Phòng anh thực sự rất tối, nhìn chung quanh thì rất khó để xác định vật thể vì ánh sáng dường như không xuyên qua nổi màu xám của tấm màn chắn ngay cửa sổ.

Không gian tối tăm vọng lại trong cô một tâm tư trống rỗng, cô không nghĩ được gì, vì thế cô cảm thấy sợ.

Cô nhìn mông lung, con ngươi liên tục co giật. Cô sợ, đương nhiên rất sợ.

Cô áp tai vào cửa, cảm nhận cái lạnh từ cánh cửa gỗ xuyên qua màng tai. Cô cố gắng nghe lỏm âm thanh bên ngoài. Nhưng ngoài tiếng bước chân và tiếng lục đục đồ đạc, cô không nghe được gì hơn. Cô không biết bên ngoài có bao nhiêu người, chỉ biết tiếng lục đục vang lên rất rõ.

Cô thở gấp, rồi nhìn quanh phòng tìm điện thoại. Phòng tối, cô chỉ thấy mờ mờ, đành lần theo trí nhớ mà tìm. Bước chân của cô rất nhỏ và khẽ, cô chắc sợ mình không may vơ lung tung, rớt đồ rớt đạc, bên ngoài nghe thấy thì chết.

Cô rất cẩn thận, cẩn thận đến mức quên thở.

Đang di chuyển, cô chợt bất giác xoay người qua nhìn cánh cửa, biết là không ai có thể nhìn xuyên qua nhưng cô vẫn sợ như vậy.

Cô dùng tay đặt trước ngực, thứ to tiếng nhất hiện tại chính là trái tim của cô. Cô cố đè nén âm thanh đó xuống rồi nhẹ nhàng đi tới cạnh điện thoại.

Còn gọi cho ai được cơ chứ?

Đương nhiên là Vương Anh Kiệt, chắc chắn rồi.

Cô hít thở, cố gắng nhớ lấy số điện thoại, liên tục thả nắm bàn tay đang run cầm cập của mình, dò bấm từng số. Cô áp ống nghe lên tai, môi run bần bật, cô đặt tay lên môi, thật cố gắng để ngăn mình bớt sợ, nhưng không ngừng nhìn sang cánh cửa kia với con mắt sợ sệt.

Điện thoại bắt đầu đổ chuông, từng hồi chầm chậm càng khiến bờ môi cô run nhiều hơn, đôi chân lại chẳng thể đứng yên hơn nữa.

-Alo? - Đầu dây bên kia reo đến tận tiếng thứ bảy mới có tiếng trả lời. Mà trả lời với giọng rất bình thản. Không chừng câu tiếp theo sẽ nói mình sẽ về sớm ăn cơm.

Còn cô, cô suýt thì hét lớn, nhưng kịp thời kiềm lại.

-Anh Kiệt… - Cô thì thào, nói vô cùng nhỏ.

Ngược lại, anh cười một cái, hỏi:

-Sao lại nói nhỏ thế?

-Em sợ…

Tình thế như vậy mà anh còn cười.

Cô như có lửa trong lòng, nó nóng sang tận đầu mũi cô. Mắt cô ươn ướt, nhưng hiện tại không có thì giờ để khóc.

-Sao lại sợ?

-Có người… - Cô dừng lại chút, tông giọng bắt đầu nghẹn ngào; cô lại nhìn ra cửa. – Có người vào nhà anh.

-Sao? – Bên dây bên kia, anh nói hơi lớn, giọng còn có chút lo lắng.

-Anh về ngay được không? Em sợ…

-Đợi anh!

Tiếng tút đầu tiên kết thúc điện thoại nó cũng dấy lên trong cô một cái nỗi sợ gì đấy rất quen, hơn nữa còn rất đáng sợ, đáng sợ đến mức nó khắc sâu tận xương tuỷ.

Cô không gác ống nghe, cô cứ để những tiếng "tút" vọng đi vọng lại trong cái tâm trí trống rỗng của mình, cô rất sợ. Có nhắc lại bao lần chữ "sợ" cũng không đủ diễn tả được tâm trạng cực kì tồi tệ của cô lúc này.

Cô đứng hình, hình như đang cố đợi đến tận cùng của những tiếng tút.

Mà xa quá...

Cô vẫn không gác ống nghe, nhè nhẹ đến cạnh bên giường, cô còn cố gắng kiềm lại âm thanh mà trái tim đang phát ra.

Đợi? Hình như cô cũng nghe từ này từ anh lâu rồi. Cô nhớ vậy.

Anh sẽ về chứ? Chắc sẽ về chứ? Chắc chắn sẽ về chứ?

Cô muốn biết một câu trả lời chắc chắn, chứ không phải một lời hứa.

Cánh tay cầm ống nghe của cô cũng đột nhiên buông lỏng theo dòng suy nghĩ, mà hình như cô không nghĩ gì cả.

Cô ngồi nhìn khoảng không trước mặt chút lâu, cũng chẳng biết đầu cô đang suy nghĩ gì, hay hoàn toàn chẳng có gì để suy nghĩ.

Cô im lặng, khoảng không im lặng, cả gió cũng lặng. Cả không gian bất chợt thật yên ắng, dường như không gì có thể phá huỷ sự yên lặng này.

Cô đặt ống nghe lại chỗ cũ, còn mình thì ngồi xuống giường anh, cô quàng tay ôm đầu gối, không phát ra chút tiếng động nào.

Là cô đang đợi, hay cô đang sợ?

Hay là đợi trong nỗi sợ?

Gác được ống nghe xuống chút lâu, Bảo Liên cảm thấy chung quanh đột nhiên bị bao phủ bởi một màu đem ảm đạm, tối om, mù tịt, không có lối thoát. Cô ngồi yên, không muốn bước đi đâu hết, hay thực sự là đã không còn sức lực nào để lê chân đi nữa, một chút sức căn bản cũng không còn.

Một phần im lặng từ không gian hiện tại đột nhiên đánh vào tâm trí cô, một hình ảnh hiện lên, mờ mờ, không rõ. Một cô bé với chiếc váy màu hồng cuộn mình ở một góc tường mà bật khóc không thành tiếng, tay chân cô bé trầy trụa, có vết thương mới, có vết thương cũ, cũng có những vết bầm, cô bé dường chìm trong một nỗi sợ to lớn nào đó không tên.

Cô choáng, cố gắng bám vào cạnh bàn góc cạnh, mắt nhìn vô định, đột nhiên mọi thứ xung quanh cô nhảy múa. Hoặc cô điên, hoặc cô khùng.

Cũng chính vì hành động khùng điên không rõ mục đích ấy đã khiến cô không xác định được tay mình vừa chạm vào chiếc điện thoại bàn rồi vô tình dùng sức, đẩy chiếc điện thoại rơi xuống. Tiếng va đập của một thứ đồ đắt tiềng vang lên rất lạ, rất riêng, nó kéo cô ra khỏi mơ hồ… mà hoàn toàn trở về với lo sợ.

Một sự im lặng kéo dài chèn ép người ta đến mức muốn tắt thở.

Một giây, hay một thế kỉ?

Tiếng vặn cửa vang lên, trái tim cô ngay lúc đó thực sự đã nhảy ra ngoài lồng ngực, từng hồi dồn dập và sắc như cứa vào da thịt của cô. Cô muốn ứa nước mắt, đến thở cô cũng cảm thấy dư thừa.

Cô không biết làm gì, ruột gan cô nóng, nó như bị nhào qua nhào lại, cô thấy trong người nôn nao, hình như sắp chết?

Tiếng vặn của đột nhiên lắng xuống, như có cái linh cảm gì đó mách bảo, Bảo Liên nhanh chóng chạy đến, dùng ghế chặn cửa mà không suy nghĩ nhiều. Song, cô ngã ra đằng sau, mắt mở to, mờ trắng, mất hết sức sống. Cô nghe được tiếng leng keng vang lên, nghe như tiếng va chạm của những chiếc chìa khoá với nhau, nó sắc nhọn đến nỗi ứa máu trái tim đang run rẫy của cô.

Cô thở gấp, dùng hết sức đứng dậy, chạy về phía ban công rồi vung tay mở cửa, chạy ra hành lang.

Có biết, lúc đó gió lạnh đập vào mặt cô, cô bám vào ban công, nhìn xuống phố Hà Thành. Ừm, dòng người vẫn nhộn nhịp không ngớt như thế.

Cô nghẹn ngào, không nước mắt, liên tục nhìn xuống con phố đông đúc từ khoảng cách tầng ba. Từng âm thanh vặn cửa dồn dập đánh vào cô, kéo cô gục xuống mạnh đến đáng sợ.

Cô lại nhìn xuống phía dưới, lắc đầu, cô nuốt một ngụm nước bọt, tim cô cũng đập không rõ nữa. Dường như thứ duy nhất bình tĩnh, phớt lờ đi mọi vật, mọi người, mọi sự chuyển động xung quanh là tiếng người náo nhiệt không ngừng vọng lên từ bên dưới.

Cô đặt một chân lên thành ban công, nắm chặt một hơi thở.

-Mẹ! - Giọng người đó vang lên át cả tiếng náo nhiệt bên dưới.

Là giọng của anh, ơn trời anh về rồi. Giọng của anh không biết có uy lực gì, nghe được tiếng nói đó hai chân cô như mềm nhũn ra, cô đứng không vững nữa nên ngã quỵ.

Cô mếu, hai hàng chân mày gom lại một chỗ, đẩy cái sợ sệt và cay đắng ra thành nước mắt. Song, cô liên tục lau nước mắt, cố để mình không khóc thành tiếng.

Cô nghe được tiếng đập cửa, tiếng anh gọi tên mình, nên nén nước mắt lại vào trong, trả lời anh.

Cô nấc mấy cái, nhưng rồi cũng hết, lấy sức đi đến phía cửa. Cô không thấy nắng, cũng không thấy lạnh, chỉ thấy trong lòng mình rất vui.

Cửa mở, ngay lập tức ập đến là cái ôm của anh, cô không kịp phản ứng, chỉ biết trái tim cô đã trả lại nhịp tim mà cô lúc bấy giờ luôn kìm nén. Nhưng giờ nó không phải đập liên hồi vì sợ sệt nữa.

Thấy được người phụ nữ đang dồn ánh mắt không có chút thành ý nào vào mình, cô chỉ biết đẩy anh ra, gật đầu thay lời chào.

"Hình như, anh vừa gọi người này là mẹ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play