tên là Trương Thế Nhân.

Mở miệng trước chính là Vô Song.

Nàng không có uống trà ở trước mặt, ánh mắt nhìn thẳng mặt Trương Thế Nhân, không chút nào hiện ra vẻ thất lễ. Mà loại ánh mắt này, mang theo một cỗ vô cấu vô trần tinh khiết. Tuy Trương Thế Nhân vững tin cái tinh khiết này khẳng định không phải là chân thật. Trong ánh mắt của nàng không có oán khí, không có phẫn nộ, nếu như nàng là một con người đang sống, tại sao lại không có những thứ tình cảm vốn có này?

Nàng thế nhưng mà thay Trương Thế Nhân ngăn cản ba năm nguy hiểm.

Nếu đổi lại là Trương Thế Nhân mà nói… Hắn rất khẳng định chính hắn sẽ không nhịn được muốn giết người.

- Ừ.

Hắn “ừ” một tiếng.

- Ta biết ngươi vẫn muốn nhìn xem ta có bộ dạng thế nào, thật giống như trước kia ta cũng rất tò mò về bộ dạng của ngươi.

Vô Song dùng giọng điệu nhẹ nhàng và bình thản nói ra.

- Liền vì lại để cho ta nhìn một chút bộ dáng của ngươi?

Trương Thế Nhân hỏi.

Vô Song lắc đầu nói:

- Ngày mai ngươi sẽ tham gia cuộc thi của Kinh Võ Viện đúng không?

- Đúng.

- Đó là đại sự quyết định tương lai, vận mệnh của ngươi, ngươi nhất định sẽ rất xem trọng đúng không?

- Đúng.

- Cho nên trước khi đi thi, ngươi chọn tùy ý đi trên đường cái một chút. Thoạt nhìn ngươi đi chẳng có mục đích gì, nhưng thật ra ngươi là cố ý làm thế. Ngươi muốn chính mình trầm tĩnh lại, muốn làm cho lòng của ngươi có đầy đủ bình tĩnh trước khi thi. Đúng không?

Nàng lại hỏi.

- Đúng.

Trương Thế Nhân không thể không gật đầu, trong nội tâm đột nhiên bay lên một loại cảnh giác rất mãnh liệt. Nữ nhân này, vì cái gì có thể trực tiếp đoán được cách nghĩ trong nội tâm của hắn? Vì cái gì, rõ ràng là người chưa từng gặp mặt, nhưng lại hiểu rõ chính mình như thế?

- Cho nên ta tới rồi.

Vô Song cười cười, cười rất đẹp.

- Ta tới là muốn nói cho ngươi biết, ngày mai, trước một khắc khi ngươi bước vào trường thi, ta sẽ đi đến cửa tiệm của ngươi. Có lẽ hiện tại Trầm Khuynh Phiến còn không có khôi phục lại, nàng còn rất suy yếu. Thương thế của Đại Khuyển quá nặng, không chịu nổi một kích. Có lẽ… Ngươi vừa mới bước ra khỏi nhà, ta liền sẽ đi đến cũng không chừng đấy chứ.

Trương Thế Nhân khẽ giật mình, lập tức lắc đầu, thở dài:

- Ngươi không làm họ bị thương được, ta có thể mang bọn họ cùng đi.

- Ngươi có thể dẫn bọn họ vào trường thi sao?

- Vì sao ngươi không trực tiếp nhằm vào ta?

- Lời nói này rất ngu, nếu ta giết ngươi… ngươi có thống khổ sao?

- Ngươi tới gặp ta, chính là nói ra những lời này để làm loạn tâm cảnh của ta, để cho ta không thể toàn tâm toàn ý chuẩn bị cuộc thi? Không thể không nói, cái cách làm này của ngươi có chút ngây thơ và buồn cười.

- Không.

Vô Song đứng lên, nhìn Trương Thế Nhân, nói thật:

- Ta tới đòi nợ đấy, hơn nữa… Ta không vội.

Nói xong câu đó, nàng quay người đi ra trà lâu.

Trương Thế Nhân hít một hơi thật sâu, lại phát hiện mình thật sự không bình tĩnh được, dù là… Hắn khẳng định nữ nhân này sẽ không làm chuyện mà nàng vừa nói. Dù là… Hắn khẳng định nữ nhân này chỉ muốn làm loạn lòng hắn. Hắn bưng lên chén trà ở trên bàn, uống từ từ, than một tiếng:

- Quả nhiên không thể đắc tội với nữ nhân.

Nàng nói những lời uy hiếp kia không hẳn là thủ đoạn làm loạn tâm cảnh của Trương Thế Nhân, mà là hàm ý giấu sau những lời kia mới đúng.

Tổng kết tất cả… là bốn chữ.

Ngươi thiếu nợ ta.

Mà nếu tổng kết mục đích của nàng thì cũng là bốn chữ.

Ta tới quấy rối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play